Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 43

Bằng hữu?

Ta nhìn Bạch Tiên An. Hắn có lẽ là đại y do Tần Tư Tư cố ý mời đến cho ta.

Hoặc có thể là... do nhân lành ta kiên trì gieo trồng từ trước Cuối cùng cũng có ngày, thu được thiện quả.

Những tưởng hết thảy mọi nỗ lực của ta đều bị xem nhẹ, không ngờ vẫn có người nhớ rõ.

-------------------

Ta không ngờ rằng, trước Tần Tư Tư, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là Thụy Vương phi.

Chu Minh Nguyệt dẫn theo một nhóm người hầu đến phòng của ta, ra lệnh cho bọn họ chuyển hết đồ đạc trong phòng ra ngoài

Chậu bếp mạ vàng, bình sứ,...

Chu Minh Nguyệt lấy khen tay che mũi: "Nếu đã không còn hài tử, kẻ như ngươi sao còn xứng dùng những thứ đồ tốt như thế này."

Ta nằm trên giường hận không thể ngồi dậy ngay. "Vương phi làm sao vậy? Có phải đã có hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Chu Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải kẻ đần độn mà để ngươi qua mặt ta hết lần này đến lần khác!"

Nàng nói: "Muốn có đứa nhỏ, ngươi cho rằng bổn vương phi sẽ không thể tự mình sinh ra sao? Hay là ngươi nghĩ ta đời này không có phúc phần con cháu, phải nuôi dưỡng hài tử của thiếp thất?"

"Thiếp thân chưa từng có ý nghĩ ấy..."

"Ngươi không có ý đó, vậy ý của ngươi là gì?" Nàng đi tới trước mặt ta, dùng móng tay nhọn nắm lấy cằm của ta."Ngươi không có ý nghĩ đó sao lại phải trốn vào trong cung, sợ ta làm ra chuyện gì với ngươi sao?"

"Đây không phải là muốn cho thần tử trong triều thấy ta đố kị với ngươi sao? Ngươi nếu như đã thật sự nghĩ đến chuyện để cho bổn vương phi làm mẫu thân của đứa nhỏ, cần gì phải lén lút làm ra những chuyện mờ ám này?"

Nàng ta nheo mắt: "Họ Tiết kia, ta đối với ngươi và đứa nhỏ đều không tệ. Còn ngươi thì sao?"

"Cùi chỏ hướng ra bên ngoài? Đi giúp Tần Tư Tư? Ngươi cho rằng ả ta mới thật sự là đích Vương phi của Thụy Vương phủ, dám coi thường ta?"

Nàng lớn tiếng chất vấn, móng tay xẹt qua cằm ta, "Những chuyện kia ngươi lén lút làm, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết!"

Nói xong, nàng lạnh lùng phủi tay, "Nương ta trước kia đã nói, kẻ luôn mồm bảo không dám đòi hỏi gì chính là kẻ khó tin, quả nhiên đúng là như vậy."

Thì ra là thế, cho nên lúc ta bảo mình không muốn gì cả, nàng ta đã nhìn ta với vẻ dò xét.

Nhưng ta chỉ muốn một cuộc sống bình an nên mới ra sức đến vậy, có gì là sai sao?

"Vương phi."

Có người xuất hiện ở cửa.

Là Bạch Tiên An.

Hắn mang theo hòm thuốc, phảng phất không thấy đống hỗn độn trong phòng.

Cứ như cũ đến xem mạch cho ta.

"Bạch đại phu."

Chu Minh Nguyệt tỏ vẻ khó chịu: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Y giả nhân tâm." Bạch Tiên An thản nhiên nói: "Bạch mỗ hạnh lâm trung nhân, đương nhiên là đến xem bệnh cho tiểu nương tử."

"Được... Được lắm... Đừng quên Vương phủ này mới là bát cơm của ngươi!"

Chu Minh Nguyệt nhướng đôi lông mày lá liễu của mình lên.

Đương lúc nàng ta định nói, bỗng nhiên có người từ ngoài cửa hét lớn.

"Tỷ."

Chu Minh Nguyệt quay đầu lại, nhác thấy tiểu tướng quân, ngữ khí vẫn không mấy thân thiện.

"Đệ đến đây làm gì?"

"Trong phòng không tìm thấy tỷ, nha hoàn nói tỷ đến đây, đệ bèn qua xem..." Tô Viễn vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Ta vùi mặt vào trong chăn.

"Chuyện hôm nay xem như ta bỏ qua cho ngươi. Chúng ta... hừ, sau này vẫn còn nhiều thời gian."

Chu Minh Nguyệt sau khi buông ra những lời khó nghe, xoay người rời đi.

Ta mới từ từ ló mặt ra khỏi chăn.

"Cảm ơn."

"Là chúng ta nên đa tạ cô nương mới đúng." Bạch Tiên An nói.

Chung quy đều vì Tần Tư Tư cả thôi.

Có công mới hưởng lộc, nên ta cũng không cảm thấy áy náy.

Vì cơ thể đã suy nhược quá nhiều, ta thoáng chốc liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.

Suýt chút nữa dọa ta sợ hết hồn.

"Suỵt."

Tô Viễn bịt miệng ta lại.

Rồi nhanh chóng buông ra.

"Ta đến để thăm ngươi." Hắn nói.

Ta ôm chăn lùi về sau, nhìn xung quanh một lát rồi hỏi hắn: "Người trong viện của ta đi đâu hết rồi."

"Có một nha đầu bận sắc thuốc, một nha đầu bị tỷ tỷ ta sai đi làm việc nặng... Số còn lại thì đang dập lửa."

"Dập lửa?"

"Đống cỏ khô gần chuồng ngựa bị bốc cháy, nhiều người trong phủ cũng chạy qua đó..."

Ta nghĩ nghĩ một chút, cảnh giác hỏi hắn: "Là do người làm?"

"Phải!" Hắn thẳng thắn trả lời ta, ánh mắt mảy may không né tránh, trái lại khiến ta cảm thấy chuyện hắn làm cứ như quang minh chính đại lắm vậy.

Hắn bước lên một bước ngồi xuống mép giường.

"Ta chỉ là muốn gặp ngươi, nhưng lại không tìm được cơ hội."

Tô Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi có thể đừng dùng ánh mắt như thế này nhìn ta được không?"

Ta...Ta có làm gì đâu.

Hắn lần này, sao lại né tránh ánh mắt của ta.

Ta chỉ là tự hỏi liệu hắn có biết âm mưu của hai phủ Tô Chu muốn h.ã.m h.ạ.i mẫu tử ta không?

Ta vẫn nên trực tiếp hỏi hắn: "Ngài có biết không?"

Chuyện gì thì cũng cần phải rõ ràng, ta không muốn nhiều lời với hắn. Nếu hắn thật sự biểu hiện hoàn toàn không biết gì, thì xem như vô tội.

Không ngờ tới hắn lại bất thình lình đứng dậy, quỳ gối xuống sàn nhà.

Ta thiếu chút nữa ngồi bật dậy vì bất ngờ.

"Ngài làm cái gì đấy?"

Tô Viễn cúi đầu, "Ta thay mặt bọn họ nhận lỗi."

Thế mà ta trái lại tự cười giễu.

"Việc ai làm người đó chịu, một lời thay mặt xin lỗi thế này ngài bảo làm sao ta nhận?"

"Nếu như tướng quân chỉ vì những lời này mà phải đại giá quang lâm đến xó xỉnh này của ta, thì ta đã hiểu, xin mời về cho."

Nói xong ta liền muốn tiễn khách, xoay người đi ngủ.

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên: 'A Châu... Trước đó ta không hề biết sự tình, nhưng ta biết rõ chuyện bọn họ đã làm với ngươi là hoàn toàn sai trái."

Hắn nói: "Nhưng tỷ tỷ của ta, tỷ ấy không phải kẻ xấu. Tỷ ấy nhất định đã hiểu lầm ngươi. A Châu, ta không muốn nhìn thấy các người như vậy..."

Ta không chút động lòng.

Hiểu lầm, hiểu lầm thì muốn làm gì thì làm ư? Cứ hiểu lầm thì có thể sau khi mọi chuyện đã xảy ra bèn chạy đến chế giễu ta, còn đ.e d.ọ.a sẽ gi/à/y v/ò ta đến chết?

Nàng ta có thể đã hiểu lầm ta, nhưng ta không cho rằng mình đã hiểu lầm Chu Minh Nguyệt.

Nàng ta chính là một kẻ não tàn kiêu ngạo hống hách.

"Ta biết, bất luận ta nói cái gì đều là dư thừa..." Tiểu tướng quân cau mày khó xử, nét ngượng ngùng càng lúc càng sâu.

"Ta cũng rất hối h.ậ.n, hối h*n vì không biết chuyện bọn họ sẽ làm gì sớm hơn, hối h*n vì đã không ngăn chặn việc này".

"Thật ra trước đây ta không dám gặp ngươi, sợ nhìn thấy ngươi không biết nên nói cái gì... Nhưng ta muốn gặp lại ngươi, nhìn thấy ngươi tâm tình liền cảm thấy rất vui vẻ... "

Ta lên tiếng chấm dứt những lời hối lỗi ân h.ậ.n, lải nhải dài dòng của hắn.

"Chuyện này không liên quan đến ngài."

Ta nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo đầy hổ thẹn áy náy của hắn, nhắc lại lần nữa.

"Chuyện này không liên quan đến ngài."

"Ta sẽ không h.ậ.n ngài, cũng sẽ không vì những lời ngài nói mà dễ dàng tha thứ cho ai. Bởi vì đây là hai chuyện khác nhau."

"Tô Viễn tướng quân, ta không muốn lừa ngài."

Chuyện ta căm hận Tô Quý phi và Chu Minh Nguyệt, là lẽ thường tình. Ta sẽ không vì bọn họ mà sinh ra ác cảm với Tô Viễn, phá vỡ mối giao hảo thân thiết giữa với hắn và ngược lại.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, thậm chí một người ở trong những tình huống khác nhau cũng có thể phơi bày những bộ mặt khác nhau. Ta không thích đánh đồng bản chất của bọn họ đều như nhau.

Ta đột nhiên nghĩ đến trước đó từng muốn khuyên hắn không nên bất hòa với Tần Tư Tư. Mặc dù ý định ban đầu là muốn hắn sau này có được kết cục tốt đẹp hơn, ta không biết liệu hắn có nghe hiểu được tâm tư của ta hay không.

Lúc này ý thức được mình nói những lời không nên nói nên Tô Viễn im bặt.

Lông mi của hắn rũ xuống, lớp da giữa hai hàng chân mày nhíu chặt lại với nhau.

Qua hồi lâu, hắn mở miệng nói: "Ta muốn đi Thanh Châu."

Ta nghi hoặc: "Thanh Châu?"

"Hải khấu hoành hành, bệ hạ phái huynh trưởng ta đi chinh chước, ta lấy tư cách phó tướng đi theo yểm trợ."

Thanh Châu... Hải khấu.

Hình như nơi này đã từng được đề cập qua trong nguyên tác.

Ta nhớ không ra.

Chỉ cần biết chuyến này hắn đi sẽ không gặp phải nguy hiểm nào là được rồi. Lược bỏ quá trình suy nghĩ căng thẳng trong đầu.

Ta chân thành nói với hắn: "Chúc ngài kỳ khai đắc thắng."

Đây là lần đầu tiên Tô Viễn chân chính lãnh binh đ.á.nh gi.ặ.c, trong suy nghĩ của người thiếu niên ắt hẳn nó có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Cho dù ta không còn trẻ nữa, nhưng cũng bị lây cái cảm giác sôi sục háo hức lạ thường ấy.

"Cảm ơn ngươi." Tô Viễn cười nói.

Ta cũng mỉm cười với hắn.

Ban đầu đối xử với hắn tốt như thế là vì tránh rước phải phiền phức, tiện thể lấy lòng Chu Minh Nguyệt, cũng là vì bảo vệ cái thai, dọn sạch những chướng ngại rườm rà.

Lại không ngờ rằng, có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um.

Có được một vị tiểu bằng hữu hết sức chân thành như vậy, xem ra cũng là một thu hoạch không tệ của ta.

Lúc Tô Viễn toan bước ra ngoài, ta cũng đang định bụng nằm xuống thì hắn bất thình lình quay người lại.

Đặt một chiếc khóa bình an bằng ngọc dương chi vào tay ta.

"Ta định bụng tặng cho cháu trai của mình... Ngươi giữ lấy, biết đâu nó có thể mang lại bình an cho ngươi."

"Ta không thể nhận nó." Ta đưa tay trả lại cho hắn.

Miếng ngọc bội vẫn còn chút hơi ấm, ta rất sợ nó mang một ý nghĩa sâu xa nào đó

Với tình cảnh hiện tại của ta, ngay cả một phần tình cảm chân thành ta cũng không thể đón nhận nổi.

Nhưng nếu như nó xuất phát từ sự canh cánh trong lòng của Tô Viễn, ta có thể vui vẻ nhận lấy.

"Ngươi giữ nó đi, đây là vật mà hồi tết Nguyên Tiêu ta đã hứa tặng cho ngươi rồi."

Tô Viễn ngoảnh đầu nhìn ta, trên mặt có chút ửng đỏ. Sau đó trước khi có người bước vào, hắn đã nhanh chóng phi ra khỏi cửa viện.

Khinh công thoạt nhìn so với trước đẹp mắt hơn nhiều.

Ta mân mê mảnh ngọc bình an trong tay, trong lòng nhìn không được mà mỉm cười vui vẻ. Đây có lẽ là nụ cười thoải mái nhất trong suốt những ngày qua.

-------------------

#camsathoanien

#phatchauhuyen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com