CHƯƠNG 40
Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng trở nên hư ảo, những hình ảnh trước mắt chất chồng lên nhau. Tầm nhìn mỗi lúc một nhỏ lại.
Ta lấy tay che bụng, dù cố gắng chống đỡ thần trí thế nào cũng không thoát được mà mau chóng thiếp đi.
Trước khi rơi vào hôn mê, ta nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của mọi người bên tai.
"Xương Vương..."
"Thụy Vương..."
Ta hoàn toàn mất đi cảm giác.
-------------------
"Chủ tử, chủ tử..."
Ta dường như đang ở một nơi hỗn loạn, trôi nổi, thân thể bồng bềnh không biết đã lạc đến tận đâu.
Vòng xoáy quái quỉ nào đây?
Thứ mà ta cố gắng truy đuổi suốt mấy ngày nay không muốn buông tay cho đến tột cùng là gì?
Ta giống như một kẻ đang đứng trong đường hầm tối tăm vô tận, chỉ có một luồng sáng yếu ớt rọi đến. Nhưng nó cách ta rất rất, rất xa.
Ta chạy bạt mạng về hướng luồng sáng đó, không cẩn thận sẩy chân làm bị th**ng đầu gối.
Đáng sợ nhất chính là, ta thậm chí còn không biết, thứ luồng sáng yếu ớt đó rốt cuộc là từ con đường phía trước, hay chẳng qua chỉ là một con đom đóm đang đập cánh?
"Chủ tử?"
Trong bóng tối, nơi không gian mờ ảo mà ta đang bị giao cầm, có ai đó đang gọi tên ta.
Ta mở to mắt, bắt gặp nét mặt vô cùng lo lắng của Tiểu Thúy.
Ta nắm chặt lấy tay nàng.
Như muốn níu giữ một điều gần như không thể, điều mà ta mong mỏi được nghe, dù có phải liều m.ạ.ng đến đâu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thanh âm khàn khàn, nghe không ra giọng của ta nữa.
Đôi mắt Tiểu Thúy ngấn lệ, nàng cắn môi nói: "Chủ tử đừng buồn... Chúng ta sau này còn có thể có tiểu chủ tử..."
Ta đặt đôi tay gần như không còn sức lực lên bụng, cảm giác mình vẫn còn đang bị giam cầm trong một cơn ác mộng.
Rõ ràng là nó vẫn đang cử động.
Ba ngày trước, nó còn mới nhẹ nhàng đá ta một cái.
(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên)
Tiểu Thúy đã nói, đứa trẻ này có lẽ đã thành hình rồi.
Hài tử này thật là vô tâm, mẫu thân vẫn chưa được gặp lấy lần nào, còn không cho ta ôm một cái, cũng không cho ta thân thiết nựng yêu má một cái.
Nó ngay cả cơ hội ngắm nhìn thế gian này còn không có...
"Là ai..."
Tại sao...
Hắn e ngại có kẻ ngáng đường, nhất định phải đuổi cùng g**t tận mới cảm thấy sảng khoái sao?
"Chủ nhân, là Tiểu Giai."
"Tiểu Giai..."
Tiểu Giai rõ ràng... là người của Thụy Vương, sao nàng lại có thể...
Sao nàng lại có thể làm ra chuyện đó?
"Móng tay của Tiểu Giai có dính độc, thừa dịp chúng ta không để ý mà nhúng tay vào chén thuốc, sau đó nàng ta bảo chủ tử mau chóng uống nó..."
Tiểu Thúy hối hận nói: "Nếu như nô tỳ là người thử thuốc sau cùng thì tốt biết mấy."
Này không phải lỗi của nàng. Điều này sao lại có thể là lỗi của nàng chứ.
Hóa ra, chỉ cần bọn họ muốn hạ người, sẽ luôn có cách thực hiện được.
Khó lòng phòng bị.
"Người trong cung đến."
Một tiểu nha đầu khuôn mặt non nớt lảo đảo chạy vào.
"Tiểu Thúy tỷ tỷ, người trong cung lại tới."
Nàng vừa thấy ta, liền lùi lại một bước, ngạc nhiên nói: "Chủ tử đã tỉnh rồi, nô tỳ đi bẩm báo với Vương gia."
"Chờ chút..." Ta gọi nàng ta lại. Vì quá nôn nóng nên ngực ta bắt đầu đau nhói, hơi thở cũng trở nên hổn hển.
"Ngươi... nói rõ ràng một chút."
Tiểu nha đầu kia dừng bước. Hai tay đặt phía trước xoa xoa vào nhau.
"Chủ... Chủ tử."
Người tiếp lời là Tiểu Thúy: "Khi chủ tử hôn mê, Tiểu Giai đã nhận tội... là do Trắc phi chỉ thị. Trong cung sai người mang ý chỉ đến. Vương gia và bọn họ đã giằng co mấy ngày rồi."
"Hiện nay người trong cung lại đến, bắt Trắc phi tiến cung thẩm vấn xử phạt là chuyện không thể tránh khỏi... chẳng qua Vương gia..." Tiểu Thúy vội vàng nói: "Chủ tử yên tâm, Vương gia nhất định sẽ tìm lại công đạo cho người."
Hắn mà nghĩ đến ta thì ta còn cần phải sốt sắng thế này sao?
Sao sự tình lại liên quan đến Tần Tư Tư nữa rồi.
Trong nguyên tác, Tần Tư Tư bị vu oan là kẻ khiến cho ta bị s.ả.y th*i, bị tống vào ngục giam trong cung, chịu qua biết bao nhiêu là cực hình tr* t.ấ.n, dẫn đến v.ô s.i.nh.
Ta vén chăn định xuống giường, thân thể không vững suýt chút nào là ngã quỳ trên mặt đất.
Tiểu Thúy nhanh chóng đỡ ta.
"Chủ tử, người định làm gì?"
Ta khẽ cắn môi bước ra ngoài, bất chấp mồ hôi lạnh đổ ra như suối.
"Chủ tử, tốt xấu gì người cũng nên mặc thêm quần áo."
Tiểu nha đầu vội vàng khoác thêm chiếc áo ngoài cho ta.
Ta không còn tâm trí để quan tâm, suốt quãng đường ta gần như loạng choạng xém ngã, phải dựa vào Tiểu Thúy dìu đỡ mới đến được chỗ của Tần Tư Tư.
Trong viện một đám người đây vây kín chật cả cổng.
Thụy Vương đang ôm Tần Tư Tư, tức giận với đám cung nhân đến truyền dụ chiếu chỉ.
"Ai cũng không được phép dẫn Tư Tư đi!"
"Bốn vương đã nói rồi, Tư Tư là người của bổn vương, kẻ nào muốn dẫn nàng đi phải bước qua x.á.c ta."
Tóc hắn rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, hắn ôm nàng rất chặt như thể đang ôm lấy bảo vật vô giá.
Dùng tính mạng thề thốt bảo vệ nàng ta cả đời, có lẽ đã mấy đêm rồi hắn vẫn chưa được chợp mắt.
Ta nhấc chân bước vào trong.
"Bảo Châu..."
Thụy Vương nhìn về phía ta, hàng lông mày chưa kịp giãn ra đã vội cau lại: "Sao ngươi lại tới đây?"
Ta đứng trước mặt đám cung nhân, lồng ngực đập từng hồi mãnh liệt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, kèm theo cơn đau không dứt ở bụng và hạ thể đau nhức, khiến cho ta suýt chút nữa ngất đi.
Nhưng cũng may là ta còn chống đỡ được.
"Hiện tại trong cung, chuyện này do ai phụ trách?" Ta dựa người vào Tiểu Thúy, hỏi đám cung nhân.
Trong nguyên văn, người chính thức phụ trách việc này không hề được đề cập.
Đám cung nhân nhìn thấy bộ dạng của ta, có lẽ cho rằng ta muốn than khóc ỏm tỏi, bởi vậy lựa lời khuyên giải ta.
"Nương tử yên tân, đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Bệ hạ hiện tại đã giao việc này cho Hiền phi nương nương, người nhất định sẽ đòi lại mọi oan khuất mà nương tử đã chịu. Nương tử mau về nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao cho đám nô gia xử lý là được"
Ta không đi.
"Chuyện này không liên quan đến Trắc phi."
Câu này vừa nói ra dường như đã vắt kiệt mọi sức lực của ta. Thế nhưng thứ âm thanh thều thào từ cuốn họng không át được bầu không khí căng thẳng xung quanh. Vẻ mặt mọi người vây quanh đều có chút mờ mịt.
Ta ôm lấy phần bụng dưới, gắng sức phát âm rõ ràng từng chữ một.
"Chuyện này không liên quan đến Trắc phi." Ta nghiến răng lặp lại.
"Ta sẽ tự mình tiến cung, nói rõ với Hiền Phi nương nương." ta nói: "Các ngươi trước tiên không cần làm khó nàng ta."
Ta nhìn thoáng qua Tần Tư Tư.
Nàng ta ở trong lòng Thụy Vương, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng đau lòng.
"Chủ tử, thân thể của người..." Tiểu Thúy vừa lo lắng vừa giúp ta đắp lại chiếc áo ngoài sắp tuột khỏi vai.
"Không sao. Phiền cô cô dẫn ta tiến cung." Ta lắc đầu tỏ ý không sao, quay sang nói với vị ma ma dẫn đầu đoàn người đến đây.
-------------------
#camsathoanien
#phatchauhuyen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com