CHƯƠNG 11
Lại nhìn đến tình cảnh của bản thân, ta đang nằm trên một cái giường dài đẹp đẽ, bên trên còn đắp một tấm chăn mỏng thêu những cánh diều vàng.
Cũng không giống bị đối xử khắc nghiệt.
Nghe có tiếng người từ đằng xa khoan thai đến gần, ta ngay lập tức làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đắp chăn vờ ngủ.
Người nọ đi đến trước mặt, ngón tay phất tới phất lui lọn tóc mai trên mặt ta. Ta bất giác cau mày.
Hắn cười khẽ: "Đừng giả vờ ngủ nữa."
Âm thanh này sao mà nghe quen thế... Ta mở choàng mắt ra.
Xương Vương.
----------------------
Người nọ buông chén rượu trong tay, nhìn ta tủm tỉm cười.
"Trông thấy bổn vương khiến ngươi kinh ngạc đến vậy sao?"
Sao mà không kinh ngạc cho được.
Ta ngồi dậy, tấm chăn phủ trên người trượt xuống, ta vòng tay lên phía trước ôm khu khư bảo vệ cái bụng.
Xương Vương nhìn thấy tất cả, lại cười.
Hắn trời sinh đã có bộ dáng của hồ ly, mỗi khi cười rộ lên khuôn mặt lại yêu nghiệt thêm mấy phần, khiến người khác trút bỏ phòng bị, không ngăn được bản thân mà từ từ lún sâu.
"Ngươi không cần như vậy, bổn vương hiện tại không có hứng thú với hài tử của ngươi."
Ta không buông lỏng cảnh giác
"Tiểu Thúy đâu rồi?"
"Đừng lo lắng, nha hoàn của ngươi không sao, bổn vương đã đưa nàng ta đến chỗ khác nghỉ ngơi." Xưng Vương nói.
Ta không nói gì, vớ lấy tấm chăn phủ lên người, lại hỏi hắn.
"Ngày đó là Vương gia đẩy ta?"
"Ồ, tại sao lại nói như vậy?"
Xương Vương quay sang nhìn ta, cặp mắt kia có chút giống Thụy Vương, nhưng nội tâm của chủ nhân của nó thì khác, đuôi mắt nhướng lên, ẩn chứa những ý tứ thâm sâu không rõ ràng.
"Trực giác." Ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Còn có... ngoài người ra, ta không nghĩ được đến ai."
Hắn lại cười: "Vậy thì đây chính là vu khống rồi."
"Cũng không phải." Ta lắc đầu.
"Xương Vương điện hạ chưa từng nghe ai nói sao: khi một người đáp trả nghi vấn bằng một nghi vấn khác, kỳ thực là người đó đã trả lời rồi."
Ta vô cùng bình tĩnh: "Xương Vương điện hạ, chính là người đã đẩy ta."
Xương Vương chậm rãi bước tới gần, nâng cằm ta lên: "Ngươi miệng lưỡi sắc bén, không biết che giấu như vậy, không sợ bổn Vương tức giận ném ngươi xuống sông sao?"
Ta giương mắt nhìn hắn: "Xương Vương điện hạ nếu như đã nghĩ, sớm đã làm rồi."
Cũng không ở đây bày ra tư thái này trước mặt ta.
Nói xong ta cũng cười: "Kỳ thật lúc đầu thiếp thân không dám chắc chắn, nhờ có Xương Vương điện hạ đã cho ta một câu trả lời."
Một câu hỏi vặn lại không tính là chi, dọa ném ta xuống sông mới chính là thừa nhận.
"Haizzz..."
Xương Vương tỉ mỉ nhìn ta, khóe mắt và đôi môi lại cong lên.
"Bổn xương cảm thấy, lúc ngươi không tỏ vẻ kinh sợ lo âu, chính là dáng vẻ như bây giờ, trông thật đáng yêu."
Ta lùi về phía sau, gạt bàn tay của hắn ra.
Tên dê xồm.
Xương Vương không chút buồn bực, hắn ngắt một trái nho, nhàn nhã cho vào miệng.
Có điều... Hắn rốt cuộc vì sao lại đẩy ta chứ?
Ta vò đầu bứt tai, cuối cùng lóe lên một suy nghĩ.
"Hay là hắn cũng xuyên không, sau đó muốn thử xem liệu có thể thay đổi phương hướng của cốt truyện, nhưng không nỡ đánh đổi tính mạng của mình bèn mượn tạm cái mạng hèn của ta?"
Ánh mắt ta nhìn Xương Vương bỗng chốc lấp lánh hào quang.
Nếu hắn cũng đến từ thời đại của ta, ta đây chẳng phải đã tìm được một đồng minh cùng chung chí hướng hay sao.
Thật không ngờ Xương Vương lại nheo nheo đôi mắt.
"Xuyên không?"
Hắn hỏi: "Đó là cái gì?"
Hắn không phải.
Trả lời một cách vô thức, nét mặt thản nhiên, không giống đang giả vờ.
Hy vọng vừa mới nung nấu của ta thoáng chốc vụt tắt.
Nếu như hắn ta là người cổ đại...vậy chuyện tại sao lại đẩy ta. Ta tiếp tục rơi vào suy tư.
Có khả năng là do tranh chấp lớn.
Suy cho cùng, Tần Tư Tư cũng chỉ là một trắc phi, Thụy Vương dù có thiên vị nàng ta như thế nào, trong thời đại này, nàng ta chỉ là một thiếp thất. Mà ta đang mang trong mình huyết mạch hoàng gia, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó là do mâu thuẫn giữa Thụy Vương với hai phủ Thượng Thư cùng Tướng Quân, không có cách nào hòa giải.
Làm không tốt còn đến tai Thánh thượng, ảnh hướng đến cái nhìn của Hoàng đế đối với Thụy Vương.
Mục đích của hắn... là châm ngòi ly gián Thụy Vương và các thế lực đứng sau Thụy Vương phủ.
Nói cách khác, mục đích của hắn... là ngôi vị đế vương.
Điều này so với nguyên tác có chút sai lệch.
Chính văn đã nói rõ ràng ý định ban đầu của hắn là làm một vị vương gia nhàn hạ, vì nữ chính mới tranh quyền đoạt thế.
Nếu ý hắn đã thế, vậy chẳng phải chứng minh rằng nguyên tác không phải lúc nào cũng đi theo chủ đích của tác giả.
Nói đúng hơn, những gì tác giả viết ra sẽ xảy đến trong thế giới này, nhưng không phải toàn bộ.
Tác giả lấy góc nhìn của Tần Tư Tư để mô tả tình tiết, từ đó phát họa động cơ tâm lý của nhân vật.
Tuy nhiên những mô tả đó chưa chắc đã chính xác.
Có thể là nhân vật sau khi được hoàn thiện đầy đủ, bắt đầu vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tác giả, cũng có thể vì để phối hợp với hành động của các nhân vật khác, khiến mạch truyện trở nên có logic hơn.
Hoặc vì tác phẩm này vốn không phải viết theo ngôi thứ ba, đứng từ góc nhìn của tác giả mà là viết theo ngôi thứ nhất, nương theo suy nghĩ của Tần Tư Tư, kèm theo những phỏng đoán chủ quan.
Mà ta còn chưa kịp đọc đến ngoại truyện đính kèm ở đoạn kết.
Nói tóm lại, những thứ mà ta đã xem qua chưa chắc đã là sự thật.
Ta bị chính phát hiện này dọa đến ngây người.
Thật giống như việc ta thật vất vả mới tìm được lời giải cho một bài toán khó, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra chỉ là một bản lậu chằng chịt những lỗi chính tả, cho dù có biết được đáp án chính xác thì việc trình bày lời giải rõ ràng cũng là cả một trắc trở.
Thật là rắc rối.
Ta không có cách nào biết được Xương Vương có thuộc về đa số hay không? Nếu như ngay cả ý đồ của nhân vật mà ta cũng đoán không ra, tình tiết cuốn truyện lại cứ tiếp tục diễn biến thế này... vậy chẳng phải là khó càng thêm khó sao?
Thấy ta không nhúc nhích, mặt mày xám xịt. Xương Vương hỏi: "Ngươi bây giờ đã biết sợ rồi sao?"
"Có điều..." Hắn nói: "Biểu hiện của ngươi không tồi, mồm miệng kín kẽ, bổn vương rất thích."
"Xương Vương điện hạ."
Ta cảm thấy có chút hít thở không thông.
"Tại sao?"
"Tại sao người lại bắt ta?"
Ta không tin lại ngẫu nhiên xảy ra chuyện trùng hợp đến vậy, người của hắn nhất định đã theo dõi ta suốt dọc đường đi, tìm cơ hội động thủ.
Có thể nói, nhất cử nhất động của ta ở trong phủ đều bị người khác quan sát. Nếu như hắn động khẩu, cho dù ta không trốn ra ngoài, hắn cũng có cách đưa ta đến đây.
Xương Vương lại cười.
Hắn cuối xuống, nhìn thẳng vào ta. Ta trực tiếp đối diện với đồng tử màu hổ phách của hắn, cách hắn không quá ba phân.
"Ngươi đoán xem."
Ta đoán... Ta không biết đâu. Ta làm sao mà biết được.
----------------------
#camsathoanien
#phatchauhuyen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com