26 - 30
Cuối cùng thì Hội thao mùa đông hàng năm cũng đến, mọi người đang kéo nhau vào sân vận động để xem thi đấu buổi chiều.
Lúc sáng Lisa có xem Mạc Lâm đánh cầu, năm nay có nhiều đối thủ mạnh nên cô nàng chỉ dàng được giải ba, tuy có hơi buồn nhưng Mạc Lâm lấy lại tinh thần rất nhanh.
"A Li, tao trông cậy vào mày đó, niềm tự hào to bự của tao!" Mạc Lâm vừa nói vừa bắn vài hình trái tim bằng tay "Yên tâm, tao sẽ ở kháng đài truyền nhiệt huyết qua cho mày ha."
"Haha...Được thôi, nhớ đứng chỗ đằng trước tao mới thấy được nha." Lisa bật cười vỗ vỗ đầu của Mạc Lâm chỉ đứng đến cổ mình.
"Xì!" Mạc Lâm quắc mắt nhìn Lisa: "Thôi không nói với mày nữa, tao đi kiếm Tiếu Tiếu động viên nó đây, mày chuẩn bị xong rồi mau ra nha."
"Biết rồi, đi đi!" Lisa gật đầu rồi cuối xuống mang giày.
.
Chuẩn bị xong xuôi, cô bước ra cửa định ra sân ai ngờ bị người ta đυ.ng trúng, ly nước trên tay người kia nhắm thẳng hai chân Lisa mà rơi xuống.
Bịch!
Mặt Lisa hiện lên ba đường hắc tuyến, người nào mà vô ý thức như vậy.
"Oa, xin...xin lỗi...tôi sơ ý quá...giày của bạn ướt hết rồi." Bạn nữ kia làm bộ dạng rối rít xin lỗi.
Lisa mặt đen như cục than, cô nhớ không nhằm thì khu vực này chỉ có thành viên của đội mới được ra vào, cái người đứng trước mặt này Lisa căn bản chưa từng thấy qua, còn có bộ dạng thì rối rít xin lỗi nhưng ánh mắt thì chả thấy chút ý muốn hối lỗi nào.
"Không có gì!" Lisa nở nụ cười "thân thiện".
"Thật....Thật sự...Không có gì sao? Giày bạn ướt như vậy có thể thi được không?" Người kia lại tiếp tục bày bộ dạng đáng thương mắt còn ngân ngấn nước.
"Ồ!" Lisa thầm cảm thán, người này không phải được thuê đến phá hoại cô đó chứ nhưng mà thuê phải người diễn lố quá rồi, nhìn mặt là nhận ra ngay đang đóng kịch "Không sao, vậy cậu tìm ai ở đây hử?"
"Không....Không có, tôi đi....đi nhầm phòng...haha..." Người kia đảo mắt cười gượng.
"Cô xem tôi là trẻ ba tuổi chắc, đây là phòng ở cuối dãy hành lang còn có bên ngoài ghi chữ không phận sự miễn vào, vậy mà nói là đi nhầm phòng, có quỷ mới tin." Lisa híp mắt nhìn người trước mặt âm thầm nói: "Vậy không có việc gì, cậu có thể đi rồi!"
Người kia giật mình sau đó mới cười hề hề đáp: "Phải...phải nên đi rồi, xin lỗi đã làm phiền." Nói xong liền xoay người chuẩn bị đi.
"Khoan đã, cậu đã làm bẩn giày của tôi, ít nhiều gì cũng phải để lại "phí giặt ủi" chứ hửm?" Lisa khoanh tay lại tiếp tục nở nụ cười vô cùng "thân thiện".
"À...vâng là việc nên làm, vậy..."
"100 tệ!"
Người kia đứng hình, rồi sau đó bối rối, khuôn mặt ủy khuất móc túi ra tờ tiền màu hồng đưa cho Lisa, thầm nghĩ mình chọc nhầm người mất rồi, Mao chủ tịch của ta a~
"Cảm ơn, bạn đi được rồi!" Lisa cầm lấy vui vẻ cười.
Người kia nghe vậy liền ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
"Xì....cũng biết lựa chỗ đổ ghê, từ trong ra ngoài bị dính cafe hết rồi!" Lisa nhúc nhích chân cảm giác rích chân làm cho cô cảm thấy khó chịu "Hừ...đừng tưởng làm như vậy là có thể khiến tinh thần tôi suy giảm, để xem ai mà bỏ công phí sức phái người đến để chào hỏi mình như vậy...Haiz...định không dùng tuyệt chiêu nhưng mà giờ phải lôi ra rồi." Lisa đóng cửa lại đi vào trong.
.
"Chạy nước rút 800m, đội nam thi đấu trước!" Trọng tài đang thổi còi tập trung mọi người.
Lisa thay giày xong cũng nhanh chóng ra ngoài xem tiểu đệ của mình thi đấu.
"Thủ lĩnh, chị đi đâu nãy giờ vậy, làm em lo muốn chết." Mạc Tiếu luyên thuyên.
"Gặp chút chuyện nên giờ mới đến được."
"Gặp chuyện? Ai dám gây chuyện với chị?"
"Chị không biết, đang đợi người đó xuất hiện đây."
"Hả???" Mạc Tiếu ngây ngốc nhìn.
"Không cần hiểu đâu, nhanh qua đó đi, cố lên!" Lisa cười cười cốc nhẹ đầu Mạc Tiếu.
"Vâng, thủ lĩnh, chị đứng đây chờ em đoạt giải về ha." Mạc Lâm giống như được truyền thêm linh lực, khí thế hừng hực vô cùng bước ra sân.
.
Đợt thi tiếp theo chính là tới lượt của đội nữ, cô cũng nhanh chóng khởi động tay chân.
"Ồ, đây không phải là "Sonic" mà mọi người hay nói đó sao? Không biết thực lực ra làm sao ha?" Người kia khoanh tay ngước nhìn Lisa hất mặt.
"Cô cũng gọi tôi là "Sonic" rồi, thực lực của tôi cũng nên tự hiểu đi!" Lisa đang ngồi xuống bẻ khớp liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó cụp mắt xuống làm tiếp.
"Thì cũng không tệ nhưng mà giày bị ướt rồi nên phải mang đỡ loại giày rẻ tiền này sao?" Người kia mới đầu còn cứng miệng nhưng lại nhanh chóng nói lời mỉa mai chăm chọc nhìn vào giày vải Lisa đang mang.
Lisa định không quan tâm tới cái người đang lải nhải trước mặt kia nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy sai sai, cô nói giày mình bị ướt khi nào? "Hình như là tôi chưa biết cô? Với lại tôi không nói giày tôi bị ướt bao giờ, sao cô lại biết? Hay là cô đã biết chuyện này từ trước rồi hả?" Lisa đứng lên cuối người tiến sát đến người kia.
Cô gái kia tái mặt: "Ai...Ai biết chuyện gì...tôi không quen cô" Nói rồi nhanh chóng bỏ đi.
Mạc Tiếu đi ngang qua còn đυ.ng phải người kia, liền khó hiểu đi đến chỗ Lisa.
"Thủ lĩnh, Dạ Nguyệt tìm chị có chuyện gì vậy?"
"Dạ Nguyệt? Ồ, là Dạ Nguyệt ở khoa Ngoại ngữ sao? Thảo nào..." Lisa vuốt cằm suy nghĩ nhưng cô rõ ràng chưa làm gì người kia thế mà cái người này lại cất công diễn trò chào hỏi mình làm gì.
"Thủ lĩnh, sao chị lại mang giày vải vậy, lúc nãy còn mang giày thể thao mà?"
"À...giày bị ướt rồi nên thay."
"Vậy là ông trời muốn cho chị thắng rồi a~" Mạc Tiếu hưng phấn nhìn đôi giày vải như bảo bối.
"Haha...em cứ nói đùa."
"Không có đâu, hôm đó em và thầy Dương đều nhìn thấy tuyệt chiêu của chị rồi mà, chị lúc đó không mang giày mà chạy siêu nhanh luôn, bây giờ mang giày vải cũng na ná như không mang thôi!"
"Vậy chị đi thi đây, trọng tài thổi còi rồi!" Lisa vui vẻ cười xoa đầu Mạc Tiếu rồi đi ra sân.
Trọng tài kêu mọi người vào chỗ chuẩn bị, ai ngờ người đứng kế bên cô lại là Dạ Nguyệt.
"Ngựa tốt thế nào mà không có móng tốt cũng như không thôi." Dạ Nguyệt đá xéo Lisa.
"Muốn biết ngựa tốt hay không tốt thì cứ thử đi!" Lisa không nhìn người kia khẽ nhếch môi.
"Chuẩn bị, CHẠY!"
Khẩu lệnh của trọng tài vừa hô lên, cả đội liền xuất phát. Xung quanh vang lên tiếng reo hò cổ vũ vô cùng sôi nổi.
Lisa giống như là một con báo được thả ra khỏi l*иg, đáng lẽ ra cô nên dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy nhưng Lisa vẫn muốn giữ sức để cho khúc cua cuối cùng nên chỉ dùng tốc độ bình thường, mọi người vừa cổ vũ vừa theo dõi cuộc đua không thể nào rời mắt. Dạ Nguyệt thì ngược lại, dùng hết sức ở đoạn đầu tiên và nhanh chóng đã rút được khoảng cách với mấy người ở phía sau kể cả Lisa.
"Kì lạ, tại sao Lisa lại để bị vượt mặt dễ dàng như vậy?" Mạc Lâm đứng quan sát Lisa mà thắc mắc.
"Thủ lĩnh chính là đang dưỡng sức đó." Mạc Tiếu đứng kế bên liền nói.
"Dưỡng sức? Đang chạy rồi còn dưỡng gì nữa, phải dốc hết sức mà chạy chứ?"
"Nếu là chạy cự li ngắn thì phải dốc toàn lực nhưng mà đây là khoảng cách khá xa cho nên không được vận hết sức ngay từ đầu, nếu không đến nữa đoạn sau sẽ bị hụt hơi, dễ đuối sức lắm!"
"Vậy...Dạ Nguyệt kia đã vận hết sức rồi, chị có thấy cô ta mệt gì đâu."
"Chị cứ đợi đi, đảm bảo thể lực của cô ấy không duy trì được lâu đâu."
Mạc Lâm tuy thắc mắc nhưng cũng chăm chú theo dõi, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng mà chất giọng rất nội lực liên tụ cổ vũ.
.
Cuộc đua đã ở phút cao trào nhất, chỉ còn đoạn đường đua cuối cùng, có những bạn thể lực không theo kịp đã chạy chậm hẳn nên đoạn cuối chỉ còn lác đác vài người. Dạ Nguyệt từ đầu đến giờ luôn dẫn trước nên tâm trạng vô cùng đắc ý nhưng chính hô hấp bản thân đã sắp không giữ nổi rồi, ngoảnh mặt lại phía sau chỉ thấy có mỗi Lisa còn chạy nên từ từ giảm tốc độ lại để thả lỏng một chút trong lòng đang vui vẻ vì sắp nắm chắc phần thắng trong tay nhưng chợt một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua tai.
"Không thể nào!" Dạ Nguyệt chỉ còn biết ngớ người nhìn theo.
"Hay quá, thủ lĩnh cuối cùng cũng vượt lên rồi!" Mạc Tiếu vui vẻ hò hét.
"Phải ha, Dạ Nguyệt bị bỏ lại xa rồi kìa." Mạc Lâm cũng không kém, hô to cổ vũ.
Lisa mỉm cười, hít một hơi sâu rồi giữ lại trong phổi, bây giờ mới dốc toàn sức mà chạy, từng bước chân sải dài lao đi như một cơn gió làm mọi người vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó hào hứng cổ vũ, cả sân vận động liền dậy sóng
"LAM HÀM, CỐ LÊN! "SONIC", CỐ LÊN!" Nguyên một khoa của cô liền hò hét như được mùa làm cổ động của mấy khoa kia lép vế không dám hó hé thêm chữ nào.
"THỦ LĨNH, CỐ LÊN!" Mạc Tiếu tất nhiên cũng là người của khoa nên cũng hét lớn cổ vũ.
"A HÀM, CỐ LÊN!" Mạc Lâm mặc kệ là người của khoa mình cũng có tham gia chỉ một mực cổ vũ cho bạn thân của mình.
Dạ Nguyệt lúc đầu còn ngây ngốc nhìn sau đó mới hoàn hồn đuổi theo nhưng không kịp nữa thể lực đã sớm bị tiêu hao hết, cô còn bị những người còn lại phía sau bắt kịp. Đoạn cua cuối cùng cứ thế bị Lisa chinh phục, rồi tiếp sau đó là mấy người từ khoa khác, có điều Dạ Nguyệt như thế mà lại về thứ tư.
.
Lisa chạy qua vạch đích xong mệt mỏi thở dốc thả chậm tốc độ, liền đi lại xung quanh bình ổn hô hấp, sau đó mới ngồi xuống giữa sân nghỉ ngơi, chợt có chai nước đưa đến trước mặt, cứ tưởng là Mạc Lâm đưa đến nên Lisa nhận lấy uống một hơi hết nửa chai sau đó mới ngẩng đầu lên định nói chuyện với cô ai ngờ lại nhìn thấy không phải là dáng dấp nhỏ bé thường ngày mà là một thân ngạo khí ngất trời đang mỉm cười nhìn mình. Lisa thoáng thấy trái tim mình đập vội liền lúng túng định đứng lên đã bị người kia ấn ngồi trở lại.
"Ách...lão sư, người em ra mồ hôi tốt nhất là đừng động." Lisa còn tự cảm thấy áo mình đã thấm đẫm nước nên không dám để Chaeyoung nắm lấy.
Chaeyoung không nói chỉ lấy trong túi ra một cái khăn lông đưa cho tiểu rùa, Lisa thấy vậy cũng không nhiều lời liền nhận lấy.
"Park lão sư, cô có theo dõi em chạy không?" Lisa tay lau mặt nhưng vẫn không quên hỏi.
Chaeyoung đương nhiên là đứng ở đây quan sát rất lâu nhưng vẫn không nóng không lạnh đáp một chữ "Có" nhưng sau đó suy nghĩ lại liền nói thêm "Làm rất tốt!"
"Hì hì..." Lisa định nói thêm nhưng Mạc Lâm cùng Mạc Tiếu đi tới.
"A Li, niềm tự hào của tao a~" Mạc Lâm bay đến ôm chặt lấy Lisa.
Mạc Tiếu cũng vui vẻ phụ họa: "Không hổ là thủ lĩnh a~, quá xuất sắc!"
"Em về nhì cũng giỏi lắm, năm sau cố gắng là đạt hạng nhất rồi!" Lisa vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Mạc Tiếu.
Thầy Dương lúc này cũng đi tới "Lisa, Mạc Tiếu thầy và cả khoa vô cùng tự hào về hai đứa a~, đi, thầy đãi mấy đứa một chầu."
"Thầy, em có được ké không?" Mạc Lâm không phải người cùng khoa nên hơi ngại.
"Được chứ, không cần khách sáo đâu, đi thôi!" Thầy Dương vô cùng vui vẻ, tươi cười không ngớt.
Lisa lúc này mới nhìn về người phía sau: "Park lão sư, cô đi cùng nha!"
"Tôi chắc..." Chaeyoung định mở miệng từ chối nhưng cả bọn liền lôi kéo cô đi cùng luôn.
"Phải đó, lão sư, Lisa nó hiếm khi rủ ai lắm, đi nha cô?" Mạc Lâm lanh lợi nói.
"Bọn trẻ đã nói vậy rồi cô đi cùng luôn cho vui." Thầy Dương thấy Lisa thân thiết với Park lão sư như vậy cũng giúp cô thuyết phục băng sơn mỹ nhân.
"Chủ nhiệm khoa đã mở miệng thì tôi cũng không từ chối nữa." Chaeyoung nhìn Lisa ánh mắt mong đợi nhìn mình liền mỉm cười gật đầu.
.
Mọi người đến quán đối diện trường ăn thịt nướng, sau đó còn kêu thêm vài chai rượu.
"Cạn ly, không say không về a~" Mạc Lâm nâng li, mọi người thấy vậy liền cạn chén với cô.
Hết ly này đến ly khác dần dần cả bọn cũng ngà ngà say nên mọi người cũng tạm biệt nhau ra về.
"Thầy về trước đây, tạm biệt mấy đứa!" Thầy Dương đón taxi rồi lảo đảo ngồi vào trong.
"Thủ lĩnh, vậy em cũng đưa chị hai về, chị về cẩn thận nha!" Mạc Tiếu cõng Mạc Lâm đã say mèm nói năng lung tung trên lưng.
"Tạm biệt!" Lisa ngược lại thì không say nhiều chỉ hơi choáng một chút "Park lão sư, em bắt taxi cho cô được không?" Lisa nhìn Chaeyoung đang im lặng đứng kế bên mình nãy giờ, cảm thấy nàng có chút lạ.
Đợi mãi chẳng thấy người kia lên tiếng, Lisa định hỏi lại liền thấy vạc áo bị kéo đi
"Không muốn" Chaeyoung lại tiếp tục kéo kéo vạc áo Lisa lắc đầu, thì ra nãy giờ nàng không nói chuyện là vì đã say mất rồi
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì rượu của Chaeyoung, trái tim Lisa run lên kịch liệt, đại não "Oanh" một cái nổ tung, nhìn bộ dạng yêu nghiệt của người trước mặt cô thật hận không thể cuối xuống cắn vào đôi môi quyến rũ kia.
"Vậy...em chở cô về." Lisa quay đầu đi xấu hổ nói.
Chaeyoung lúc này mới thôi kéo áo Lisa ngoan ngoãn như một con mèo gật đầu: "Về nhà em!"
"Ách...nhưng..." Lisa có hơi giật mình, không biết lão sư tại sao đột nhiên lại muốn đến nhà cô.
"Không được?" Chaeyoung nắm tay Lisa, biểu tình rất là ủy khuất nhìn thẳng Lisa.
"Thiên a~ Dễ thương chết mất" Lisa thầm gào thét "Đây là mỹ nhân mặt lạnh thường ngày sao? Muốn đem về nhà giấu đi a~"
"Ah...oh...Được, vậy về nhà em!" Lisa dắt tay Chaeyoung đến chỗ để xe, người kia cũng rất hợp tác theo cô ngồi lên phía sau.
Lisa vừa đạp xe vừa mông lung suy nghĩ, rõ ràng hôm trước ở quán bar, cô còn thấy Chaeyoung uống một chai lớn rượu nhưng vơi đi nửa chai mới thấy người này say, sao hôm nay chỉ có một chai rượu nhỏ đã làm Chaeyoung ra bộ dạng này chứ nhưng Lisa không biết chai lớn Chaeyoung uống là rượu vang, có thể ngồi nhâm nhi được còn rượu mọi người vừa uống Chaeyoung căn bản chưa từng uống qua nên chỉ mới hai ba li nàng đã say mất.
Chaeyoung ngồi phía sau ôm chặt lấy Lisa, cả người dán hẳn lên lưng cô, hai khối mềm mại khẽ áp lên phía sau, làm người Lisa như tê liệt cứ giữ nguyên tư thế thẳng như cột mà đạp về nhà.
.
Lisa dừng xe ở dưới tiểu khu, quay ra sau thì đã thấy Chaeyoung ôm mình mà ngủ mất, làm cô bật cười.
"Thiên a~ Kiếp trước mình đã gây họa gì với người này sao?" Lisa vuốt mặt lắc đầu nhưng cũng dựng xe cẩn thận rồi cõng Chaeyoung lên lầu.
.
Bước từng bước lên cầu thang, chân giống như bị tưới chì, sức nặng trên lưng tựa hồ như thái sơn áp đỉnh, nói nhẹ cũng không nhẹ, nặng cũng không nặng, nếu Lisa mà không có thể lực tốt, chỉ e là chưa cõng quá một tầng lầu cô đã bị mệt chết rồi. Mặc dù lần trước có cõng qua nhưng mà hôm nay cô đã dùng hết sức vào việc chạy cho nên bây giờ leo lên từng bậc đối với cô cũng quá khó khăn, dọc cầu thang chỉ có mấy ánh đèn vàng loe loét, hành lang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng thở dồn dập của Lisa, càng ngày càng trầm trọng.
Vừa lên đến lầu 3, Lisa nhịn không được dừng bước lại dựa vào tường, đứng trong chốc lát cho đỡ mỏi chân, sau đó nâng người phía sau lên cao rồi cắn răng đi tiếp.
"Sắp tới rồi, sắp tới rồi!" Cô thầm tự nhủ trong lòng, mồ hôi chảy dọc theo thái dương xuống càm rồi rơi xuống dưới chân.
Khi đến cửa, Lisa một tay giữ Chaeyoung, một tay lục túi lấy chìa khóa mở cửa, cô lảo đảo đi vào trong , vội vàng đem Chaeyoung thả lên giường, sau đó mất hết sức lực mà ngồi luôn trên sàn, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống phát ra tiếng "lộp bộp".
Lisa ngồi nghỉ một lát, sau đó mới cuốn tay áo lên đi vào trong toilet nhúng ướt một cái khăn, vắt cho khô rồi quay về giường giúp Chaeyoung lau mặt.
Hơi lạnh từ khăn tỏa ra mang đi cái nóng trên mặt của nàng làm cho Chaeyoung cảm thấy rất dễ chịu, lau xong Lisa đem khăn đi cất.
Vì mồ hôi ra nhiều làm cô cảm thấy trên người dinh dính khó chịu nên đi tắm một cái, lúc quay trở ra liền thấy người trên giường có chút động.
"Tỉnh rồi?" Lisa dùng khăn lau tóc sau đó đi đến gần.
Chaeyoung mơ màng nhưng cũng gật đầu, tuy rằng đã tỉnh nhưng thần trí của nàng vẫn chưa hồi phục, đầu cứ ong ong hết cả lên.
"Muốn uống chút nước không?" Lisa ngồi bên mép giường hỏi, thường thì mấy người khi say hay rất hay khát nước.
"Muốn!" Chaeyoung nhỏ giọng nói.
Cô nghe vậy liền đi ra ngoài rót một li rồi bưng vào, Chaeyoung nhận lấy rồi uống một hơi cạn cả li sau đó lại nằm xuống mi mắt lại chùn xuống, muốn ngủ. Lisa khẽ cười, nhìn thời gian không còn sớm nữa, cô với tay tắt đèn rồi leo lên nằm kế bên Chaeyoung.
Trong phòng yên tĩnh không hề có lấy một tiếng động, Lisa thì nhìn lên trần nhà, tay chân không dám động lung tung, cả người cứ cứng đờ như khúc gỗ, đột nhiên Chaeyoung khẽ nghiêng người, đôi mắt khẽ lay động nhìn Lisa, sau đó đem khoảng cách của cô và nàng rút ngắn lại.
Lisa không nghĩ tới Chaeyoung đột nhiên nhích lại gần ôm lấy mình cho nên bị bất ngờ tim trong l*иg ngực bình bịch đập loạn.
"Li, em xài nước hoa gì vậy? Mỗi lần ngửi rất thoải mái!" Chaeyoung vùi đầu vào cổ Lisa, ngửi mùi hương thoáng thoảng trên người cô.
"Em...em đâu có xài, chắc là mùi sữa tắm đi."
"Sữa tắm của em mang hiệu gì? Tôi cũng muốn dùng." Chaeyoung rù rì nói, mũi cạ cạ vào cổ Lisa.
"Ách...quên mất, em không có dùng, vậy thì em cũng không biết tại sao mình có mùi." Người Lisa khẽ run vì nhột nhưng không dám đẩy Chaeyoung ra.
"Hmm...nhưng rất thơm, làm tôi rất muốn...cắn một cái..."
Lisa chưa kịp load xong câu nói kia, cổ đã truyền đến một cơn đau, Chaeyoung không hiểu sao lại tùy hứng cắn một cái nhưng không dùng lực mạnh lắm, cuối cùng khi dứt ra còn dùng lưỡi liếʍ nhẹ một chút. Lisa cảm giác như bị điện giật, cả người nóng ran như có lửa bùng cháy.
"Thiên a~ đây...đây là trò đùa gì vậy?" Lisa bị động tác này của Chaeyoung làm cho mặt đỏ tới mang tai, cô cảm thấy tim mình sắp nổ ra luôn rồi.
Còn người kia giống như đứa trẻ, chơi đủ rồi liền "hắc hắc" mỉm cười, lấy tay Lisa làm gối, rúc vào ngực cô tìm chỗ thoải mái rồi an ổn ngủ.
Bên kia Chaeyoung yên giấc ngủ, bên này Lisa không thể nào trấn an được tim mình, ở cổ rõ ràng vẫn còn hơi ấm cho nên vừa rồi không thể nào là mơ, Lisa thiết nghĩ ngày mai thế nào chỗ đó cũng sẽ hiện lên một dấu răng bắt mắt, cô vô thức nắm chặt bàn tay, nhắm nghiền hai mắt, chật vật bình ổn trái tim đang loạn nhịp, cảm giác này đã lâu rồi không trải qua, cơ hồ đối với mối tình đầu mới làm tâm Lisa rộn ràng tới mức này.
"Không....không lẽ...mình thích Park lão sư rồi chứ?" Lisa tái mặt, lỡ như người kia chỉ trong lúc say làm càng vậy chẳng phải cô lại ôm tương tư một mình rồi hay sao.
Lisa không ngừng nghĩ ngợi lung tung nhưng không thể nào tránh khỏi việc bản thân đã vô thức đem Chaeyoung đặt trong thế giới của mình, đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau, Chaeyoung vừa mở mắt liền thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của Lisa, một phút bất động, sau đó nàng mới từ từ nhớ lại chuyện tối qua. Xấu hổ đỏ mặt, nàng đường đường cũng là một lão sư ấy vậy mà khi uống say làm mấy chuyện xấu hổ như vậy cũng may là không đi quá xa.
Chaeyoung nhẹ nhàng bước xuống giường, động tác vô cùng nhẹ vì sợ người kia tỉnh giấc nhưng nàng không biết Lisa ngủ rất sâu do tối hôm qua cô thức đến khuya để suy nghĩ lung tung nên ngủ lúc nào không hay, cho nên bây giờ còn sớm Lisa căn bản là ngủ say như chết.
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong Chaeyoung bước ra ngoài, nàng thấy Lisa vẫn còn làm ổ trên giường nên bước lại gần ngồi ở mép giường nhìn cô.
"Tiểu rùa này ngủ trông đáng yêu hơn nhiều!" Chaeyoung tỉ mĩ quan sát, bất giác mỉm cười.
Nàng khẽ dùng tay, ôn nhu lấy vài sợ tóc dính loạn trên mặt Lisa vuốt ra phía sau tai, sau đó lại khẽ vuốt dọc sóng mũi của người kia.
Lisa cảm thấy trên mặt có chút ngứa liền biếng nhác mở mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của mỹ nữ gần trong gang tất làm cô xém tý nữa đứng tim mà chết.
"Lão sư...cô..." Lisa cả khinh bật dậy như lò xo, tay như một phản xạ tự nhiên che trước ngực.
Chaeyoung nhìn thấy một màn này khẽ cong môi cười: "Em nghĩ tôi định làm gì em sao?"
"Không....Phải, đột nhiên cô gần như vậy làm em giật mình một chút..." Lisa mặt đỏ đến mang tai, khẽ buông tay xuống.
Sau đó không đợi Chaeyoung trả lời, Lisa đã dùng tốc độ ánh sáng mà chạy vào WC, tim vẫn bang bang mà nhảy lên.
Lúc đánh răng rửa mặt xong, ngẩng đầu lên, thấy dấu răng trên cổ còn tươi mới, màu đỏ vô cùng rõ ràng. Cộng thêm da Lisa lại trắng nhìn qua vô cùng chói mắt.
"Lão sư chẳng qua cắn có một cái, sao lưu lại dấu đậm như vậy a~" Lisa có thể gài kín cổ áo nhưng vẫn còn lộ ra, thế nào gặp Mạc Lâm cũng bị soi thấy mà thôi, phải làm sao bây giờ?
Lisa đứng cả buổi ở trong toilet vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào, sau đó ủ rũ đi ra ngoài, ngó qua ngó lại không thấy hình bóng người kia trong lòng cho chút hụt hẫng nghĩ chắc Chaeyoung về rồi cho nên ở trong phòng thay quần áo luôn.
Cạch!
Cửa phòng đột nhiên mở ra, cả hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Xin lỗi!" Chaeyoung bỏ lại một tiếng liền đóng sầm cửa lại.
Lisa ngớ người chưa biết chuyện gì xảy ra sau đó nhìn xuống dưới thân, cũng may mình chỉ vừa cởϊ áσ a~
Phía bên ngoài, Chaeyoung cố gắng bình ổn hô hấp, mặt không khỏi nóng lên, lúc nãy chỉ thoáng qua nhưng nàng đã nhìn thấy hết, còn có, dấu răng trên cổ tiểu rùa đừng nói là tác phẩm của nàng tối qua đó chứ?
.
Sau một lát, Lisa cùng Chaeyoung xấu hổ ngồi ở phòng bếp.
"Để tôi làm chút gì cho em ăn!"
Cả hai đều im lặng chỉ có Chaeyoung bận rộn trong phòng bếp nấu mì, Lisa ở phía sau ngẩng người nhìn bóng dáng của người kia.
Được một lúc sau nàng mang ra hai tô mì sợi, đưa đến trước mặt người kia, Lisa lúc này mới thôi ngẩng người đón lấy.
Đến lúc khi ăn xong vẫn chưa có ai nói với ai câu nào.
"Ah...Ừm...lát nữa cô về nhà luôn sao?" Lisa vẫn là mở miệng trước, chuyện lúc nãy tốt nhất là đừng nên nhắc tới nữa thì hơn.
"Ừ, buổi chiều mới có tiết học!" Chaeyoung cố bình ổn tâm tình đang dậy sóng, ngồi đối diện nàng có thể nhìn thấy rõ dấu vết kia.
Trầm mặc một hồi, Chaeyoung mới lên tiếng: "Xin lỗi!"
"Ách...sao đột nhiên lại..." Lisa đang uống nước nhịn không được muốn nghẹn.
"Lúc nãy chưa gõ cửa đã vào...với cả...tối qua...tôi lỡ..." Chaeyoung ngập ngừng nhưng Lisa đã đoán ra được nàng đang nói đến chuyện gì.
"Lúc nãy em tưởng cô đã về nên không khóa cửa...Còn...cái này...Không có gì, vài ngày là khỏi...Haha..." Lisa vô thức xoa lên cổ, đâu thể nói lần trước Chaeyoung say còn làm chuyện hơn vậy nữa.
Nghe tiểu rùa nói vậy, Chaeyoung mới thôi áy náy, ít ra Lisa không có ác cảm với mình nhưng quả thật dấu vết kia đúng là vô cùng chói mắt.
.
Buổi chiều khi đến lớp học, Lisa phải dáng một miếng cao dán che đi dấu răng, nếu không để bị người khác thấy sẽ xấu hổ chết mất.
Lúc vào lớp, Mạc Lâm mới cả kinh hỏi cô: "Cổ mày sao vậy?"
"À...Thì tướng ngủ xấu nên bị trật khớp, không sao." Lisa gãi mặt nói đại một lý do.
Đến lúc bắt đầu giờ học, buổi sáng Lisa ngủ chưa đủ nên buổi chiều khiến cô buồn ngủ cứ ngáp ngắn ngáp dài, Chaeyoung đang tập trung giảng bài nhưng thi thoảng lại nhìn về phía cô.
"Ê...Lisa, tỉnh tỉnh, Park lão sư nãy giờ cứ nhìn sang mày đó!" Mạc Lâm sợ Park lão sư sẽ gây khó dễ Lisa nên tốt bụng đá chân cô.
Lisa nghe xong cũng cố mở mắt ra nhìn nàng giảng bài, Chaeyoung thấy cô nhìn lại cũng chột dạ thu lại tầm mắt.
.
Khi xong tiết học, Mạc Lâm kéo Lisa xuống cantin trường ăn há cảo nhưng không ngờ món này quá đắt hàng nên mọi người đều chen lấn để dành làm Lisa cùng Mạc Lâm khó khăn lắm mới lấy được một phần, lúc trở ra bàn ngồi miếng cao dán của Lisa bị mồ hôi làm cho rơi mất mà cô không hề hay biết.
"Lisa, tao có phải bạn mày không vậy?" Mạc Lâm sa sầm mặt, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Ăn há cảo chứ đâu có ăn bã chuột, mày lên cơn gì vậy?" Lisa gấp một miếng há cảo cho vào miệng.
"Tại sao mày có bạn gái mà không nói tao biết?"
Lisa vừa nghe xong liền nghẹn đồ ăn, phải với lấy chai nước uống lấy uống để, sau đó mới cau mày nói :"Tao có bạn gái khi nào?"
"Còn chối? Thế dấu trên cổ mày là cẩu cắn à?" Mạc Lâm híp mắt nhìn Lisa.
Cô đưa tay sờ lên cổ, tiêu rồi, miếng cao dán bị rơi mất rồi "Cái này...chỉ là sự cố..."
"Là ai làm vậy?" Mạc Lâm đối với chuyện này rất có hứng thú vui vẻ tra khảo "Chúng ta còn bí mật nào để che dấu sao? Nói cho tao biết đi a~"
Lisa mím môi, đúng thật, các nàng đối với bí mật tuyệt đối không hề dấu đối phương bao giờ, với lại cô cũng đang cần một lời khuyên nên mới lí nhí nói: "Là...Park lão sư!"
Phụt!
Mạc Lâm cầm chai nước suối uống nhưng vừa nghe Lisa nói, nước chưa kịp nuốt hết đã phun ra ngoài, cũng may cô phản ứng nhanh đã kịp nhích người ra phía đầu ghế tránh đi.
"Khụ...Khụ...mày nói thật hay giỡn vậy?" Mạc Lâm lấy khăn giấy lau người, cả kinh nhìn người đối diện.
"Không giỡn!" Lisa đối với phản ứng của Mạc Lâm cũng rất bình thường, nghiêm túc nói.
"Thiên a~ Không tin được Park lão sư lại bạo vậy a~" Mạc Lâm cười biếи ŧɦái làm Lisa nổi hết da gà "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Không có!" Lisa thở dài lắc đầu.
"Không có??" Mạc Lâm chưa hiểu ý của bạn mình.
"Tao với cô ấy làm sao có thể quen nhau được."
Mạc Lâm ngây người: "Vậy...vậy...419 sao???"
"Không phải!" Lisa xấu hổ, gia hỏa này suy nghĩ gì vậy chứ "Cô ấy say cho nên tao mới mang người về nhà mình, sau đó thì...vì bị say nên tùy hứng...một chút..." Thanh âm Lisa càng ngày càng nhỏ.
"Tùy hứng? Mày để yên luôn? Quen mày lâu như vậy không nghĩ mày "nhược" thế!" Mạc Lâm híp mắt nhìn Lisa từ trên xuống dưới.
"Tao bị bất ngờ thôi, không nghĩ tới người ta đột nhiên lại làm vậy." Mặt Lisa đỏ lên như quả cà chua.
"Rồi sao đó xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy ngủ mất rồi."
Mạc Lâm ba chấm nhìn Lisa: "Mỹ nhân trước mắt mà mày không động tâm???"
"Cái gì mà động tâm chứ, người ta là lão sư đó!" Lisa sao lại không động tâm được, cả người lúc đó chứ như bốc hỏa vậy nhưng vẫn phải cố kìm nén, chật vật vô cùng.
"Thật là uổng phí a~" Mạc Lâm lắc đầu đáng tiếc nhưng sau đó lại liếc qua vẻ mặt đang đỏ tới tận mà tai của Lisa mà há hốc: "Li, mày đừng nói với tao mày thích Park lão sư rồi chứ?"
Lisa bị nói trúng tim đen liền giật thót, sau đó mông lung suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mạc Lâm che miệng bất ngờ, nếu không làm vậy, cô có thể hét lên mất nhưng sau đó mới bình tĩnh lại nói "Cũng phải, mỹ nhân như vậy, đến tao cũng thích nhưng tao sợ người ta chỉ là hành động nhất thời trong lúc say sẽ khiến mày thống khổ."
"Ừm, tao cũng biết!" Lisa cười khổ, sao cô lại không sợ chứ cho nên chuyện rối rắm này mới đem đi hỏi Mạc Lâm.
"Dù sao thì quen mày lâu như vậy biết mày thích con gái cũng không có gì lạ, nhưng thật lòng mà nói tao cũng không dám tán thành mày ở bên cạnh Park lão sư, trước không nói đến mấy chuyện khác, với thân phận của hai người ở trường, nếu hai người thật sự ở bên nhau thì cũng đều không có lợi cho mày và cả Park lão sư. Còn có, chưa biết là cô ấy có thích gần nữ nhân hay không hoặc là với độ tuổi như thế thì hẳn cũng thành gia lập thất rồi."
Lisa lắng nghe từng lời Mạc Lâm nói, lặng lẽ cuối đầu.
"Kì thực, xét về tướng mạo, mày cũng thuộc dạng xuất chúng, dáng người bình thường, chiều cao quá hoàn hảo, khuôn mặt cũng rất soái, mày muốn bên cạnh mấy mỹ nữ bạn học cũng đâu phải không được, hà tất phải lao đầu tự tìm khổ."
Lisa lại tiếp tục trầm mặc.
"Hay là vầy đi, bên khoa, tao có quen biết vài người nhìn vào cũng rất xinh đẹp, để tao giới thiệu người ta cho mày!" Mạc Lâm nhìn Lisa như vậy cũng không đành lòng, người bạn này của cô một khi đã động lòng thì rất khó mà chết tâm ngay cho nên cách tốt nhất là nên phân tán lực chú ý của người kia.
Lisa nãy giờ không nói chuyện, lời Mạc Lâm nói ít nhiều cũng đâm vào lòng cô, Park lão sư ưu tú xinh đẹp như vậy hẳn cũng nên có bạn trai rồi.
"Haiz...không cần đâu, cứ thuận theo tự nhiên vậy!" Lisa thở dài khẽ nói.
Mạc Lâm nghe vậy cũng không nói tiếp chuyện này, liền tìm chủ đề khác nói chuyện.
.
Đúng giờ, Lisa vẫn như thường lệ đến văn phòng Chaeyoung làm việc nhưng tâm trạng thì không như mọi hôm, cứ như có một tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.
"Đến rồi?" Chaeyoung ngẩng đầu lên nhìn Lisa, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
"Vâng!" Lisa khẽ ngồi xuống gật đầu.
"Em có mang theo laptop không?"
"Có!"
"Vậy, em lập tư liệu sinh viên chuyên ngành thành bảng Excel dùm tôi."
"Được!"
Lisa nhận lấy tài liệu của Chaeyoung đưa rồi ngoan ngoãn làm việc tuyệt nhiên không nói lời nào nữa, người kia cũng thấy Lisa lạ nhưng lại không biết lạ chỗ nào. Nàng nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn người kia, Lisa tuy là mắt nhìn vào máy tính nhưng nhất cử nhất động của Chaeyoung đều được cô thu vào tầm mắt, cảm nhận người kia nhìn mình, tim của Lisa lại bịch bịch đập loạn nhưng cô ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì nghĩ đến những lời Mạc Lâm nói, trong lòng lại ẩn nhẫn đau.
Chaeyoung thầm nghĩ trong lòng, chắc là tiểu rùa đang có chuyện buồn đi cho nên nàng cũng không tiện hỏi vì thế tiếp tục tập trung làm việc.
.
Buổi tối, Lisa làm việc ở quán cafe nhưng tâm hồn cứ trong trạng thái treo ngược cành cây, lâu lâu lại ngẩng người, có lúc khách phải gọi hai, ba lần cô mới để ý.
"Tiểu Li, em mệt sao?" Giang Hạ nãy giờ chú ý quan sát Lisa thấy lạ liền hỏi.
"A...Không có, xin lỗi, em sẽ tập trung!" Lisa lúng túng.
"Ừm, nếu mệt thì nói chị, đừng cố quá." Giang Hạ cười cười xoa đầu Lisa.
"Vâng, em biết rồi!"
Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc cho nên Lisa không cho phép mình suy nghĩ lung tung nữa, tập trung vào làm đến khi quán đóng cửa, cô mới dần thả lỏng đầu óc.
"Tiểu Li, em có tâm sự sao?" Giang Hạ lau lại mấy cốc cafe đã rửa xong.
"Cũng không hẳn..." Lisa mím môi lắc đầu.
"Em đây là đang mắc bệnh tương tư?" Giang Hạ nhìn thấy Lisa như vậy khẽ cười.
Lisa giật mình nhìn Giang tỷ, không lẽ tâm tư mình dễ đoán như vậy sao? Hết bị Mạc Lâm nhìn ra giờ lại đến chị chủ.
Giang Hạ cười cười không nói, khẽ rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra, chăm lửa, rít một hơi. Một vòng khói trắng liền khuếch tán ra trong không khí, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay đến chỗ Lisa: "Nói chị nghe xem, em là đang thích dạng người gì, có thể chị sẽ cho em lời khuyên."
"Người em thích là..." Lisa định nói là Park lão sư thì đột nhiên nghĩ lại, Giang tỷ và Chaeyoung là bạn thân cho nên liền dừng lại.
"Là?"
"Là một người lạnh lùng, cao ngạo, lại khó gần, tính tình còn bá đạo tùy hứng." Lisa dựa theo kí ức mà kể.
"Vậy sao em còn thích?"
Lisa suy nghĩ một chút, nụ cười liền treo ở khóe mô:i "Người đó có chút bá đạo nhưng đôi lúc rất đáng yêu."
Giang Hạ thoáng ngạc nhiên, nàng thừa biết người Lisa nói đến là ai, vậy mà khi nghe cô nói nàng cũng có chút kinh hỉ, Tiểu Chaeng nhà nàng quả nhiên lợi hại nhanh như vậy đã tóm được tâm tư của tiểu tử này "Vậy rốt cuộc là em đang lo chuyện gì?"
"Người ta ưu tú như vậy, chỉ sợ đã sớm là hoa đã có chủ rồi!" Lisa vân vê móc chìa khoá hình rùa con của mình khẽ thở dài.
"Haha...sao em không trực tiếp hỏi người đó, như vậy thì không phải ngồi đây mặt chau mày ủ như thế này."
"Phải ha!" Lisa chỉ biết lo sợ mà quên mất chuyện này, vẻ mặt ủ rũ đã nhanh chóng thay bằng nụ cười vui vẻ "Em biết rồi, Giang tỷ, cảm ơn chị, em về trước đây."
"Được, về cẩn thận!" Giang Hạ ve vẫy điếu thuốc tạm biệt Lisa, lòng không khẽ cười lớn thầm nghĩ "Chị ủng hộ em, áp cái người lạnh lùng, cao ngạo đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com