Chương 13
Chương 13: Quá giới hạn
Tui cũng không biết cái tiêu đề nó liên quan gì tới nội dung nữa, tác giả cũng tỏ vẻ bất lực với cái tiêu đề mình đặt o(╯□╰)o
Dạo một ngày ở vườn linh thú trong tông môn, cuối cùng Sở Minh Nguy chọn một con tiên hạc tính cách dịu ngoan cho Tiêu Linh Ngọc cưỡi bộ. Vốn dĩ trong vườn linh thú Tiêu Linh Ngọc coi trọng một con cực điêu (một loài chim lớn) màu tím đã được thuần dưỡng, nhưng Sở Minh Nguy cho rằng quá nguy hiểm nên cự tuyệt đề nghị của Tiêu Linh Ngọc, không cho phép phản kháng vì hắn đã chọn con tiên hạc ngoan ngoãn rồi.
Vẻ mặt Tiêu Linh Ngọc đầy hắc tuyến nhìn con tiên hạc dịu dàng xinh đẹp trước mặt, đời trước Ngô Vân Tử cũng chọn cho y thú cưỡi bộ là tiên hạc, cũng nói lí do là vì con khác quá mức nguy hiểm. Hai đời đều bị xem là đứa con nít, linh hồn Tiêu Linh Ngọc đã trưởng thành chỉ có thể tự an ủi đây chính là ý trời, nhịn thôi.
Sở Minh Nguy thấy rõ ánh mắt Tiêu Linh Ngọc đối với con cực điêu màu tím vô cùng lưu luyến, nghĩ tiểu sư đệ trước nay vô cùng ngoan ngoãn, khó được một lần tự đưa ra một yêu cầu thế mà lại bị mình cự tuyệt, Sở Minh Nguy hơi dao động. Nhưng nhìn đến thân mình to lớn khi giương cánh thì dài tới 4 thước của con cực điêu tím, lại nhìn đến cái chân bé xíu của tiểu sư đệ, Sở Minh Nguy vẫn là kìm nén lại, quyết tâm không nhìn tới ánh mắt khát vọng của Tiêu Linh Ngọc.
Ban đêm, Tiêu Linh Ngọc nhìn con chim non nhỏ nhắn chiêm chiếp đòi ăn trong hộp gỗ, vẻ mặt phức tạp. Y nghĩ mãi không nghĩ ra được vì sao Sở Minh Nguy lại dặn đệ tử vườn linh thú phải lấy một con cực điêu tím mới ấp đưa cho mình. Vừa nhìn thấy con chim non này, vẻ mặt vẫn luôn nhu thuận của Tiêu Linh Ngọc xém chút nữa duy trì không nổi. Nếu không phải Tiêu Linh Ngọc phản ứng nhanh vội vàng cúi đầu, Sở Minh Nguy nhất định sẽ phát hiện ra dị thường của y.
Loại cảm giác được người khác để trong lòng này thật sự đã lâu rồi không cảm nhận được, dù cho nó chỉ là xuất phát từ việc Sở Minh Nguy là đại sư huynh trong tông môn chăm sóc cho tiểu sư đệ.
Tiêu Linh Ngọc im lặng nhìn chú chim nhỏ trong hộp gỗ, kí ức của hai đời giao nhau, y không khống chế được suy nghĩ nếu như đời trước đại sư huynh không có chết, kết cục của y có phải đã khác rồi không? Dù cho y được sống lại một đời, dù cho y đã xem nhẹ hết thảy những gì đã trải qua ở đời trước, nhưng một khi đã từng bị tổn thương, đã từng nếm qua nỗi đau, hay trong tim đã từng bị đâm sâu một vết, thì những điều đó vẫn sẽ không vì sống lại một đời mà phai nhạt.
Trong đầu lại một lần nữa hiện ra gương mặt tươi cười của Sở Minh Nguy, Tiêu Linh Ngọc nhẹ nhàng nâng con chim nhỏ đang kêu chiêm chiếp lên, nhìn ánh mắt như hai hạt đậu đen của con chim nhỏ, nhẹ cười. Nếu mình có thể nghịch thiên sửa mệnh thì hắn nhất định cũng có thể!
Cẩn thận thả lại con chim non vào trong hộp gỗ, Tiêu Linh Ngọc lấy một khối điểm tâm được cắt vụn chuẩn bị đút cho chim non. Tiêu Linh Ngọc nhìn chú chim chỉ lớn bằng bàn tay của mình. Sống hai đời nhưng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với con cực điêu non, thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc nó ăn cái gì mới có thể lớn được thành con chim lớn dài 4 thước khi giương cánh. Ấu điểu trên bàn cẩn thận ghé cái miệng nhỏ màu tím của mình lại gần lòng bàn tay Tiêu Linh Ngọc, nhẹ nhàng mổ mổ những mảnh điểm tâm nhỏ trong đó, khóe miệng Tiêu Linh Ngọc không khỏi cong lên.
"Quá xấu xa rồi, tiểu quái vật quá xấu xa rồi."
"Ô ô ô, tiểu quái vật đối với con gà trụi lông ôn nhu như vậy, lại đối với tiểu trư hung tàn như vậy, tiểu trư mới không thèm ganh tỵ đâu!"
"Vô trách nhiệm, tiểu quái vật là cái đồ vô trách nhiệm, lão tổ, người nói rất đúng, quái vật hai đùi quả nhiên đều là những kẻ phụ tình (~hay thay lòng đổi dạ~)."
"Ô ô ô, tiểu trư cũng muốn ăn điểm tâm, ăn điểm tâm ngon ngon..."
Tiêu Linh Ngọc đang đút điểm tâm cho cực điêu lại nghe được tiếng bầm lầm không ngừng của con tiểu bạch trư năm ở góc tường , dùng thần thức đảo qua một cái lại thấy được tiểu bạch trư một hồi thì xoay tròn, một hồi lăn qua lăn lại, một hồi phơi bụng uốn éo cái mông, lại một lần nữa cảm nhận được tiểu bạch trư của mình tự nâng giới hạn ngu ngốc của nó lên một tầm cao mới, khóe miệng Tiêu Linh Ngọc run rẩy, phất tay đem tiểu bạch trư tới trong lòng mình, cầm lên một khối điểm tâm đút cho nó ăn.
"HỪ! Ta mới không thèm ăn đồ thừa của cái thứ trụi lông kia đâu nhá" Tiểu bạch trư ngạo kiều(*) dùng sức quay đầu sang một bên.
*Ngạo kiều chính là trong lòng thích muốn chết mà bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh =))
Nhìn vẻ mặt nhân tính hóa của con tiểu bạch trư, khóe miệng Tiêu Linh Ngọc càng run rẩy dữ dội hơn, thật sự là không có cách nào đem thượng cổ kỳ thú trong miệng lão quỷ đầu và con heo này liên hệ với nhau mà.
Tiểu bạch trư đang lúc lắc cái đầu kia thỉnh thoảng trộm liếc khối điểm tâm cách nó không xa, trong lòng dường như đang không ngừng đấu tranh.
"Khối điểm tâm này thoạt nhìn thật ngon nha, kì thật cũng không tính là đồ thừa của con gà trụi lông kia, nếu không thôi thì ta gắng gượng mà cắn một miếng vậy?"
Tiêu Linh Ngọc nhìn bộ dáng của tiểu bạch trư đang liếc trộm khối điểm tâm trong lòng mình, nét mặt không tự chủ được trở nên dịu dàng. Con heo này thời điểm không biểu lộ sự ngốc nghếch thì cũng thật đáng yêu, dưỡng một con sủng vật như vậy cũng không tệ.
Thu xếp ổn thỏa xong cho tiểu cực điêu và tiểu bạch trư, ổn định lại tinh thần, Tiêu Linh Ngọc bắt đầu xem lại kí ức đời trước của mình, muốn từ trong đó tìm ra một ít manh mối. Hôm nay khi ra ngoài, y bóng gió hỏi ý định gần đây của Sở Minh Nguy, biết được Sở Minh Nguy sắp tới cũng không có dự định ra ngoài rèn luyện, vậy thì đời trước Sở Minh Nguy ra ngoài làm nhiệm vụ là quyết định đột ngột? Là có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?
Chiếu theo thời điểm của đời trước thì hiện tại Sở Minh Nguy mới tiến vào đan cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định lắm, việc hắn cần nhất lúc này là mượn linh khí ở tông môn ổn định cảnh giới. Đời trước nếu không phải vì sự kiện Ngô trưởng lão tử vong liên lụy lớn như vậy, Sở Minh Nguy căn bản sẽ không phải ra ngoài, chỉ trong một thời gian ngắn ngoài lần đó ra hắn xuất môn là bởi vì sao? Tuy rằng y đối với những chuyện xảy ra ở đời trước không nhớ nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng của y, tông môn lúc đó thật sự không có đại sự gì xảy ra ở bên ngoài, như vậy thì Sở Minh Nguy ra ngoài là vì nguyên nhân cá nhân? Liên hệ đến địa vị của Sở Minh Nguy ở trong tông môn, có thể khẳng định không phải ra ngoài để trả thù, như vậy thì liên quan đến lợi ích? Là cái gì hấp dẫn hắn như vậy, đến ổn định cảnh giới của mình cũng không để ý mà nhất định phải ra ngoài?
Trong đầu Tiêu Linh Ngọc cẩn thận liệt kê ra các nguyên do khiến Sở Minh Nguy nhất định phải ra ngoài, trầm mặc một lúc lâu lão quỷ đầu đột nhiên nhảy ra: " Kỳ thật ngươi không cần làm rõ ràng mọi chuyện, muốn ngăn cản hắn ra ngoài có một biện pháp trực tiếp."
"Gì cơ?"
Lão quỷ đầu hừ nhẹ một tiếng "Mấy ngày nay các ngươi không phải đều ở chung sao, dù sao hắn đối với ngươi không có chút nào cảnh giác, ngươi hoàn toàn có thể ở sau lưng hắn hạ độc thủ. Cũng không phải lấy mạng của hắn, chính là làm cho hắn trong một thời gian ngắn không thể ra ngoài, như vậy ngược lại là cứu mạng của hắn."
Tiêu Linh Ngọc không có để ý lắm lời của lão quỷ đầu, ý tưởng của lão y tất nhiên cũng từng nghĩ tới, nếu như trước kia nói vì để thay đổi những điều xảy ra ở đời trước thì việc hạ độc thủ Sở Minh Nguy căn bản chẳng có gì để do dự, dùng việc bị thương một thời gian ngắn để thay đổi vận mệnh, thế nào cũng là Sở Minh Nguy có lời, không phải sao? Nhưng tối hôm nay Sở Minh Nguy lại mang tiểu cực điêu đến cho y, Tiêu Linh Ngọc đột nhiên cảm thấy mình có chút không đành lòng xuống tay được.
Sự do dự của Tiêu Linh Ngọc làm cho lão quỷ đầu thập phần khó hiểu: "Nè nè, Tiểu Ngọc Tử rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì a, đây không phải là một biện pháp ngăn cản trực tiếp nhất sao?"
Tiêu Linh Ngọc lắc lắc đầu, xóa đi sự yếu đuối khó hiểu trong lòng, bắt đầu suy tính cách nào ra tay ám toán Sở Minh Nguy mà không bị phát hiện. Một khi đã ra tay thì phải làm sao cho người khác không thể hoài nghi tới mình, căn cứ vào cảnh giới trước mắt của mình mà nói thì cũng không phải là chuyện dễ.
Trong đầu Tiêu Linh Ngọc bắt đầu hình dung ra các biện pháp và quá trình ám toán Sở Minh Nguy, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy mình đang đánh lén Sở Minh Nguy.
Sáng hôm sau, Sở Minh Nguy từ sớm đã đi vào Y Lan đỉnh đang buồn cười nhìn Tiêu Linh Ngọc ôm chăn cuộn lại thành một cục, không biết tiểu sư đệ đang mơ thấy cái gì, cái mặt bánh bao đang khe khẽ gật gật bày ra một bộ như có thâm thù đại hận với ai. Nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Tiêu Linh Ngọc, Sở Minh Nguy nhịn không được vươn ma trảo nhéo cái mặt đó một phen. Ân, sờ vào cảm xúc thật mềm, sờ hồi lâu thật là thoải mái không nói nên lời. Nhìn Tiêu Linh Ngọc vì ma trảo của mình mà cau mày lăn qua lăn lại, Sở Minh Nguy không chế không được bật cười. Tiểu sự đệ thật là quá dễ ghét mà.
Từ lúc Sở Minh Nguy tiến vào phòng, lão quỷ đầu đã xấu bụng không có ý đánh thức Tiêu Linh Ngọc, nhìn Tiêu Linh Ngọc vô thức ôm chăn trốn đông trốn tây, khóe miệng còn vương vài giọt chất lỏng đáng ngờ, lão quỷ đầu quả thực cười muốn điên luôn, chỉ hận không có pháp bảo trong tay ghi lại những hình ảnh chân thực sống động này, lưu lại về sau giễu cợt Tiểu Ngọc tử.
"Yo, cùng Tiểu Ngọc tử bên nhau sáu năm vẫn là lần đầu nhìn thấy tiểu tử này chảy nước miếng, thật sự là cười chết ta."
Tiêu Linh Ngọc đang ngủ mơ cũng không biết đến sự tồn tại của mà trảo hung tàn của Sở Minh Nguy và sự giễu cợt vô lương tâm của lão quỷ đầu, y giờ này trong mơ đang bị Sở Minh Nguy nơi nơi truy đuổi. Rõ ràng là mình đánh lén hắn, vì cái gì tình thế lại đảo ngược rồi? Trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không lí giải được trực giác của Tiêu Linh Ngọc về nụ cười điên cuồng ngang ngược đến vô cùng đáng ghét của Sở Minh Nguy, đặc biệt là hắn cứ luôn chọc chọc khuôn mặt mình, thật sự quá đê tiện mà.
Lăn qua lăn lại lại lăn tới mép giường lăn tiếp, sau đó chật vật ngã xuống? Nào có, Sở Minh Nguy vừa mới đùa giỡn cả nửa ngày kia lập tức mỉm cười ôm lấy tiểu oa nhi vào lòng. Cảnh tượng trong giấc mơ đột nhiên biến đổi thành một vòng tay ấm áp bao lấy Tiêu Linh Ngọc, y chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Sở Minh Nguy.
Tiêu Linh Ngọc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh chớp chớp mắt mấy cái, tâm trí vẫn còn đang dừng lại tại lúc không ngừng tìm cách đánh lén con người trước mặt này. Bỗng nhiên Tiêu Linh Ngọc ý thức được mình đang ở đâu, thân thể theo bản năng đột nhiên cứng ngắc, trên mặt ửng đỏ một mảng.
"Lão quỷ đầu, ngươi vừa rồi sao không đánh thức ta hả?" Tiêu Linh Ngọc tức giận lên án.
"Làm sao làm sao?" Lão quỷ đầu vờ nghi hoặc, lập tức đề cao thanh âm, "Sở Minh Nguy tiến vào khi nào?"
"Ngươi không phát hiện? Chẳng lẽ ngươi lại đang ngủ?"
"Đương nhiên, quỷ cũng có nhu cầu ngủ nhá." Lão quỷ đầu lập tức nói.
Tiêu Linh Ngọc không nói gì, không biết có phải ảo giác của y hay không, y cảm nhận được giọng điệu của lão có chút kì quái.
Phục hồi tinh thần, Tiêu Linh Ngọc quẫn bách cúi đầu, cố gắng trong đầu thôi miên chính mình 'ta hiện tại chỉ mới 6 tuổi thôi, ta hiện tại chỉ mới 6 tuổi thôi.'
Sở Minh Nguy buồn cười nhìn vẻ mặt đỏ ửng của tiểu oa nhi trước mặt, cảm thấy tiểu sư đệ thẹn thùng thật sự là đáng yêu quá đáng yêu.
Cũng giống như ngày hôm qua, thiếu gia Tiêu Linh Ngọc đứng trên giường được Sở Minh Nguy nhẹ nhàng giúp mặc quần áo, sau đó ăn một ít điểm tâm sáng. Toàn bộ quá trình không biết lão quỷ đầu bị cái gì kích thích, luôn bày ra một bộ mặt cười đáng khinh. Tiêu Linh Ngọc bĩu môi, hình tượng cao nhân tiền bối của Lão quỷ đầu đã bị chính hắn đạp hư một mảnh cũng không còn.
Tác giả: Lí Tùng Nho - Dịch bởi: Quân Phất - WP: https://cherylhuynh.wordpress.com/2016/07/15/phao-hoi-trong-sinh-ki-ly-tung-nho-van-an/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com