Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21

Đột nhiên ta cảm thấy hơi đau nhói, thì ra là trong lúc đang sốt ruột ta đã không cẩn thận xé xé lớp da mỏng trên ngón tay, một vệt máu nhỏ nhanh chóng lộ ra.

Tần Tư Tư liếc nhìn ta một cái, nhưng không nói gì.

Sau đó một chiếc khăn tay lụa trắng đặt vào trong lòng bàn tay ta.

Ta nhận lấy chiếc khăn tay, chớp mắt mấy cái, nói với nàng ta.

"Cảm ơn... Tỷ tỷ."

----------------------

Trở lại Thụy Vương phủ.

Ta bụng đầy tâm sự tạm biệt Tần Tư Tư. Mang theo Tiểu Thúy, ta đang đi trên hành lang về tiểu viện thì đụng phải một người.

"A..."

Là Thụy Vương.

Hắn mặc một chiếc áo choàng lớn màu băng lam, điểm thêm những cánh hạc lấp ló trong mây được thêu một cách tinh xảo. Cúi xuống nhìn mình, ta lấy tay xoa xoa vào chỗ trán bị đụng vào.

"Chỗ này có đau không?"

"Không sao..." Ta lùi lại nửa bước, cúi đầu: "Thực xin lỗi, Vương gia."

Ngươi đi bên cạnh hắn bỗng ló cái đầu ra.

Ta trước tiên nhìn thấy một đôi giày, sau đó là một chiếc áo choàng màu nhung đen, thêu hình một con đại bàng và một chiếc thắt lưng bằng ngọc quấn quanh người.

Người nọ có chiều cao không sai biệt lắm với Thụy Vương, cả khuôn mặt cũng có nét tựa tựa nhau.

Chỉ là huynh đệ hai người, một người toàn thân đen tuyền, một người phủ màu xanh ngọc thế mà khí chất bộc lộ hoàn toàn khác biệt.

"Xương Vương." Ta buông tay, quy củ hành lễ.

Xương Vương Ngụy Trạch không nói một lời. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, xem như đáp lại.

Thụy Vương nắm tay ta: "Tay sao lại lạnh thế này?"

Ta nhất thời muốn tránh đi, nhưng cuối cùng lại không làm.

"Thực ra thì... Cũng không lạnh lắm mà."

Ánh nhìn của Thụy Vương rất sáng, con ngươi trong trẻo trước đây mơ hồ ẩn chứa một tia tức giận: "Không phải ta đã dặn ngươi chú ý giữ ấm sao?"

Một luồng nhiệt cứ thế không ngừng truyền đến lòng bàn tay ta. Hắn nắm chặt bàn tay ta, đồng thời xoa xoa lấy phần bụng cồng kềnh nhô lên phía trước của ta.

"Không chỉ phải chăm sóc mỗi nhi tử mà cũng cần phải quan tâm đến sức khỏe của mình. Có biết hay không?"

Một nụ cười môi hồng răng trắng nở rộ trước mắt ta.

"Có phải bọn hạ nhân chăm sóc nàng không chu đáo?" Thụy Vương lại hỏi.

"Hả?"

Thụy Vương nhìn ta: "Nếu như bọn chúng vẫn lười biếng như cũ, nàng cứ nói cho bổn vương biết. Bổn vương tuyệt sẽ không để cho nàng thêm một tí ấm ức nào."

"Đám hạ nhân trong tiểu viện, nếu nàng không thích, có thể đổi sang một nhóm khác."

"Không... Không có không thích."

Ta không quen được nhiều người hầu hạ, nhưng ta cũng biết nếu tùy tiện đổi người, đám hạ nhân cũ chắc chắn sẽ bị trách phạt nghiêm khắc.

Nhưng mà...

"Vương gia..." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn hôm nay... Sao lại có cảm giác không bình thường?

Hơn nữa, còn làm mấy chuyện kì lạ trước mặt Xương Vương, thật là...hơi xấu hổ.

"Vương gia..."

Quản sự phụ trách trong phủ đến bẩm báo: "Vương gia, phủ đại tướng quân bên kia cho người mang thư đến."

Gần đến thời khắc cuối năm, các phủ qua lại tới lui cũng trở nên thường xuyên hơn nhiều. Chẳng qua là thư mà phủ đại tướng quân mang đến... Không biết là tin vui hay buồn.

Ngươi đi trước bảo hắn chờ một chút, bổn vương lập tức qua ngay.

Thụy Vương hướng Xương Vương gật đầu.

"Hoàng huynh, xin thứ lỗi."

Xương Vương ngầm hiểu.

Sau đó Thụy Vương quay lại nhìn ta.

"Bảo Nhi, nàng cũng mau sớm về phòng đi. Bên ngoài giá rét, quan trọng nhất là phải chăm sóc mình cho tốt."

"Dạ..."

Thụy Vương vội vã rời đi.

Xương Vương...

Ta liếc sang vị đang đứng ngay bên cạnh... Vẫn nên nhanh trở về thì hơn.

Xương Vương đưa tay cản đường ta.

"Sao vậy, tiểu nha đầu, vừa thấy bổn vương liền muốn chạy à?"

Ta nở một cười thật hèn mọn với hắn, vẻ mặt dương quang xán lạn: "Không không..."

Hắn bước đến gần ta, gõ một cái "cốc" thật mạnh vào trán ta.

Đauuuuuuuu.........

Trong lòng ta tự động "chào hỏi" 108 đời tổ tông nhà hắn.

"Ngươi miệng thì không nói câu nào, chắc là trong lòng đang thầm lăng mạ bổn vương?"

Ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, bỗng rơi vào đôi mắt đang cười của hắn.

Xương Vương khoanh tay. "Đã bị ta nói trúng rồi."

Hắn nói: "Mới không gặp có mấy ngày, tiểu nha đầu ngươi như thế nào lại tình chàng ý thiếp với hắn rồi?"

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

Hắn không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc cái là ta đã muốn hỏi.

"Người không phải đã nói gì với Vương gia chúng ta chứ?"

Thụy Vương vừa rồi có hơi là lạ.

Hắn ngày thường dù có quan tâm ta cũng sẽ không bày ra biểu hiện tận tâm tận lực như thế này... Chắc chắn là do Xương Vương giở trò!

Xương Vương nheo nheo con mắt: "Vương gia của chúng ta?"

... Hình như ở thời phong kiến này, người có thân phận thấp hèn như ta không được phép thân thiết như thế này với chủ tử, càng không được phép đánh đồng bọn họ cũng như ta mà vơ đũa cả nắm.

Biết bản thân bị hớ, lỡ mồm đụng phải một trong những quy tắc cấm kị của thời đại này, ta vội vàng chuyển hướng: "Không phải sao ạ?"

Thật sự là không nói gì à?

Xương Vương nhìn ta, rồi ta nhìn lại hắn bằng một ánh trông rất là đáng thương.

Hắn cong cong khóe môi: "Ta nói với hắn, muốn ngươi hồi phủ, trở thành người bên cạnh bổn vương."

Cái gì...?

Nét mặt ta tức thì trầm xuống, trong giây lát bèn nhận ra là hắn đang nói đùa với mình.

"Xương Vương điện hạ xin đừng nói đùa như vậy."

Nếu như bị kẻ có suy nghĩ khác nghe thấy, không biết lại có bao nhiêu rắc rối sẽ xảy ra.

Cũng không nghĩ hắn lại tiến thêm một bước, giữ nguyên nét cười trên môi.

"Ngươi không vui sao?"

Ta làm sao mà vui cho nổi...

Chờ đã... Hình như cái lần trước lúc hắn tiễn ta về tiểu viện...

Chẳng lẽ hắn đã nghe được hết những gì ta nói.

Không phải là toàn bộ những ấn tượng đẹp đẽ ban đầu của hắn dành cho nữ chính cứ như thế này mà chuyển hết lên người ta đấy chứ?

Ta mút đầu ngón tay, vắt óc suy nghĩ phần trăm khả năng của giả thuyết này.

Xương Vương không phải là loại người cả đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương đâu, việc này hơn phân nửa là giả. Trừ khi chuyện này giúp hắn có được ngai vàng... Cho dù có nói ra, Thụy Vương khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao ta cũng đang mang thai... Ngộ nhỡ Xương Vương ra tay với đứa nhỏ thì sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

"Giả tạo." Nụ cười trong mắt hắn thoáng chốc biến mất, cũng không trở lại bộ dạng nghiêm chỉnh ban đầu.

"Bổn Vương chưa từng nói mấy lời này."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ta đang chuẩn bị hành lễ cáo từ, thì hắn lại chêm ngay một câu: "Nếu ngươi muốn bổn vương mang ngươi đi, cũng không phải là không có cơ hội."

...?

Hắn nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt. Sau bữa tối, bổn vương có một phần đại lễ dành cho ngươi."

... Hắn muốn ở lại Thụy Vương phủ dùng bữa?

Ta duy trì tư thế hành lễ, xíu chút nữa là tự mình vấp phải chân mình té lộn nhào. May thay có Tiểu Thúy chạy đến đỡ lấy ta.

"Xương Vương điện hạ, thiếp thân xin phép cáo lui."

...

Trở lại tiểu viện.

"Chủ tử..." Tiểu Giai vội hành lễ với ta.

Tiểu Giai là một trong những nha hoàn mới được Thụy Vương phân đến chăm sóc ta.

Nàng đích thực là một tiểu cô nương vui vẻ hoạt ngôn, làm việc gì cũng lóng nga lóng ngóng, tính khí trẻ con, có khi còn non nớt hơn nhiều so với Tiểu Thúy.

Nàng ta vừa đỡ ta ngồi xuống, vừa đấm chân cho ta: "Chủ tử, hôm nay là đêm ông Táo, muội thấy trong phủ đặc biệt đông vui."

"Nghe bọn họ nói, đêm nay tiểu tướng quân cũng sẽ ở lại quý phủ... Vừa nghĩ tới là đã thấy cảnh tượng náo nhiệt."

... Sao ta nghĩ tới chỉ thấy có rầu rĩ thôi vậy.

Cả đám người tụ lại một chỗ thế này, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

... Nếu ta là tác giả, ta sẽ chuẩn bị một loạt những vụ mưu hại, xé xác kinh dị x gia đấu x quyền đấu.

----------------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com