Chương 115 - 106
115 Kỵ sĩ công chúa (9)
"Nga, chúc mừng cái gì?" Duệ vương liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Chỉ là Kiều Sở đoán thôi, nếu nói không đúng hoặc là không trúng ý của gia, chỉ sợ gia nghe lại cười cho."
Nam nhân hừ một cái: "Đừng nhiều lời vô nghĩa."
"Hoàng thượng là càng lúc càng xem trọng gia, thậm chí có ý muốn gia gánh trọng trách lớn, cho nên mới phái hai người kia lại đây. Nếu hắn có ý muốn giám thị gia, liền sẽ không dùng một cái cách công khai thế này, vả lại gia nếu ngầm mưu tính cái gì, chuyện đó cũng không phải chỉ hai gã nô tài có thể dễ dàng điều tra ra được. Kiều Sở nghĩ hoàng thượng phái bọn họ đến đây, nếu nói là đến giám thị thì chẳng thà nói là đến để nhắc nhở thì đúng hơn, hoàng thượng tín nhiệm gia, muốn nhắc nhở gia đừng phụ sự tín nhiệm của hắn."
"Kinh hồng, ngươi ở đây đang làm cái gì, trẫm đang nhìn người đó." Nàng nói xong, vội đình chỉ: "Kiều Sở lỡ lời."
Mí mắt Duệ vương rủ xuống, nhàn nhạt nói: "Nói tiếp."
"Cái này là thứ nhất, thứ hai là, tuy nói trên đời này chẳng có vách tường nào mà không có vết nứt (không có cái gì là bí mật tuyệt đối) nhưng tin tức ở Duệ vương phủ có thể truyền vào trong cung chung quy cũng không nhiều lắm, hoàng thượng đưa hai gã nội thị tới nơi này, hoàng thượng có thể biết được một số tin tức mà hắn muốn biết."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, sườn phi của Duệ vương bị bệnh, sau đó đêm tân hôn ngày thứ ba liền ngủ lại phòng của sườn phi."
Duệ vương sau khi nghe xong, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng cười cười: "Là Kiều Sở nhiều lời rồi, mối quan hệ này gia so với ai khác chính là người rõ ràng nhất."
Duệ vương vẫn không lên tiếng, tiện tay cầm lấy một chén trà.
Nàng kiềm nén một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, đưa tay đè ấm trà lại: "Trà lạnh uống không tốt."
Hắn cũng không cãi lại nàng, hơi hơi mị mâu, xem nàng lấy đá đánh lửa cùng bếp lò trong khay trà ra.
Đá lửa va chạm vang một tiếng, ánh lửa ấm áp khẽ bùng lên.
Hắn đêm nay muốn đi ra ngoài, cho nên tất cả nha hoàn hộ vệ ở bên ngoài hẳn đều là do ám vệ cải trang thành, thuận tiện ra vào mà không ai phát hiện ra.
"Nếu không phải tình hình đêm nay có chút đặc thù thì ta đã gọi người đi đổi lá trà rồi." Nàng nói xong, đem nước trà đã được hâm nóng đưa cho hắn.
Lò lửa có khói nhẹ bốc lên.
Hắn liếc mắt nhìn chén trà đang bốc hơi nóng, đưa tay tiếp nhận.
Cổ họng nàng đột nhiên hơi ngứa ngứa, nàng cuống quít nghiêng người hắt xì một cái. Lúc ấy mới ý thức được chính mình chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, đang muốn đến gần tiểu tháp lấy kiện áo choàng choàng thêm, chợt trên lưng căng thẳng, nàng sửng sốt, đã bị hắn kéo lại ngồi xuống trên đầu gối hắn.
Nàng nhất thời cứng người, không biết phải làm sao. Bàn tay to lớn của hắn gắt gao kìm chặt nàng, thanh âm theo trên vai nàng truyền đến: "Không phải lạnh sao, đừng động đậy."
Nàng cười khổ, chút ôn nhu này của hắn thì tính là cái gì, cũng chỉ là chút sủng ái cưng chìu ngẫu nhiên đối với bất kỳ nữ nhân nào thôi, phải không?
Nàng cứng người ngồi trong lòng hắn.
Hơi thở ấm áp xen lẫn với mùi hương thanh mát vương trên áo bào của hắn bao trùm lấy nàng, khiến nàng có chút choáng váng, chỉ nghe hắn nói: "Kiều Sở, ngươi khi còn nhỏ dung mạo rất xinh đẹp."
Nàng ngạc nhiên nhưng ra vẻ như không để ý, cười nói: "Người ta nói nữ tử mười tám biến, lớn lên biến dạng cũng không phải là điều gì kỳ quái, năm xưa chỉ mới bốn năm tuổi ai có thể đoán được sau này sẽ thế nào?"
Trực giác mách bảo nàng không nên nói cho hắn biết Tuyệt nhan đan, nếu có một ngày nàng khôi phục lại được dung mạo, lúc ấy cần rời đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Ừm, quả thật đã biến dạng đi rất nhiều, nhưng lại thông minh hơn rất nhiều, giống như là thay đổi cả con người vậy. Cái này thật sự không tồi, ta thích cùng người thông minh nói chuyện."
Nàng càng kinh ngạc hơn nữa, tuy nàng biết hắn sẽ không dễ dàng tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, nhưng nếu để cho hắn phát hiện ra điểm đầu mối gì, biết được nàng không phải là Kiều Sở chân chính, tuy rằng nàng từng cứu hắn một mạng, nhưng nếu người hắn niệm chính là "Tiểu Kiều Sở" thì..............
"Gia khen ngươi thông minh, tại sao không nói gì?"
Nàng nghe ra trong lời hắn có điểm chế nhạo, nàng miễn cưỡng cười: "Kiều Sở không dám."
Hắn đột nhiên đưa chén trà cho nàng: "Thưởng cho ngươi, gia đã thử qua, không có độc."
Lối suy nghĩ của người nam nhân này đúng là nàng theo không kịp mà, nàng có chút dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy thần sắc của hắn vẫn như bình thường, nàng đành thấy chết không sờn hớp một ngụm trà.
"Không dám uống?" Hắn đột nhiên hơi cao giọng, cười nói: "Bổn vương thấy ngươi lá gan không hề nhỏ chút nào, đã dám ăn độc dược của Kiều Mi công chúa, ngay cả Tuyệt nhan đan cũng không thèm đếm xỉa cơ mà."
Nàng sặc nước trà trong miệng, ho khan liên tục, Duệ vương cười nhẹ một trận, bộ dáng như cực kỳ vui vẻ.
Nam nhân này rõ ràng cố ý chỉnh nàng! Người này thật thật giả giả, nhìn như ôn hòa hiền lành, kỳ thật chính là một con hồ ly giảo hoạt. Nàng cũng chỉ có thể cười không thể tức giận, đem chén trà uống thẳng một hơi.
"Ngươi cũng biết đến Tuyệt nhan đan?" Trước mặt người thẳng thắng, nàng cũng nên thành thật.
Duệ vương đoạt chén trà trong tay nàng, cũng không để ý đem chút tàn nước bên trong uống cạn, mới nói: "Như thế nào không dùng kính ngữ?"
Nàng bất đắc dĩ, cắn răng nói: "Gia làm thế nào biết đến Tuyệt nhan đan?"
Duệ vương đưa tay bắt lấy một lọn tóc của nàng, thưởng thức.
"Thông minh tài trí có thể tin được là qua thời gian mà có, nhưng dung mạo chính là do trời sinh. Ta mặc dù không nhớ rõ dung mạo của ngươi lúc trước, nhưng ấn tượng ngươi kiều diễm xinh đẹp, cùng hiện tại rõ ràng là khác xa."
"Tuyệt nhan đan là bảo vật thời xa xưa của tộc Miêu Lê, thay đổi cả dung mạo lẫn tướng mạo, dung mạo này biến đổi, cả thân phận cũng thay đổi, có thể nói là so với thuật dịch dung lợi hại hơn gấp trăm lần. Đáng tiếc phương thuốc bào chế giải dược đều đã thất truyền, mặc dù là Miêu Lê bổn tộc cũng chỉ có một ít giải dược được truyền lại cho đời sau. Phượng Thanh đại phi lại chính là đời sau của tộc Miêu Lê, cái này là lúc trước ngươi đã nói qua cho bổn vương biết."
Nàng nghe hắn tường tận nói như vậy, mới biết là hắn đã tìm hiểu rất nhiều thứ, hơi hơi kinh hãi, chỉ nói: "Hay là gia muốn đưa giải dược của Tuyệt nhan đan cho Kiều Sở?"
Duệ vương từ chối cho ý kiến, một lát sau, mới có chút trào phúng nói: "Chớ nói đến loại giải dược này khó có thể bào chế, mà cho dù ta bào chế được thì đã thế nào? Ngươi muốn đẹp hơn Kiều Mi sao?"
Nàng oán thầm trong bụng, duệ cái gì mà duệ, ngươi không làm thì thôi!
Có điều, hắn nói đến Kiều Mi_____ nàng đột nhiên có cảm giác hắn tựa hồ đối với Kiều Mi thật là quen thuộc...........
Nàng còn đang nghi hoặc, ngoài cửa bất thình lình truyền đến một tiếng động, Duệ vương liền ôm nàng nhanh chóng thả lại trên giường, liếc mắt nhìn xiêm y đơn bạc của nàng, bàn tay to vung một cái hạ màn trướng xuống, sau đó mới bước ra ngoài.
Nàng nằm ở trên giường, nghe được có hai người đang tiến vào, hình như là lão Thiết cùng Cảnh Bình.
Trong lòng nàng khẽ động, hơi vén màn lên nhìn một chút, nhìn thấy trên tay Cảnh Bình đang cầm một cái mặt nạ sắt.
116 Kỵ sĩ công chúa (10)
Nàng nghe lão Thiết bẩm báo: "Gia, hai người kia vẫn đang hành động, có điều động tác cũng không to tát gì, chỉ là đi đi lại lại trong phủ một chút."
Nàng vội vàng buông màn xuống, lại cảm giác được ánh mắt Duệ vương đang nhìn về phía màn trướng, thanh âm của hắn nhàn nhạt truyền đến: "Hai gã nội thị kia sẽ không làm cái gì cả, nhưng đề phòng vạn nhất, cho nên Cảnh Bình tốt nhất vẫn nên lưu lại đây một đêm."
Nàng khẽ kêu lên, tuy rằng nàng đến từ hiện đại, nhưng không có nghĩa là nàng có thói quen nửa đêm trượng phu thì ở bên ngoài còn mình thì ở cùng một nam nhân khác trong phòng như thế.
Nhưng nàng hiểu được tâm tư của hắn, nếu ban đêm xảy ra chuyện gì cần Duệ vương phải ra mặt, nói vậy trong phòng này tất nhiên phải có thêm một "Duệ vương."
"Thiết thúc, ta đêm nay mặc áo choàng màu trắng........."
"Gia, Thiết thúc biết được đó là màu mà Thanh Linh thích gia mặc nhất, cho nên đã sớm chuẩn bị đặt ở trong xe ngựa rồi."
Người trả lời là Cảnh Bình, ngữ khí cung kính mà lại mang chút tiếu ý.
"Làm càn." Duệ vương khẽ mắng.
Kiều Sở cười cười, nhưng trong lòng vẫn thấy ảm đạm, nàng cũng không ngờ tới trong miệng người nam nhân này cũng có thể nghe được những lời nói tựa tựa như thế. Nghe qua dường như ẩn ẩn mang theo một tia nhỏ bé tầm thường.
Nguyên lai hắn cũng sẽ để ý đến những chuyện này nọ, cũng để ý đến người kia có thích hay không......Có điều, Thanh Linh tại sao phải trốn tránh hắn như vậy?
Trong lòng nàng khẽ tê rần.
"Thượng Quan Kinh Hồng." Nghe được tiếng bước chân đang bước dần ra phía cửa, nàng đột nhiên gọi hắn lại.
"Có việc gì ngươi có thể phân phó Cảnh Bình."
Thanh âm của hắn có chút không kiên nhẫn, tiếng bước chân cũng không hề dừng lại.
Nàng thản nhiên nói: "Việc này chỉ có thể nói cho mình ngươi nghe."
"Gia." Lão Thiết thấp giọng nói: "Cô nương cùng.......đều đang chờ."
Kiều Sở cũng không nghe rõ lão Thiết nói cô nương đang cùng ai chờ, thanh âm của hắn giảm thấp xuống vài phần cho nên nàng không thể nghe rõ.
Nhưng nàng cũng rất rõ ràng, bọn họ cũng không có xem nàng như người một nhà.
Trong lúc nàng cười khổ, nghe được Duệ vương thản nhiên nói: "Kiều Sở, cho ngươi thời gian nửa chén trà."
"Ân." Nàng đáp, thấp giọng nói: "Gia, đó là một câu chuyện xưa."
Ngoài trướng, Duệ vương tựa hồ ngẩn ra, cười lạnh: "Thật có lỗi, nhưng bổn vương không rảnh nghe chuyện xưa của công chúa."
"Chỉ cần thời gian một phần tư chén trà nhỏ mà thôi."
"Kiều chủ tử, không bằng để cho nô tài thay gia nghe đi, khi nào gia trở về nô tài sẽ cấp gia_____" Cảnh Bình nhẹ giọng góp lời.
"Thượng Quan........"
"Nói!"
Duệ vương lạnh lùng đánh gảy lời nàng, thanh âm có chút kiềm nén tức giận.
"Chính xác là chuyện xưa về một binh sĩ."
Kiều Sở trợn mắt nhìn đỉnh màn, đem cái chuyện xưa kia đơn giản hóa nói: "Lúc trước có một binh sĩ đem lòng yêu một vị công chúa xinh đẹp kiêu ngạo, hắn muốn lấy lòng công chúa, vị công chúa đó nói, nếu ngươi có thể đứng gác ở bên ngoài phòng của ta cả ban ngày lẫn ban đêm chẵn được một trăm ngày, ta sẽ là của ngươi."
"Binh lính kia rất vui mừng, tuy rằng việc này không dễ dàng chút nào nhưng cũng coi như là có cơ hội. Ngày ngày hắn đứng phục ở bên ngoài phòng công chúa, đứng dầm mưa dãi nắng, không nghỉ không ngủ, vô luận có biết bao nhiêu thống khổ hắn đều kiên trì, cứ như vậy mãi cũng gác đến ngày chín mươi, công chúa mỗi ngày mỗi đêm đều liếc nhìn hắn một cái."
Nàng dừng lại một chút, lại nghe được hắn lạnh lùng miễn cưỡng hỏi: "Sau thì thế nào? Hắn đứng tròn một trăm ngày, đạt được nguyện vọng?"
Ngoài trướng, thanh âm trào phúng của hắn hạ xuống, trở nên phá lệ trầm tĩnh, chỉ có vài tiếng hít thở vang lên.
"Không có, gác hết ngày thứ chín mươi chín, hắn đã rời đi."
"Không phải chỉ còn một ngày nữa thôi sao?"
Người lên tiếng là Cảnh Bình, hắn đột ngột thuận miệng nói, trong thanh âm có vài phần ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
"Đúng vậy, chỉ còn thiếu một ngày." Nàng cười cười: "Gia, chuyện xưa đã kể xong, gia đi đường cẩn thận."
*****
Đêm dài, Phi Thiên tự.
Ngôi chùa này là phụng thờ Vạn phật chi tổ, ban đêm hương khói vẫn lượn lờ.
Nó cũng nằm gần phủ của Trữ vương, Hạ vương cùng phủ Tần tướng quân trên đường lớn.
Một chú tiểu Sa Di vừa kết thúc buổi học từ chủ điện miếu đường đi ra hậu viện, lại lập tức bị hai sư thúc đứng bên ngoài cửa lùa vào lại trong miếu đường, khóa đại môn hậu viện lại, dẫn theo mấy người nữa trở về trước điện, thấp giọng phân phó nói đêm nay có khách quý đến, cho nên không ai được đi vào hậu viện quấy rầy sự thanh tịnh, cứ theo trước viện mà trở về phòng ngủ là được.
Vì thế, đình viện bên trong hậu viện, mấy cái cây mùa đông, bàn đá, cùng mấy cái ghế đá, tất cả đều hoàn toàn im ắng.
Trên bàn có đặt một khay trà. Có năm chén trà nhỏ.
Rất nhanh sau đó, một tiếng cười như chuông bạc nhẹ nhàng vang lên.
"Yêu, phật môn thanh tịnh, hai vị thí chủ sao có thể làm ra cử chỉ thân thiết như vậy?"
Hai nữ tử trên mặt che khăn từ sân nhỏ bước qua một cánh cổng vòm đi tới.
Người lên tiếng chính là một nữ tử một thân y phục màu vàng nhạt, nàng dẫn theo một nữ tử áo lam đi đến gần ghế đá. Nàng vừa nói vừa nhìn đến một đôi nam nữ cũng vừa bước qua cánh cổng vòm kia.
Nam tử tuấn mĩ, nữ tử thanh tú, bàn tay nam tử đặt ở thắt lưng của nữ tử, hai người bộ dáng rất thân mật.
Bốn người cùng nhau ngồi xuống ghế đá, nhẹ giọng cười đùa tán gẫu.
Qua độ thời gian khoảng hai chun trà, nữ tử vận y phục vàng nhạt kia mới thấp giọng nói: "Bát gia sao còn chưa tới?"
Nam tử kia cười đáp: "Hắn vừa mới tân hôn xong, nhưng lại có ai đó đưa ra chủ ý muốn hắn đêm này phải ra ngoài."
Lục y nữ tử bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, che miệng cười nói: "Phu quân, chàng nói gì vậy, chàng mà trêu chọc Thanh nhi như vậy, nếu để Bát gia biết nhất định sẽ trách tội chàng_______"
Nàng nói xong nhìn về phía cô gái áo lam đối diện: "Thanh nhi ngươi cũng đừng đem lời hắn nói ra nha."
Nữ tử áo lam kia cười khẽ một tiếng: "Sẽ nghe theo lời tỷ tỷ dặn"
Ánh mắt nam tử kia khẽ nâng: "Ta liền không tin trong lòng lão Bát kia chỉ có mỗi mình Thanh nhi."
Chúng nữ vừa nghe liền ngẩn ra, đều nhẹ giọng cười, nữ tử áo vàng đưa tay vạch khăn che mặt, uống vài ngụm trà.
Những người này tựa hồ rất tinh tường, chỉ cùng nhau trêu đùa vài câu, không hề nhắc đến chuyện quan trọng bí mật gì, ngược lại tuy không nhắc tới, nhưng trong lòng cũng tự hiểu.
Giữa bọn họ không có chút khoảng cách nào.
Lại qua thời gian uống cạn một chun trà, hoàng y nữ tử kia liền tựa vào vai của lam y nử tử, đột nhiên cảm giác có gì đó, thân thủ bắt lấy một chén trà trên bàn ném về phía cổng vòm, lạnh lùng quát: "Là ai, lăn ra đây!"
Lục y nữ tử chau mày lại, khẽ níu lấy phu quân, nam tử kia vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói: "Bên trong chùa là người của ta, bên ngoài chùa là người của Thượng Quan Kinh Hồng, Thanh nhi là nữ nhân của hắn, nếu người của hắn tệ đến mức như thế, ngay cả nữ nhân của mình mà hắn cũng không bảo hộ được, ta hôm nay liền sẽ không ngồi ở nơi này cùng các ngươi uống trà nói chuyện phiếm, cũng không cùng các người kết giao, hoàn toàn không."
"Có bằng hữu từ phương xa đến, vị bằng hữu, mau bước ra đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com