Pháp Hội tại Thụy Sĩ
Chào tất cả!
Trong tất cả mọi người ngồi đây, có người vội vã vừa đến đây từ Pháp Hội ở Singapore, có người thì vội vã đến đây từ các quốc gia khác và địa phương khác, lẫn cả các học viên mới. Mục đích chính yếu mà chúng ta tổ chức Pháp Hội là để cho các học viên lấy kinh nghiệm của người khác mà tìm thiếu sót của cá nhân mình, để cùng nhau thăng tiến qua tu luyện. Ðồng thời, đây cũng là cơ hội để hồng Pháp. Tất cả những gì chúng ta muốn thực hiện là để giúp chúng ta tu luyện và thăng tiến, không có nghi thức nào cả. Vì thế trong tương lai mỗi khi chúng ta tổ chức Pháp Hội, thì phải thể theo tiêu chuẩn này để thật sự giúp các học viên thăng tiến. Khẳn định là [phải thể theo tiêu chuẩn] này trước khi tổ chức [Pháp] hội như thế. Tổ chức các buổi hội chia xẽ kinh nghiệm quá thường xuyên sẽ dễ dàng gây cạnh tranh, quý vị tổ chức thế này, tôi tổ chức thế kia v..v, mọi người nắm chặt cái ý tưởng phàm nhân đó. Như thế thì không được. Căn cứ vào Pháp mà chúng ta tiến hành và tổ chức các buổi [Pháp] hội thế này hoàn toàn là cho sự tu luyện của học viên.
Có khá nhiều người trong chư vị đây là cựu học viên. Kỳ thực thì tôi rất mừng khi gặp tất cả chư vị. Kỳ thực trên con đường tu luyện, cá nhân chư vị đã thăng tiến nhảy vọt lên. Chư vị không thể thấy được sự thay đổi cá nhân, nhưng chư vị đã thay đổi rất nhiều rồi. Chư vị sẽ có khả năng xác nhận được và thấy được điều này trong một thời gian không xa trong tương lai. Vì thế thật sự tôi rất vui mừng.
Trong giai đoạn mà chư vị đang tu luyện, bằng cách nghe Pháp mà tôi giảng trong các Pháp Hội và tiếp tục chuyên cần đọc sách 'Chuyển Pháp Luân', chư vị có thể nhận thức được nhiều chân lý biểu hiện ra và chư vị sẽ lĩnh hội Pháp sâu đậm hơn. Ðồng thời, tôi muốn thảo luận thêm với chư vị về quá trình tu luyện của chư vị và thảo luận về khái niệm của một loại cấu trúc khác của vũ trụ. Trước hết tôi sẽ giảng về một loại cấu trúc khác của vũ trụ. Tôi sẽ giảng về một loại cấu trúc của vũ trụ khác. Có một điều cần phải giảng trước tiên là: Kỳ thực thì Pháp tạo ra vũ trụ. Vì thế mục đích mà tôi giảng về vũ trụ chắc chắn không phải là để nâng cao khoa học hiện đại đến cảnh giới nào đó cao hơn, cũng không phải là giảng một loại kiến thức gì cho chư vị; mà là để giúp chư vị tu luyện; điều này đi song song với Pháp. Mục đích là để cho chư vị đạt đến cảnh giới khác qua tu luyện. Tức là, chư vị sẽ quay trở về những nơi trong các cảnh giới khác nhau, nơi mà chư vị được tạo ra, quay trở về các tầng thứ khác nhau và các cảnh giới khác nhau trong vũ trụ. Pháp này bao la cũng như vũ trụ to lớn này, vậy mà cũng vẫn là một khái niệm chưa khám phá ra trong tâm của chư vị. Hôm nay tôi sẽ giảng từ một khía cạnh khác và để xem chư vị có theo kịp hay không.
Trước tiên tôi sẽ giảng về vũ trụ. Giảng về vũ trụ, nói một cách khác, kỳ thực là giảng về vật chất hay là giảng về sự hiểu biết về vật chất. Không kể là khoa học hiện đại phát triển đến đâu, hiểu biết của khoa học về vật chất vẫn còn rất là hạn hẹp. Không đáng để mà nhắc đến khi so sánh với toàn bộ vũ trụ, không thể so sánh được. Chư vị biết rằng tôi đã từng giảng rằng vũ trụ được cấu tạo bằng những hạt tử cơ bản. Và các hạt tử cơ bản được cấu tạo thế nào đây? Ðiều này phải được diễn giải một cách cụ thể. Theo khái niệm của mỗi một tầng lớp của thiên thể (không phải là những tầng lớp của các vũ trụ), thiên thể rộng lớn bao nhiêu? Sự dải rộng [phồng ra] của chỉ riêng một thiên thể thôi thì cũng to lớn phi thường. Tuy thế không phải một thiên thể bao gồm một con số tầng lớp trung bình của các vũ trụ. Có một số thiên thể thì có hơn 10,000 tầng lớp của các vũ trụ. Cũng có thiên thể số thì có hơn 100 triệu tầng lớp của các vũ trụ. Khái niệm này rộng lớn phi thường. Vì thế mà mỗi một thiên thể là một dải rộng lớn không tưởng tượng được.
Khi người ta bàn về khái niệm của vũ trụ, trên căn bản là chỉ bàn về [phạm vi] dải rộng ra của một số giải Ngân Hà mà con người có thể nhận thức ra. Dải rộng mà khoa học hiện đại có thể quan sát được chỉ là một vũ trụ nhỏ mà con người nói đến. Ðể tôi dùng quả địa cầu này làm trung tâm điểm. Bắt đầu từ cái vũ trụ nhỏ này, có 3000 vũ trụ nhỏ cùng cở với vũ trụ của chúng ta hợp thành tầng thứ nhì của vũ trụ [lớn hơn]. Kế đến, trong số 3000 vũ trụ, mỗi một vũ trụ trong số đó thì lớn bằng tầng vũ trụ thứ nhì, chúng cấu thành tầng thứ ba của vũ trụ. Mọi người hãy nghĩ xem: Sự phóng đại khá to. Tuy thế, đây chỉ là nói về phạm vi dải rộng ra căn cứ vào một trung tâm điểm thôi. Tuy nhiên không phải chỉ có một phân tử mà diện tích bằng với quả địa cầu trong vũ trụ này thôi đâu. Ðại khái thì các phân tử bằng diện tích của quả địa cầu chúng ta dải rộng ra trong toàn vũ trụ, các phân tử này là vô số. Tôi vừa giảng về sự phóng đại của vũ trụ từ trung tâm điểm của một hạt tử thôi. Kỳ thực hạt tử với diện tích thế này thì dải rộng ra trong toàn bộ vũ trụ. Các hạt tử này hiện hữu trong bất cứ vật gì và trong tất cả mọi vật. Tất cả các hạt tử này là một loại hệ thống dải rộng ra, dải rộng ra từ lớn đến nhỏ, từ nhỏ đến lớn. Ðối với nhân loại, chỉ có một tầng lớp này của vũ trụ nhỏ này cũng là to lớn lắm rồi. Con số hạt tử tinh cầu đủ cở trong đó thì vô số không đếm được. Tại sao? Bởi vì, mặc dù chư Phật, Ðạo và Thần ở các tầng thứ rất cao nhìn thấu biết tất cả, không ai nghĩ đến vấn đề là phải đếm những hạt bụi cả. Kỳ thực thì một hành tinh trong một thiên thể to lớn cũng chỉ là một hạt bụi phiêu bạt trong vũ trụ.
Vì thế mà 3000 vũ trụ kích thước như thế tiếp tục được tạo ra và dải rộng ra từng hàng; chúng tiếp tục được tạo ra và dải rộng ra từng hàng thành một hệ thống. Ðại khái là 1000 lớp, ranh giới của hệ thống thiên thể thứ nhất được hoàn tất xong. Tuy nhiên sự dải rộng này cũng không phải chỉ là một: Trong vũ trụ bao la thì nó cũng chỉ là một hạt tử, và các hạt tử ở tầng thứ đó, lan tràn khắp cả thiên thể bao la. Vượt qua khỏi dải rộng này là một khoảng cách hoàn toàn trống không. Trống không đến mức độ nào? Nếu một vật chất nào trong hệ thống này mà lọt vào trong cái chân không đó, thì cũng giống như là tự phân hủy thôi. Ðó là vì bất cứ vật chất nào trong dải hệ thống này đều là sự sống, có đặc tính và tư tưởng. Tiến nhập vào khoảng chân không vi quan loại này thì cũng như là hạt tử này không còn tư tưởng và sự sống nữa; sẽ bị phân hủy [rã ra] tức khắc. Nói một cách khác, bất cứ cái gì mà lọt vào sẽ bị phân hủy ngay. Giải thích theo cách này thì dễ cho chúng ta hiểu hơn. Tuy nhiên vượt qua khỏi khoảng chân không này, kỳ thực thì lại có các thiên thể khác với khoảng cách dải rộng ra càng to lớn hơn nữa. Cũng như thế, sinh mệnh trong cảnh giới này không thể bước được một bước để vượt qua bên kia, bởi vì trong các tầng thứ vi quan thì có đặc tính càng vi quan, càng vi quan hơn nữa. Tuy nhiên, vượt qua khoảng cách dải rộng to hơn, trong thiên thể đó khái niệm về vật chất và sinh mệnh hoàn toàn khác hẳn, không có khái niệm về vật chất. Trong dải thiên thể, con số tầng lớp của các vũ trụ thì khác nhau, nhưng mỗi một thiên thể thì được cấu thành bằng các hạt tử vi quan nhất và cơ bản nhất. Và tất cả các phân tử cơ bản thì lại được cấu thành bởi đặc tính của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn.
Khái niệm mà tôi đang giảng đây thật là phức tạp. Chư vị cần phải chú ý bởi vì ngôn ngữ con người kỳ thực rất là hạn hẹp. Ví dụ, vật chất của một hạt tử lớn nhất của một thiên thể được cấu thành bằng một lớp hạt tử với diện tích cùng cở, những hạt tử nhỏ li ti cùng trong một hệ thống. Gọi là cấu kết của các phân tử trong hệ thống chiều ngang. Tức là, các hạt tử của một vật chất không những chỉ được cấu kết thành từ hệ thống vi quan theo chiều dọc, mà chính các hạt tử này đồng thời cũng được cấu kết bằng vật chất từ vi quan cho đến lớn hơn và lớn hơn nữa, cùng trong chính hệ thống của hạt tử đó. Nói một cách khác, các hạt tử với kích thước khác nhau trong mỗi một tầng thứ, chính các hạt tử đó cũng là các hệ thống. Và các phân tử với kích thước khác nhau trong mỗi một tầng thứ của hệ thống này cũng tràn ngập trong tất cả. Vì thế mà các hạt tử với kích thước khác nhau cũng có cấu kết chiều ngang. Khoảng cách của hạt tử cơ bản nhất và tầng thứ của hạt tử lớn nhất thì cách nhau rất xa.
Thế thì, tột cùng, cái gì là vật chất nguyên thủy nhất? Là nước. Tuy thế nước mà tôi giảng không phải là nước của xã hội nhân loại chúng ta đây. Cũng không phải là nước của sông, suối, hồ, và biển cả hiện hữu trong các tầng thứ khác nhau. Loại nước này là nước mà tạo ra tất cả vật chất và sinh mệnh của một thiên thể ở một tầng thứ nhất định. Chư vị có thể gọi là "vật chất nguyên thủy".... [kỳ thực thì] chư vị chỉ có thể gọi là vật chất nguyên thủy. Và loại nước này khác với khái niệm của nước theo cách hiểu biết của chúng ta trong không gian nhân loại đây. Nói một cách cho chính xác, nên gọi là "nước chết", bởi vì nước này không di động; hoàn toàn tĩnh lặng và bất động; nếu chư vị ném một vật gì vào thì nước đó cũng không gợn sống hay bị tung tóe lên.
Bây giờ chúng tôi giảng về nước, trước hết để tôi giảng về nước của thế giới nhân loại. Chúng ta có thể lấy một ví dụ từ khoa học trần tục đây. Cũng như chư vị biết, trong xã hội nhân loại người thường của chúng ta, các khoa học gia hiện đại cho rằng có vật chất hữu cơ và vật chất vô cơ. Kỳ thực đó chỉ là kiến thức giới hạn trong không gian này. Vật chất không những chỉ được cấu kết bằng các vật chất của không gian bề mặt này. Thông thường thì các khoa học gia phân loại là vật thể "vật chất hữu cơ" trong không gian này có sự sống như cây cối, hoa, cỏ, thực vật, thú vật và con người. Kỳ thực thì tất cả đều được cấu tạo bằng nước của không gian này. Chư vị biết rằng chất nước đó chứa trong thân người đến 90%. Tức là, con người chúng ta được cấu tạo bằng nước của không gian này. Trong quá khứ tôi có giảng rằng nước có thể cấu tạo thành vạn vật. Chỉ có các khoa học gia hiện đại thì chưa khám phá ra điều này. Tuy thế [cũng như chư vị biết] nước của không gian vật chất này có thể trồng các thực vật. Khi chúng ta ép các thực vật nhiều lần trong tay, cuối cùng thì không còn gì nữa mà chỉ còn lại chất diệp lục. Và nếu chất diệp lục được chế hóa đặc biệt thì chỉ còn lại nước thôi. Nói một cách khác là, tất cả những gì trong không gian này mà con người cho là vật chất hữu cơ kỳ thực là từ nước của không gian này mà ra. Có nghĩa là nước hình thành và cấu tạo vạn vật.
Cho nên để tôi giảng cho chư vị: Kỳ thực cái gì gọi là vật chất vô cơ đều là được cấu tạo bằng nước của một tầng thứ cao hơn. Nhưng khoa học hiện đại chưa có khả năng phát hiện ra điều này, cho nên họ nghĩ rằng những vật chất này không có sự sống. Trên thực tế thì chúng có sự sống. Hình thức hiện hữu của các vật chất này hoàn toàn khác với những gì khoa học hiện đại có thể nhận thức ra. Con người sẽ không bao giờ nhận thức được hình thức của các vật chất đó nếu khoa học hiện đại cứ mãi tiến hóa theo khái niệm hiện đại. Có câu châm ngôn trong giới tu luyện Trung Quốc cổ xưa cho rằng: "Người bất tử mạnh đến độ mà họ có thể liệng một cục đá vào trong chảo và vắt cục đá thành nước." Nghe thì như là một chuyện đùa, nhưng trên thực tế thì không phải là một chuyện đùa. Trong toàn phạm vi dải rộng của thiên thể này mà vũ trụ này thuộc vào trong đó, nguồn gốc nguyên thủy nhất của bất cứ vật gì cũng đều là nước. Nước ở vi quan hơn nữa là sao? Ðến cả nước ở vi quan hơn nữa thì thế nào? Không thể hiểu và tưởng tượng nổi. Cho nên tôi đã giảng rằng đối với chư vị thì đây chỉ là một quan niệm mà thôi.
Những gì tôi mới vừa giảng qua là các phân tử của các tầng thứ khác nhau, tất cả đều có một nguyên tố cơ bản nhất, và nguyên thủy nhất. Nhưng trong toàn bộ các phân tử thì được cấu kết theo chiều ngang và chiều dọc. Giống như là bắt đầu từ quả địa cầu mà chúng ta đang ở: Bao nhiêu số dãi ngân hà như thế tạo thành một vũ trụ, và sau đó bao nhiêu số vũ trụ như thế tạo thành một vũ trụ trong phạm vi dải rộng lớn hơn. Chúng ta lấy quả địa cầu làm trọng tâm bởi vì nhân loại chúng ta ở đây, và tôi đang truyền Pháp tại đây. Cho nên tôi lấy quả địa cầu làm khởi điểm. Tuy thế đối với tất cả vật chất trong vũ trụ này, quả địa cầu không phải là khởi điểm. Chúng ta nghĩ rằng tất cả vật chất mà chúng ta thấy chung quanh là vật chất hữu hình nhất. Lúc trước khi tôi giảng Pháp, để cho tư tưởng của mọi người không bị lẫn lộn, tôi giảng rằng vật chất là vật chất của tầng thứ thấp nhất. Trên thực tế thì chư vị không thể xem đó chỉ là loại vật chất duy nhất. Chư vị có thể gọi là "vật chất cơ bản". Chúng ta có thể dùng các danh từ khác để gọi chúng. Còn có các vật chất siêu thường, vật chất siêu thường hơn và hơn nữa....
Quả địa cầu là trung tâm điểm trong các không gian trong Tam Giới này; nằm chính giữa chiều dọc và chiều ngang và như là một hạt nhân [chính giữa]. Còn có các vật chất khác, mà khối lượng của vật chất này còn lớn hơn quả địa cầu nữa. Ðây không phải là loại khối lượng mà tôi đã giảng trước đây như là nguyên tử hay hạt nhân nguyên tử cấu tạo thành vật chất của khối lượng loại lớn, không phải khái niệm đó. Ðó là tất cả vật chất mà nhân loại có thể nhận thức được. Ðiều tôi giảng là vật chất siêu thường, hoàn toàn không phải là vật chất của không gian nhân loại đây. Nó vượt khỏi vật chất của không gian này về dạng hạt tử và trạng thái cấu kết bề mặt. Cho nên căn cứ điểm của vật chất siêu thường to nhất thì ở tại ranh giới của Tam Giới, và cũng như thế, căn cứ điểm của vật chất nhỏ nhất cũng ở tại ranh giới của Tam Giới. Không gian nhân loại hay là căn cứ điểm của vật chất mà nhân loại biết được, nằm ở chính giữa vật chất nhỏ nhất và lớn nhất. Giả như chúng ta gọi tất cả những gì trong không gian nhân loại đây là "vật chất", thì những gì trong Tam Giới mà nhỏ hơn vật chất của thế giới nhân loại đây thì chỉ có thể được gọi là vô-vật chất, và những vật chất cực nhỏ hơn nữa cũng sẽ được gọi là không vô-vô-vật chất, tiếp tục như thế cho đến các phân tử nhỏ cực nhất trong Tam Giới. Ðây là ý tôi giảng khi tôi giảng rằng: Khái niệm "lớn" và "nhỏ" trong vũ trụ không giống như những gì người thường hiểu.
Toàn vũ trụ cũng như thế. Tất cả hạt tử đều có sự sống. Cho nên mọi người hãy suy nghĩ: Vũ trụ cũng có sự sống, bất kể khoảng cách dải [trãi] rộng lớn cở nào; nhưng trong phạm vi ranh giới của một thiên thể, thì có vô số hạt tử đủ cở không đếm xuể, mỗi một hạt tử là một thực thể có sự sống hoàn toàn độc lập. Có bao nhiêu tầng lớp thế giới thiên đàng trong vũ trụ này? Có bao nhiêu tầng lớp vũ trụ? Có bao nhiêu tầng lớp thiên thể? Không ai trong vũ trụ này có thể ước định được vũ trụ bao la và phức tạp như thế nào. Khái niệm về thiên thể mà tôi giảng bao gồm hàng chục triệu tầng lớp của vũ trụ, vậy mà cũng chỉ là một hạt cát nhỏ trong thiên thể bao la của vũ trụ vô bờ bến. Và chính vũ trụ này cũng chỉ là một hạt tử nhỏ li ti. Nếu chư vị có thể xẹt đi thật nhanh đến một nơi thật xa, xa mút và nhìn lại, thì cũng nhỏ hơn một hạt cát thôi đối với con người. Nhìn từ xa hơn nữa, dường như cũng là một hạt bụi mà thôi. Nhìn từ xa hơn nữa, cũng không còn thấy nữa. Vừa qua tôi đã giảng đi giảng lại, nhưng để giảng một cách giản dị, thì toàn bộ vũ trụ hình như là được cấu tạo bằng hạt tử bao gồm trong các hạt tử [khác], và các hạt tử đó cũng được cấu tạo bằng hạt tử. Kỳ thực, nhìn từ quan điểm bao rộng hơn, thì nó không phải cấu tạo bằng hạt tử. Không ngôn ngữ nào diễn tả và cũng không thể giảng cho nhân loại được.
Tư tưởng của nhân loại rất hạn hẹp. Khi tôi giảng rằng các hạt tử bao gồm các hạt tử [khác], chư vị hiểu theo chiều hướng phân tích, kỳ thực thì khái niệm này không hợp thức. Sự phức tạp của cấu kết của vũ trụ không thể diễn giải rõ bằng ngôn ngữ của nhân loại. Hơn nữa, tư tưởng, thời gian, không gian, hình thể của sự sống... tất cả đều thay đổi sau khi rời khỏi không gian này của chúng ta. Nhất là khi thời gian và không gian khác biệt nhau, giữa các hạt tử, sự khác biết rất to. Ví dụ, chúng ta biết rằng giữa các tinh cầu thì có khoảng cách rất xa. Nhưng chư vị có biết rằng thân thể chúng ta, cây, không khí, nước, v..v tất cả là được cấu tạo bằng phân tử và các phân tử này cũng lại là một tầng của các hạt tử, và tầng của các hạt tử này thì ở sát cạnh các tinh cầu không? Tức là phân tử cũng là những hạt tử lớn nhất nhưng lại nhỏ hơn các tinh cầu. Nguyên tử cũng là hạt tử lớn nhất nhưng lại nhỏ hơn phân tử. Khi quan sát khoảng cách giữa phân tử và nguyên tử với khái niệm con người, chúng ta nghĩ rằng chúng rất gần nhau, đến độ khoảng cách giữa phân tử và nguyên tử không có. Giả như mà chư vị tiến nhập vào cảnh giới đó, chư vị sẽ phát hiện rằng không gian ở đó cũng có thời gian và trạng thái riêng của nó và cũng thật một không gian bao la và rộng lớn. Mỗi một tầng là như thế. Ðứng giữa các phân tử và các tinh cầu, chúng ta cảm thấy rằng vũ trụ này rất to. Tuy nhiên giả như chúng ta đứng giữa nguyên tử và phân tử, thì chư vị sẽ cảm thấy khoảng cách dải [trãi] rộng của vũ trụ đó còn lớn hơn vũ trụ này nữa. Nói một cách khác, chư vị phải phù hợp với thời gian và không gian [trong vũ trụ đó] thì chư vị mới hiểu được.
Ðề cập đến vấn đề vừa qua, tôi đã giảng cho chư vị rằng trong khi chư vị nhìn thấy khoảng cách giữa các tinh cầu, khoảng cách giữa các phân tử, nhìn như là gần khi dùng khái niệm của nhân loạn, trên thực tế thì rất xa. Các hạt tử có thể cấu tạo vô số sinh mệnh không đếm được, kể cả nhân loại chúng ta đây, thú vật đủ loại, cây, gỗ, xi măng, thép và sắt, lẫn cả không khí mà chúng ta đang sống trong đó. Tôi đã đề cập trước đây rằng kỳ thực thì nhân loại đang sống trong một cái đống đất. Chúng ta biết côn trùng bò trong đống đất. Nhưng chư vị có biết rằng chư Thần nhìn nhân loại cũng như thế, rằng nhân loại đang cào bới xung quanh đống đất không? Tại sao thế? Chúng ta nhân loại nghĩ rằng đất thì là đất, nhưng chư Thần xem tất cả là phân tử, tức là phân tử trong Tam Giới này là đất, và là một loại vật chất thô nhất và nhơ nhớp nhất. Các ngài xem đó là đất và kỳ thực thì đó chính là đất. Cho nên mọi người hãy nghĩ xem: Chư Thần xem vũ trụ và thế giới này như thế nào? Không khí được cấu tạo bằng phân tử và toàn bộ môi trường hiện hữu chung quanh chư vị cũng được cấu tạo bằng phân tử. Nước của không gian này cũng được cấu tạo bằng phân tử và chính không khí cũng thế. Chư Thần xem phân tử là đất, cho nên chư vị hoàn toàn bị chôn vùi trong đống đất, và nhân loại đang cào bới xung quanh trong đống đất, nhân loại chỉ sống trong môi trường thế này thôi. Giải thích theo cách này, có lẽ chư vị có thể hiểu tại sao tôn giáo truyền thống Tây Phương Yahweh hay Chúa Jêsu cũng giảng rằng Thượng Ðế tạo con người bằng đất sét, phải không? Kỳ thực thì bên Ðông Phương, Nu Wa cũng có nói rằng Thượng Ðế tạo nhân loại bằng đất sét. Giảng nghĩa như thế này dễ cho chư vị hiểu hơn. Trên thực tế chư Thần xem tất cả phân tử được cấu tạo bằng vật chất của không gian này như là bụi hay là đất. Kỳ thực là thế.
Vừa qua tôi đã giảng về các hạt tử có thể cấu tạo vạn vật trong một không gian. Các thiên thể rất to lớn và mỹ miều. Hạt tử mà cấu tạo một thế giới càng ở vi quan chừng nào, thì thế giới này càng đẹp và mỹ miều chừng đấy. Kỳ thực thì đến các hạt tử lớn hơn cũng có thể cấu tạo các dải rộng thiên thể lớn hơn hay các sinh mệnh to lớn hơn. Trong khi đó đối với nhân loại thì các tinh cầu dường như cách nhau rất xa, nhưng đối với một sinh mệnh lớn hơn thì chúng rất gần nhau; cũng giống như sự nhận thức của nhân loại về khoảng cách giữa các phân tử. Cho nên những gì nhân loại thấy được giữa các tinh cầu có phải là một phần của thân thể của một sinh mệnh hay không? Nói một cách khác, thì có phải là tạo ra sinh mệnh lớn hơn không?! Kỳ thực thì khái niệm là như thế. Trong quá khứ nói rằng có người khổng lồ và người tí hon. Không kể là người thường cho rằng những người [loại này] hiện hữu hay không, tôi đang giảng thể theo một cái lý; chỉ có là thời gian đã thay đổi. Lịch sử đã phát triễn đến giai đoạn này, thì phải phù hợp với tiêu chuẩn của lịch sữ và văn hóa của thời đại kỳ này; cho nên xã hội ngày nay trở thành như thế. Con người không còn tin vào những gì họ không nhìn thấy và những gì họ chưa kinh nghiệm được. Càng hoài nghi, thì họ càng không được phép biết được sự thật. Nguyên nhân là vì nhân loại đã trở nên ngu xuẩn. Kỳ thực thì sự hoài nghi của nhân loại cũng đã được an bài. Tôi thường nói rằng nhân loại muốn nắm quyền, nhưng chưa và chưa bao giờ nhân loại nắm quyền cả.
Còn về vấn đề nhân loại muốn nắm quyền và ước mơ dân chủ, trên thực tế nhân loại chưa bao giờ nắm quyền, tại vì chư Thần khống chế thế giới này. Ví dụ như trong cuộc sống khi người ta được nhiều phúc lành và có tài năng, khẳn định là đã được an bài như thế, hay đã được an bài cho họ trở thành các viên chức lảnh đạo. Còn những ai kém phúc lành và hoàn toàn không có khả năng, trái lại thì không thể trở thành các viên chức lãnh đạo được. Công Xã Ba Lê lật đổ chế độ quân chủ. Nhưng để tôi cho chư vị biết, ở bên Pháp tất cả các vị Tổng Thống đã được thế hệ này đến thế hệ khác bầu cử chính là các vị Hoàng Ðế từ [các đời] trước; chỉ có sự an bài thay đổi mà thôi. Ý tôi nói là chư Thần an bài tất cả. Cho nên đấu tranh xảy ra trong các đãng phái chánh trị trong xã hội ngày nay trong xã hội con người ngày nay chỉ là trạng thái nội bộ xảy ra trong nhân loại hiện nay. vào thời cổ xưa, và tôi cũng nghĩ rằng tất cả chư vị sẽ tin điểm này, không có điều như thế [xảy ra]. Kỳ thực thì ngày nay nhân loại đã trở thành một nhân loại suy đồi với một xã hội suy đồi. Bây giờ về vấn đề này tôi chỉ giảng bao nhiêu đó thôi.
Tôi vừa đề cập đến các hạt tử khác nhau của vũ trụ mà có thể cấu tạo các sinh mệnh đủ cở. Sự sống tồn tại trên mỗi tinh cầu. Chỉ có là [các sự sống này] không thể hiện ra trong không gian nhân loại chúng ta đây, cho nên nhân loại chúng ta không thể tiếp thu được. Khoa học ngày nay không hiểu được điều này bởi vì kém phát triển và chỉ có thể bò quanh quẩn trong không gian này thôi. Kỳ thực thì nhìn vào các không gian khác thì rất dễ. Chỉ cần chư vị có một hệ thống kính hiển vi quan sát to lớn thì chư vị có thể nhìn thấy được hình thức hiện hữu của các vật thể đó, vật thể mà được cấu thành bằng các hạt tử nhỏ hơn phân tử nữa. Nhân loại không thể nhìn thấy được sự hiện hữu thật sự của họ bởi vì nhân loại có quá nhiều chướng ngại đủ loại, trí tuệ của họ bị chướng ngại làm cản trở không cho họ tin. Họ không dám tin và cũng không hiểu tin để làm gì. Tuy nhiên bất kể chư vị có muốn thấy hay không, một lúc nào đó thì chúng cũng sẽ hiện ra. Một số người đột nhiên thấy được. Dưới một trường hợp phối hợp kỳ lạ, các vật thể đang di chuyển đột nhiên thể hiện ra; lâu lâu thì có xảy ra. Con người luôn luôn giải thích rằng ảo tưởng như là một loại khúc xạ của khí quyển. Ðó chỉ là một học thuyết tự biện hộ được dùng để giải thích những gì khoa học hiện đại không thể giải thích được, không hợp lý chút nào cả. Trên thực tế thì đây là phản ảnh thật sự của các không gian khác. Chư vị có thể hiểu khái niệm của vũ trụ mà tôi vừa đề cập đến, phải không? (Vỗ tay)
Tất cả vật chất trong vũ trụ đều bao gồm [đặc tính] Chân-Thiện-Nhẫn. Tại các tầng thứ khác nhau Chân-Thiện-Nhẫn biểu hiện khác nhau và biểu lộ ra qua mọi cách khác nhau. [Chân-Thiện-Nhẫn] cấu tạo môi trường sống khác nhau cho các sinh mệnh của các tầng thứ khác nhau. Khi nói đến tầng thứ nhân loại đây, thì biểu hiện của Pháp này cực kỳ bao la và phức tạp, cách tu luyện thì rất nhiều và nguyên lý mà người ta ngộ được cũng nhiều. Nếu ai muốn trở thành người tốt, thì tiêu chuẩn đòi hỏi trong không gian này là: thiện, trung thành, cư xử tốt, học hỏi, đáng tin cậy v..v. Nguồn gốc của tất cả là từ Chân-Thiện-Nhẫn, vô kể không tưởng tượng nỗi và cũng không phải chỉ là bao nhiêu đó thôi. Nhân tố cấu tạo người nữ là thanh nhả diệu dàng; trong khi người nam thì mạnh dạng liêm khiết v..v. Tất cả là biểu hiện của Pháp. Các sinh mệnh vật chất thể hiện thế nào và hình thức hiện hữu của vật chất hiện hữu ra sao, tất cả là biểu hiện của Pháp. Pháp tạo ra tất cả.
Kế tiếp, để tôi giảng về tu luyện. Trong tu luyện, tại sao chư vị phải phù hợp với tiêu chuẩn của cảnh giới đặc định nào đó để chư vị lên đến [cảnh giới] đó? Nguyên nhân là vì mỗi một tầng thứ đặc định thì có Pháp [ở tầng thứ ấy]. Trong cảnh giới ấy thì có tiêu chuẩn đòi hỏi cho các sinh mệnh, lẩn cả tiêu chuẩn cho môi trường của các sinh mệnh này. Một thân thể mang nghiệp không phù hợp với môi trường của không gian ấy thì không được chấp nhận. Một thân thể nhơ nhớp hoàn toàn không thể tiến nhập vào không gian cao đến thế. Cho nên chư vị phải phù hợp với trạng thái thân thể của cảnh giới cao hơn, tức là, một trạng thái không còn nghiệp nữa. Không những chư vị cần phải tiêu trừ nghiệp, mà chất thể của thân thể của chư vị phải là một [loại chất thể] vi quan và nhỏ đến thế. Ðây là điều mà người không chân chánh tu luyện không thể đạt được dù cho họ muốn và họ truy cầu, chỉ có thể đạt được qua tu luyện. Qua chịu đựng đau khổ và tu luyện gian khổ thì mới đạt được.
Hơn nữa, phần sống của chư vị phải phù hợp với tiêu chuẩn của cảnh giới đó. Nói một cách khác, tâm của chư vị, tư tưởng của chư vị, và tất cả yếu tố tâm linh của sự hiện hữu của chư vị cũng phải phù hợp với tiêu chuẩn của tầng thứ đó.
Tất nhiên, cũng có tiêu chuẩn cho hình thức hiện hữu của sự sống của không gian đó. Chư vị không thể lên trên đó như một con người thế này. Chư vị phải mang hình dáng sinh mệnh trong không gian đó khi chư vị sắp đạt đến Viên Mãn. Tầng thứ càng cao, thì hình dáng của các sinh mệnh này càng trẽ và càng đẹp. Cảnh giới càng thấp thì bớt đẹp đi. Khi một người [tu đạt] lên cao hơn, không những chỉ hình dáng đẹp hơn, mà chính tư tưởng cũng phải trong sạch và tinh khiết hơn. Từ cách hiện hữu, đến lời nói, thái độ và cử chỉ tất cả cũng sẽ chuyển biến. Lời nói của họ như thơ, trong một tầng thứ đặc định là như thế. Tầng thứ cao hơn thì càng tuyệt vời hơn. Nếu chư vị không phù hợp với tiêu chuẩn đòi hỏi của cảnh giới đó thì hoàn toàn không thể được. Tôi thường giảng rằng "Tu do chính mình, Công tùy Sư Phụ." Nói một cách khác, cho dù chư vị muốn đạt đến cảnh giới như thế, làm sao chư vị đạt đến cảnh giới đó khi chư vị không biết gì về cảnh giới đó? Chư vị phải làm thế nào? Chính cá nhân chư vị không thể làm được. Tôi chỉ xét cái tâm tu luyện của chư vị. Sư Phụ sẽ lo cho sự việc bên kia nếu chư vị quyết tâm tiếp tục tu luyện. Ðiều chủ yếu là chư vị có kiên trì và chư vị có thể hoàn tất sự tu luyện của chư vị hay không.
Tôi chưa bàn về phương thức cụ thể về Công tiến hóa thế nào, và tôi cũng không muốn mọi người chú tâm về điều này. Làm như thế là để ngăn chận chấp chước ràng buộc của chư vị khởi lên và tránh cho mọi người tưởng tượng thái quá. Cũng như chư vị biết, càng tu luyện cao hơn thì tâm càng thanh tịnh hơn. Tuy thế chư vị truy cầu thanh tịnh mà không đề cao tâm tính thì không được. Một số người cố tình truy cầu thanh tịnh trong lúc họ tập các bài công pháp. Họ cố gắng đạt được thanh tịnh, khiến cho chấp chước ràng buộc này khởi lên. Nhưng tôi có thể giảng rằng, từ quan điểm của các môn tu luyện ở tầng thứ thấp, đây chỉ là một cách thức; trong khi đó từ quan điểm của các tầng thứ cao mà xét, thì đây là hành động cố ý. Tại sao? Thanh tịnh chỉ có thể đạt được qua tu luyện và dần dần buông bỏ đi các tâm ràng buộc chấp chước thì mới được. Nếu ai tự ý muốn phải đạt đến thanh tịnh hoàn toàn và buông bỏ được tất cả tâm ràng buộc chấp chước tức thì, thông thường thì không thể đạt được. (Tất nhiên, có những trường hợp đặc biệt mà chúng tôi không bàn đến.) Ðạt được thanh tịnh có nghĩa là tâm của chư vị đã trong sạch đến mức độ đó. Ðiều mà tôi gọi là "trường hợp đặc biệt" là nói về các môn tu luyện Phó Nguyên Thần (fu yuanshen), bằng cách đó mà một người từ lúc đầu đã có ý thanh tịnh. Nhưng đó không phải là cách tu luyện của Ðại Pháp chúng ta. Ðây không phải là một chuyện nhỏ.
Cũng như tôi đã bàn trước đây, khi chư vị trò chuyện với người khác với mục đích cá nhân trong tâm của chư vị, mà chư vị muốn thay đổi hay thuyết phục họ, bất kể lời nói của chư vị hợp lý như thế nào cũng khó mà họ chấp nhận hoàn toàn. Lời nói của chư vị cũng không lay động tâm của người ta. Tại sao? Ðể tôi giảng cho chư vị: Kỳ thực là vì lời mà chư vị nói mang theo tất cả tư tưởng của chư vị. Lời nói của chư vị mang theo tư tưởng phức tạp của chư vị, như là xúc cảm và dục vọng của chư vị lẫn cả các tâm ràng buộc chấp chước đủ loại; khiến cho lời nói của chư vị không còn mạnh mẽ nữa mà lại còn bị phân tán. Thêm vào đó, người ta thường ôm giữ quan điểm của mình khi nói chuyện với người khác, và những yếu tố này có thể không phù hợp với Pháp của vũ trụ. Cho nên trong khía cạnh này thì sự thật của lời nói đó mất đi sức mạnh. Hơn nữa, khi trò chuyện với người khác, người ta lại thêm vào những gì của cá nhân để tránh cho họ không bị thiệt hại. Nói một cách khác, ý định phía sau lời nói đó không còn trong sạch nữa. Kết quả là lời nói mà chư vị nói không còn tích sự gì nữa. Nhưng khi tâm của chư vị thật sự đạt được thanh tịnh, khi các tâm ràng buộc chấp chước của chư vị bớt đi dần, hay là khi tư tưởng xao lãng của chư vị ít đi dần, thì chư vị sẽ phát hiện rằng lời nói của chư vị có sức mạnh. Tại sao khi tôi giảng về "không", tôi đã giảng rằng chư vị không nên can thiệp vào những gì không nên can thiệp? Là vì lời nói của chư vị đã bắt đầu có sức mạnh rồi, và lời nói có sức mạnh có thể thay đổi người ta. Bất kể sự việc chư vị thay đổi người nào đó dường như là đúng, chư vị làm thế cũng có thể là sai. Chư vị không biết được sự thật bởi vì con mắt thiển cận bên ngoài của chư vị và chư vị cũng không biết được quan hệ nhân duyên trong quá khứ. Tâm của chư vị sẽ dần dần trở nên trong sạch hơn khi chư vị đạt đến các tầng thứ cao hơn. Tư tưởng của chư vị và lời nói của chư vị sẽ trong sạch vô cùng. Lời nói càng trong sạch càng giản dị thì càng phù hợp với các nguyên lý của tầng thứ đó của vũ trụ. Lời của chư vị nói, tức thì, có thể xuyên qua tâm của người ta, đánh tận vào tư tưởng của người ta, và đánh vào phần vi quan của sự hiện hữu của người ta. Thì có phải là lời nói sẽ hùng mạnh không?! Cho nên nếu chư vị có thể thanh tịnh, khả năng này là phản ảnh rằng chư vị đã đạt đến cảnh giới đặc định nào đó rồi.
Trong sự tu luyện của chúng ta, chúng ta cần phải phù hợp với tiêu chuẩn đòi hỏi của cảnh giới nào đó để đạt đến cảnh giới đó. Nếu không chư vị không thể lên trên đó. Ðó là tại sao trong sự tu luyện của chúng ta, là phải buông bỏ các tâm ràng buộc chấp chước [của con người], tại sao phải tiêu trừ nghiệp lực đi, tại sao phải phù hợp với tiêu chuẩn đòi hỏi của Pháp, và tại sao tôi bảo chư vị đọc sách thường xuyên và hiểu Pháp nhiều.
Vấn đề này tôi chỉ giảng vắn tắc thôi. Ðây là Pháp Hội. Chư vị có ít cơ hội gặp tôi, và trong tâm của chư vị có nhiều thắc mắc, và chư vị hy vọng có cơ hội để hỏi tôi. Cho nên tôi sẽ dùng thời gian còn lại để trả lời các thắc mắc của chư vị. Nhưng có một điều chư vị nên chú ý là: Một số người (tất nhiên họ là các học viên mới) có thái độ vô phép khi đặc câu hỏi, và không kính trọng Sư Phụ của họ. Tất nhiên, không phải là tôi đòi hỏi chư vị phải kính trọng Thầy qua các nghi thức cổ xưa, nhưng xét cho cùng tôi là Sư Phụ của chư vị và tôi sẽ cứu độ chư vị lên đến một cảnh giới cao. Những gì tôi ban cho chư vị là điều mà chư vị sẽ không bao giờ có khả năng báo đáp lại, vĩnh viễn muôn đời của chư vị. Cho nên tôi hy vọng rằng giọng nói của chư vị sẽ phải là giọng nói của một ngưòi đệ tử. Ðược rồi chư vị có thể đưa lên các mãnh giấy câu hỏi của chư vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com