Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Nhân gian muôn vị

Đâm chết ba tôi là một chiếc xe container chở đầy hàng.

Ngày đó ba tôi vốn không nên đi con đường kia, chỉ là mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ tôi, ông đặt cho bà một cái bánh sinh nhật, lúc trở về ông muốn đi đường tắt, liền đi vào con đường ngày thường không đi.

Mà chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào đúng lúc này.

Ba tôi chạy một chiếc xe điện bất chợt chiếc container mất khống chế, tiếng thắng ken két cực chói tai cùng tiếng bánh xe ma sát với làn đường, từ phía sau lao tới. Người có lỗi là bên tài xế, song công ty bảo hiểm lại lấy "Không bồi thường cho vận chuyển trái quy định trái pháp luật" trong hợp đồng làm lí do, từ chối chịu trách nhiệm không bồi thường.

Xe container kia là do tài xế mua trả góp, nói rằng đòi tiền không có đòi mạng thì có mạng của ông ta đây, thực sự không được thì cứ để ông ta ngồi tù.

Mẹ tôi không chấp nhận được chuyện ba tôi vô duyên vô cớ mất mạng, đã vậy tiền bồi thường lại không tới tay, đành phải đâm đơn kiện, kiện cả tài xế lẫn công ty bảo hiểm ra tòa.

Luật sư là do bên tòa án đề cử tới, chúng tôi chỉ cần trả một ít tiền là được, cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể đưa ra yêu cầu quá cao.

Kiện cáo kéo dài đứt quãng trong vòng hai năm, luật sư vẫn luôn không hề quan tâm, mẹ tôi phải không ngừng thúc giục, mới có tiến triển.

Cuối cùng phán quyết được đưa ra, dựa theo điều khoản trong hợp đồng công ty bảo hiểm không cần bồi thường, tài xế chịu trách nhiệm chi phí điều trị mai táng, bồi thường cho chúng tôi hai mươi vạn.

Hai năm, một mạng người, hai mươi vạn. . . . .

Mẹ tôi không cam lòng mạng người lại rẻ mạt như vậy, phẫn nộ đâm đơn kiện. Nhưng quả thực, mạng người chính là cứ như vậy rẻ mạt.

Bà ở toà án không màng tới hình tượng lôi kéo ống tay áo luật sư, đỏ mắt khóc lớn, cầu xin gã nghĩ biện pháp, đối phương lạnh mặt, vạn phần ghét bỏ nói một câu: "Không biết tốt xấu."

Dưới cái nhìn của gã, việc gã lãng phí tinh lực hai năm lo liệu mọi việc bên tòa án đã là chuyện tốt. Có thể thu hai mươi vạn về tay đã là tốt lắm rồi, thế mà chúng tôi lại không biết tốt xấu, dây dưa thêm cũng chỉ làm phí thời gian của nhau. Gia đình tôi tốt nhất là nên chấp nhận phán quyết này, chứ không phải lòng tham vô đáy, không biết thõa mãn đòi thêm tiền bồi thường.

Phảng phất như hai mươi vạn này là cái bánh từ trên trời rớt xuống, chứ không phải khoản bồi thường chúng tôi nên nhận, mà lại phải khóc lóc van nài chạy vạy khắp nơi mới có được.

Luật sư không vui một phen hất tay mẹ tôi ra, vội vã rời đi. Bà quỳ trên mặt đất khóc rống không ngừng, kêu tên ba tôi, hỏi ông như thế nào cứ như vậy mà chết, lại mắng ông trời vì sao lại tàn nhẫn bất công với gia đình tôi, rốt cuộc trên đời này có còn công bằng hay không.

Tôi ôm bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, cố gắng trấn tĩnh trạng thái của bà.

Trong tòa án sàn nhà được lát gạch hoa, bởi vì năm tháng phôi pha, nên mỗi một miếng gạch đều có không ít dấu vết bị mài mòn. Đế giày ma sát với nền gạch sẽ phát ra tiếng va chạm khe khẽ, lúc không có ai thì đây chính là tiếng động duy nhất vang vọng suốt hành lang dài dằng dặc, làm nổi bật lên không khí trang nghiêm.

Trong ký ức xa xôi, tiếng khóc bất lực của bà mạnh mẽ đánh lên trái tim tôi, lần đầu tiên tôi nếm được tư vị "Bất lực". Nhưng điều khiến tôi canh cánh trong lòng, vẫn là tiếng bước chân không hề lưu luyến, cùng bóng lưng lạnh lùng của gã luật sư.

"Mẹ, không có việc gì, không có việc gì......" Tôi vụng về an ủi cảm xúc kích động của bà, theo bản năng muốn tìm kiếm anh trai trợ giúp.

Khi tôi nhìn về phía Thịnh Mân Âu, phát hiện anh đứng ở giữa hành lang, dị thường an tĩnh nhìn chăm chú vào gã luật sư đi xa, đôi mắt đen nhánh phủ một tầm sương mù xám xịt, khiến người khác khó nhìn ra được suy nghĩ của anh.

"Anh?" Tôi có chút sợ hãi khi nhìn thấy biểu tình của anh, cảm thấy anh cùng lúc bình thường có sự khác biệt quá lớn.

Thịnh Mân Âu nghe tiếng nhìn qua, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nguyên lai thế giời này là vậy, không phải cứ giết người thì sẽ bị trừng phạt."

Anh không cảm thấy phẫn uất, dường như đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm khái nói.

Cả người tôi chấn động, có chút ngốc lăng. Lời nói của Thịnh Mân Âu, bầu không khí ở phiên toà, tiếng khóc của mẹ, bóng lưng luật sư đi xa, hết thảy toàn bộ đan chéo lên nhau, khiến cho đứa nhỏ mười hai tuổi như tôi mờ mịt vô thố.

Tôi không biết chính mình trả lời như thế nào mới phải, thậm chí không thể xem đây như là câu hỏi để mà trả lời. Càng như là một tảng đá ngàn cân, mơ mơ hồ hồ, đập mạnh về phía tôi.

"Anh....." Tôi lúng túng nhìn anh, bị lời nói của anh đè nghẹn, ngột ngạt không thôi.

Khiếu nại không thành, không hề có biện pháp, chua xót cùng không cam lòng khiến cả người tôi run run, nước mắt trực trào lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt. Sợ cảm xúc bản thân mất khống chế, mẹ tôi sẽ càng khó chịu, đành phải cắn răng chịu đựng, đem thân thể nhịn đến mức cả người run rẩy.

Không biết qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể chỉ là vài giây, vai tôi bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, quay đầu liền thấy Thịnh Mân Âu đã đứng phía sau chúng tôi lúc nào không hay.

Anh mở rộng vòng tay, đồng thời ôm lấy tôi, một cái tay khác giống như đối đãi với em bé, mềm nhẹ vỗ về sống lưng mẹ tôi, cũng vỗ tay tôi.

"Đừng sợ, còn có chúng tôi." Anh thấp giọng nói, không rõ là nói với ai.

Mẹ tôi khi đó kích động, có thể không nghe được, nhưng lúc ấy, những lời này là niềm an ủi lớn nhất đối với tôi.

Mười mấy năm sau, một vụ án tương tự xuất hiện tại văn phòng luật của Thịnh Mân Âu, được anh lựa chọn. Tôi không biết năm đó anh có cảm thấy không cam lòng hay có cảm thấy phẫn hận như tôi hay không, nhưng anh bỏ hai giữ một, chọn vụ án này, chứng tỏ anh có để ý.

Buổi chiều tôi cảm thấy có chút mệt, tối hôm qua không nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ ngồi trên thảm phòng khách nhà Thịnh Mân Âu chợp mắt hai tiếng, mí mắt đè nặng không cách nào mở to, liền ở trên sô pha phòng khách ngủ gật.

Chợp mắt được một nửa, bỗng nhiên cửa phòng khách bị đẩy ra, tôi giật mình tỉnh giấc, trông thấy một lớn một nhỏ, một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi cùng một bé gái đứng ở cửa.

"Nha! Ngại quá, em không biết anh đang nghỉ ngơi." Tiếp tân thấy tôi bị đánh thức, vội vàng nói xin lỗi.

Tôi ngồi dậy, xoa xoa mi tâm: "Không có việc gì, là tôi chiếm chỗ, nếu có việc thì cứ dùng, tôi đến chỗ khác ngồi là được."

Tiếp tân lui ra phía sau, mắt nhìn ra phía nào đó ở ngoài cửa, qua một lát lại nhìn về phía tôi nói: "Không cần không cần, hai vị khách nhân này chỉ ngồi ở đây một lát, luật sư Thịnh bên kia rảnh liền lập tức qua đây gặp họ."

Tiếp tân nhượng hai người kia trước ngồi xuống chờ một chút, lúc sau đi ra cửa pha nước cho hai mẹ con.

Người phụ nữ thần thái mỏi mệt, sắc mặt tiều tuỵ, trên quần áo hiện rõ nếp gấp cùng một ít vết bẩn, bộ dáng tâm sự nặng nề. Bé gái ngồi kế bên vẫn luôn gắt gao dán sát lên người nàng, tuy rằng trạng thái tốt hơn, nhưng hai hàng lông mày trước sau như một nhíu chặt lại, khí sắc ưu sầu không hợp tuổi, nhìn thấy người liền sợ hãi.

Người phụ nữ hướng tôi gật đầu chào hỏi, ngồi xuống chỗ đối diện.

"Na Na, con xem xem ở đây có rất nhiều vật lạ a? Đẹp hay không? Chúng ta đi xem được không?" Người phụ nữ xoa xoa đầu bé gái, mong muốn chuyển dời sự chú ý điều chỉnh lại cảm xúc cho bé. Nhưng bé gái đối với đồ vật mới mẻ không có hứng thú, chỉ là gắt gao dựa vào nàng, cơ hồ muốn tiến vào trong lòng nàng mà ngồi.

Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ, không biết vì sao thở dài, khoé mắt hồng hồng.

"Bé bao nhiêu tuổi?" Tôi lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ sửng sốt, nhìn về phía tôi, nỗ lực nở nụ cười: "Sáu tuổi, sang năm sẽ bắt đầu đến trường."

"Gọi là Na Na sao?"

Người phụ nữ gật gật đầu: "Tên là Hứa Na, nhũ danh Na Na."

Tôi tận lực đem ngữ khí của bản thân trở nên gần gũi nhẹ nhàng hỏi: "Na Na, chú cho con xem ảo thuật được không?" Từ trên bàn rút hai tờ khăn giấy, lôi kéo áo khoác trên người, đưa hai tay ra phía trước, nói: "Loại ảo thuật này bình thường tôi không tuỳ tiện biểu diễn cho người khác xem đâu, hôm nay nhìn thấy tiểu thư đáng yêu nên mới phá lệ làm một lần, tiểu thư đừng chớp mắt a."

Hứa Na vẫn là không nói một lời, dựa gần vào mẹ, ánh mắt tò mò nhìn tôi.

Tôi gập hai tờ khăn giấy trên tay, gấp ra một nụ hoa, lật cánh hoa, cuối cùng một tay nắm chặt cổ áo khoác, làm bộ long trọng giới thiệu với Hứa Na.

"Ta da, đây là món quà chỉ tặng cho các cô bé đáng yêu thôi." Hất áo khoác một cái, một cành hoa hồng làm bằng giấy xuất hiện trên tay tôi.

Hứa Na lập tức trợn to hai mắt, biểu tình cảm thán không thôi.

Tôi đứng dậy bước tới phía trước một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Hứa Na, dâng lên hoa hồng giấy.

Hứa Na do dự một lát, có chút thẹn thùng mà duỗi tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Rốt cuộc cũng thấy được nụ cười của Hứa Na, biết là cô bé đã bắt đầu thả lỏng, vì thế tôi đề nghị: "Cháu có muốn học không, chú sẽ dạy cho cháu?"

Hứa Na ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ mình.

"Không sao cả, Na Na muốn học sao? Muốn học thì nhờ chú dạy cho con." Người phụ nữ nở nụ cười chân tâm thực lòng đầu tiên từ lúc vào cửa cho tới nay.

Hứa Na quay sang nhìn tôi, gật đầu thật mạnh, dùng giọng nói non mềm nói: "Dạ muốn."

Tôi bắt đầu dạy Hứa Na cách gấp hoa hồng giấy, chờ cô bé học xong, lại dạy cho cô bé cách gấp chuột nhỏ, thiên nga và thỏ con. Giữa chừng tiếp tân đi vào đưa nói, còn rất ngạc nhiên mà ngắm nhìn, còn hỏi tôi sao lại biết mấy cái kỹ xảo gấp giấy như này.

Nếu như nàng không có việc gì làm trong suốt mười năm, chỉ có thể ngày qua ngày ngây người ngắm nhìn bầu trời bên ngoài tường cao, nàng cũng sẽ học được rất nhiều trò tẻ nhạt như này.

Có một đoạn thời gian, tôi gấp mấy lá thư thành hình trái tim gửi cho Thịnh Mân Âu, giờ nghĩ lại, quả thật là buồn nôn đến chính mình cũng không chịu nổi.

Sau đó tiếp tân lại một lần nữa đi vào, khách khí nói với mẹ Hứa Na: "Bà Dương, bây giờ bà có thể gặp luật sư Thịnh, xin mời bà đi theo tôi."

Hứa Na đang cùng tôi chơi đến thập phần vui vẻ, bà Dương hiển nhiên không nghĩ quấy rầy con gái, ngượng ngùng hướng tôi thương lượng, hỏi tôi có thể hay không tạm thời chăm sóc Hứa Na một chút.

"Đương nhiên không thành vấn đề." Tôi đáp ứng.

Bà Dương liền giải thích với Hứa Na là mình ở ngay cách vách, bảo cô bé ở đây chơi một lúc, chờ khi bà gặp chú luật sư xong, bọn họ liền có thể về nhà.

Hứa Na ngoan ngoãn gật gật đầu, bà Dương lúc rời đi còn phất tay nói lời tạm biệt.

Tôi bồi Hứa Na chơi gần hết hộp khăn giấy, cô bé bày đống hoa hồng trên bàn trà, bỗng nhiên ngẩn đầu hỏi tôi: "Chú ơi, chú có biết gấp trẻ con không?"

"Trẻ con?"

Hứa Na chỉ chỉ chính mình: "Trẻ con giống như cháu này, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết ngay là cháu."

Gấp người que còn miễn cưỡng, huống chi là gấp một người giống như cô bé, thật sự là làm khó tôi.

Tôi tiếc nuối lắc đầu: "Cái này có chút khó, tay nghề của chú không cao, tạm thời không thể gấp ra một cô bé đáng yêu giống như Na Na."

Hứa Na có chút mất mát, thấp giọng "À" một tiếng.

"Vì sao lại muốn gấp trẻ con?" Tôi nhịn không được hỏi Hứa Na.

"Bởi vì......" Hứa Na nhỏ giọng nói, "Mẹ nói là, đốt cho ba thứ gì thì ba sẽ nhận được cái đó. Đốt tiền thì có tiền, đốt phòng ở là có phòng ở, nếu như đốt cháu, thì ba cũng sẽ nhận được Na Na. Cháu nhớ ba lắm, mà ba chắc chắn cũng đang nhớ cháu........"

Tôi không ngờ rằng đáp án lại là như thế này.

Một câu nói ngây thơ của trẻ con, buồn cười, hơi đáng sợ, ấm lòng, thương cảm, đắng cay ngọt bùi đều có, thực sự là nhân gian muôn vị.

____________
Chờ đạt được 400 lượt vote thì Linh đăng tiếp chương mới nha🙆🏻‍♀️ cố gắng lên nè:>


*20'43*

*24-08-2021*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com