C163,164: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
Mạnh Quỳnh vừa nghe lời này của Vũ Minh Thiên, liền không vui nheo mắt lại.
Vũ Minh Thiên dường như không phát hiện ra khí tràng toàn thân của Mạnh Quỳnh, vẫn như cũ nói: "Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu phải mang đến hạnh phúc và vui vẻ cho Phi Nhung suốt cuộc đời này, vậy thì người mang đến những hạnh phúc và vui vẻ đó cho cô ấy sẽ là ai? Cho đến những ngày qua, tôi nghĩ thông suốt, mới biết người đó không phải là tôi."
Mạnh Quỳnh đối với câu nói này hơi hòa hoãn một chút, "biết vậy thì tốt."
Vũ Minh Thiên bỗng giễu cợt, "anh cũng đừng đắc ý, vì tôi cũng không cảm thấy người đó là anh đâu."
Bàn tay Mạnh Quỳnh nhất thời nắm chặt, khuôn mặt anh lạnh lẽo xuống, giống như một con hung thú giống đực máu lạnh, đang trong thời điểm bảo vệ tất cả của mình bao gồm bạn tình, phát ra phản ứng theo bản năng.
"Chuyện trước kia anh làm với Phi Nhung, cho đến bây giờ, cô ấy đều nhớ." Thanh âm Vũ Minh Thiên mang theo ít gợn sóng, lạnh vô cùng, "cho dù anh bây giờ đối tốt với cô ấy, nhưng bản thân anh đã cô phụ cô ấy suốt 5 năm rồi, chính là 5 năm đấy, thời gian tình cảm và tình cảm của 5 năm đó, chính là vết nứt lớn mà cho dù hiện tại anh cố gắng thể hiện đến mức nào cũng không bù lại được đâu."
"Anh nói cái gì?" Thanh âm của Mạnh Quỳnh sắc bén như dao.
"Tôi chỉ muốn nói, ở trong lòng Phi Nhung, anh vĩnh viễn sẽ không là người chồng hoàn mĩ không khuyết điểm, bởi vì anh đã có một vết lịch sử đen tối đến 5 năm." Vũ Minh Thiên cười khẽ, lại tiếp:
" Phi Nhung là một cô gái tốt, tôi chỉ hi vọng có một người đàn ông thành thục, chững chạc, không cô phụ, không vết nhơ, rồi đến yêu thương và bảo vệ cho cô ấy."
Mạnh Quỳnh lẳng lặng nhìn mặt tường trắng toát phía trước của bệnh viện, hồi lâu anh mới lên tiếng, "tôi biết tôi phạm sai lầm, 5 năm đó là tôi nợ cô ấy, vậy nên tôi sẽ dùng hết cuộc đời còn lại để trả cho cô ấy. Tôi biết tôi ở trong lòng cô ấy, tôi không có cách nào trở nên hoàn mĩ mà không tỳ vết, nên tôi không có hi vọng xa vời đó. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi từ bỏ cô ấy."
Dừng lại một chút, anh hít sâu một hơi, kiên định nói, " cho nên, tôi chỉ hi vọng, trong suốt cuộc đời còn lại của tôi sẽ cả đời yêu thương và cưng chiều cô ấy, tôi không có cách nào làm cho bản thân mình không chút tỳ vết, nhưng tôi sẽ làm tất cả bằng toàn sức lực của mình."
Vũ Minh Thiên im lặng hồi lâu không nói chuyện.
Yên tĩnh một hồi, Minh Thiên mới mang theo chút mệt mỏi, nói: "Tôi thừa nhận, anh bây giờ theo đuổi lại Phi Nhung rất chặt, nhưng mà Nguyễn tổng à, anh có từng nghĩ rằng, Phi Nhung trong lòng vẫn sẽ còn yêu anh. Cô ấy vì yêu anh nên mới chuyển về chung sống với anh sao?" Ngữ khí Minh Thiên chợt sắc bén: " Hoặc là nói.....cô ấy sẽ còn cam tâm tình nguyện yêu anh?"
Đúng thế. Lâu như vậy rồi, khúc mắc của Mạnh Quỳnh chính là nằm ở đây.
Phi Nhung có còn yêu anh, và yêu anh nhiều hay ít, anh đều không dám đoán.
Anh mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ từng chút một cho cô, nghe từng câu tâm sự của cô, chú ý từng cử chỉ, hành động của cô, anh có khi trong tiềm thức thật sự rất muốn biết, anh ở trong trái tim cô có bao nhiêu phân lượng, có bao nhiêu tình cảm dành cho anh.
Anh không dám nghĩ sâu, không ngờ hôm nay, lại bị Vũ Minh Thiên trực tiếp bới ra.
Đôi mắt hơi lạnh nhìn Vũ Minh Thiên, âm thanh có chút nặng nề nói.: "cô ấy còn yêu tôi hay không, đó không phải chuyện của anh."
Vũ Minh Thiên hất đầu đi, khinh thường không nói chuyện.
Trái tim của Mạnh Quỳnh chợt có chút rối loạn. anh bỗng hình dung đến những phản ứng và cử chỉ của Phi Nhung trong mấy ngày qua đối với anh.
Phi Nhung từng cự tuyệt anh rất nhiều lần, đối với anh cũng tỏ ra rất bình thường. Nhưng mà.....
Mạnh Quỳnh vươn tay, cẩn thận vuốt ve chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi mà mình đang mặc.
Kiểu áo sơ mi này dù không cầu kỳ, lại không đắt giá, dựa theo thói quen ăn mặc của Mạnh Quỳnh, anh nhất định sẽ không mặc.
Nhưng nó là quà sinh nhật của cô tặng cho anh. Nó là bảo bối có một không hai.
Cô cho dù không kiên nhẫn với anh, nhưng cô cũng không có quên sinh nhật của anh. Cô đã cho anh ôm cô ngủ, chủ động chui vào ngực anh, ngày hôm qua hai người còn hôn môi nhau.
Trái tim của Mạnh Quỳnh lại càng rồi loạn. Giống như có một thiên sứ và một ác ma tí hon tranh đấu không ngừng.
Một bên tiểu thiên sứ như an ủi anh, nói anh không sao đâu, Phi Nhung vẫn sẽ yêu anh, quan tâm anh, cô ấy cam tâm tình nguyện với anh, còn một bên tiểu ác ma lại nói, đừng hi vọng nữa, cô chính là chán ghét anh, không yêu anh, anh nên từ bỏ cô ấy....
Hầu kết Mạnh Quỳnh bỗng chuyển động, anh lập tức tỉnh táo, thẳng thắn trả lời Vũ Minh Thiên. "Vậy thì thế nào, chuyện giữa tôi và Phi Nhung căn bản một chút cũng không liên quan đến anh. Tất cả những cái đó đều là chuyện riêng của vợ chồng tôi."
Mạnh Quỳnh hít một hơi sâu, "cho dù hiện tại, tôi chưa hoàn toàn được tha thứ, dù cho phải chịu bao nhiêu trừng phạt, nhưng tôi cam tâm tình nguyện, vậy cho nên, dù cô ấy có hận tôi, tôi cũng không bao giờ sẽ buông tay cô ấy, hay nhường cô ấy cho bất kỳ một người đàn ông nào khác."
Vũ Minh Thiên nhìn Mạnh Quỳnh, ánh mắt có chút chập chờn, lại ngó xuống đồng hồ đeo tay, anh nói, "Mạnh Quỳnh, anh nói nhiều như vậy cũng vô ích mà thôi, cái tôi quan tâm chính là cảm thụ của Phi Nhung."
Mạnh Quỳnh đang muốn nói chuyện thì tiếng ting ting của bảng đèn phòng phẫu thuật vang lên. cắt ngang cuộc nói chuyện.
Mạnh Quỳnh nhất thời không còn hứng thú với cuộc nói chuyện của anh và Vũ Minh Thiên. Khẩn trương nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cánh cửa vừa được mở ra, Phi Nhung trên xe băng ca cũng được đẩy ra ngoài.
Mạnh Quỳnh khẩn trương đi tới ghé mắt muốn xem tình hình, lại bị mấy y tá ngăn lại, "Nguyễn tổng, người vừa mới làm phẫu thuật xong, ngài nên đợi hết thuốc mê hết tác dụng rồi hãy vào thăm."
Mạnh Quỳnh chặn lại một vị bác sĩ, hỏi, "tình hình phẫu thuật thế nào."
"Phẫu thuật rất thành công....không có vấn đề gì đâu." Y tá một bên bị khí tràng quý khí, anh tuấn bất phàm của Mạnh Quỳnh dọa đến run run, nói năng cũng có chút lộn xộn, "hiện tại phù não ở đầu đã được loại bỏ thành công...thị lực qua một thời gian ngắn sẽ được phục hồi."
Nghe y tá nói xong, tảng đá trong lòng anh rốt cục cũng đặt xuống.
Vũ Minh Thiên một bên cũng thở phào, nghe được cô phẫu thuật thành công thì cũng coi như là trấn an.
Mắt Mạnh Quỳnh đuổi theo Phi Nhung được đẩy đến phòng bệnh, hơi đi vài bước, anh quay lại nói với Vũ Minh Thiên, "ở đây cũng không còn việc của anh, anh về đi."
Ánh mắt Mạnh Quỳnh nhìn Vũ Minh Thiên có chút phức tạp, cũng không nói thêm gì, xoay người đi vào phòng bệnh.
Minh Thiên hít sâu một hơi, đành trở về, người đã đến thăm rồi, cũng yên tâm phần nào, bây giờ nếu như còn ở lại, e rằng người phải chịu buồn tủi, chỉ là chính bản thân mình.
____
C164: Không yêu sẽ không để hôn môi
Trong phòng bệnh, Mạnh Quỳnh ngồi cạnh bên giường của Phi Nhung.
Cũng không biết qua bao lâu, tác dụng của thuốc mê mới dần dần tan đi. Phi Nhung cũng từ trong hôn mê, nặng nề mơ hồ tỉnh lại.
" Nhung Nhung" anh vừa thấy cô khẽ động, vội vàng nắm lấy tay cô, "em tỉnh rồi, có muốn uống nước không? Có muốn ăn gì không?"
Ánh sáng mạnh mẽ khiến mắt cô có chút không thoải mái, cô phải híp mắt thích ứng thật lâu mới có thể hoàn toàn mở mắt, nhưng trước mắt vẫn là một mảng mơ hồ.
Mạnh Quỳnh giống như nhìn thấu chút thất vọng trên mặt Phi Nhung, anh vội vàng giải thích: "Phẫu thuật rất thành công, không có xảy ra sự cố. Thần kinh thị giác bị chèn ép sẽ từ từ khôi phục, thị lực của em cũng sẽ dần khá hơn, em đừng lo lắng."
Phi Nhung gật gật đầu, nuốt xuống một cái mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Cô kéo cổ họng khản đặc nói: "em muốn uống nước."
Mạnh Quỳnh đứng dậy từ bên máy nước nóng bên cạnh, rót cho cô một ly nước ấm, tỉ mỉ đêm đến khóe miệng Phi Nhung "Nào, uống nước, chậm một chút."
Phi Nhung muốn nhận lấy ly nước tự mình uống, hai tay sờ mò, sờ đến cánh tay của Mạnh Quỳnh.
Cô vừa sờ hai cái, bỗng dừng lại động tác, ho khan mấy tiếng.
Mạnh Quỳnh vội thu ly lại, "có phải sặc nước rồi không?" cô lắc lắc đầu, do dự một lát cô mớ hỏi: "Anh....hôm nay, mặc áo sơmi em tặng anh à?"
Mạnh Quỳnh sửng sốt một chút, gật gật đầu, "ừm.....em có thể thấy rõ áo anh đang mặc sao?"
"Không, vẫn lờ mờ không rõ lắm." cô lắc lắc đầu, lại mở miệng nói, "nhưng em sờ vào cái áo, nên nhận ra được. Bởi vì lúc em mua cái áo sơ mi này, em hơi túng thiếu, nên kiểu dáng và chất liệu đều không tốt lắm, mà anh căn bản sẽ không thích mặc những loại áo như vậy."
Khuôn mặt cô có chút lúng túng bối rối, cô nói nhỏ dần, "em lúc đó cũng không có ý định tặng anh, chỉ là cảm thấy, cái áo này nếu mặc ở trên người của anh, sẽ rất đẹp mà thôi."
Mạnh Quỳnh sờ áo trên người mình, khẽ cười nói: "Ngốc, mặc kệ là bao nhiêu tiền, chỉ cần là em tặng, anh đều thích, đều sẽ rất trân trọng."
Phi Nhung không nói thêm gì, thân thể nửa ngồi lại nằm xuống.
Trong lòng Mạnh Quỳnh vẫn quanh quẩn lời nói lúc nãy của Vũ Minh Thiên và chút nghi vấn của chính bản thân mình, loại cảm giác mơ hồ như xa như gần này thật khiến anh phát điên, cảm thấy vô cùng lo âu khó chịu.
Anh rốt cục vẫn là không nhịn được, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Phi Nhung thu hết tất cả dũng khí rồi nói: " Nhung Nhung à, anh muốn hỏi em một vấn đề này."
"Là, chuyện gì, anh nói." cô nhàn nhạt đáp.
"Nhung Nhung, anh biết anh đã làm sai rất nhiều chuyện, cũng phụ em suốt 5 năm, anh hiểu anh nợ em những gì." Ngữ khí của anh vô cùng nghiêm túc, kiên định, nhưng lại mang theo chút khẩn trương, "anh thời gian gần đây, đang rất cố gắng thay đổi, học cách yêu một người, chăm lo cho một người, anh không biết rốt cuộc anh phải làm thế nào nữa....."
".....Cho đến tận bây giờ.....Nhung Nhung, trong lòng em, em có còn chút tình cảm, cho dù chút xíu với anh không?"
Phi Nhung nghe thấy vấn đề này của Mạnh Quỳnh, bỗng sửng sốt một chút.
Vấn đề vừa ngu xuẩn vừa quái dị thế này, vậy mà lại được thốt ra từ miệng anh, thật sự có hơi kỳ cục.
Cô có chút buồn cười nói, "sao anh tự nhiên hỏi vấn đề này làm gì?"
Mạnh Quỳnh thở dài nói: "Đơn giản anh chỉ muốn biết đáp án trong tim em thôi. Từ bỏ yêu em, là chuyện không đời nào....nhưng chính là muốn biết."
Phi Nhung bĩu môi, thuốc tê cộng thêm giải phẫu làm đầu óc cô mệt mỏi lẫn choáng váng. Cô lười trả lời vấn đề ngu xuẩn mà Mạnh Quỳnh hỏi. Trở mình, đưa lưng về phía anh.
Mạnh Quỳnh nhìn bóng lưng cô đưa về phía mình, trong lòng lại càng thêm khó chịu vạn phần.
Anh thật sự rất sợ, cô nói ra đáp án, nhưng đáp án kia lại không như anh nghĩ, nhưng nếu cô không nói, anh còn lo âu hơn, chỉ cần nghĩ đến lại là không kềm lòng được.
Nhưng dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng chỉ có thể chịu đựng, anh không thể nào ép cô thổ lộ tiếng lòng, cũng căn bản không nỡ ép cô.
Anh lúc này chỉ có thể rầu rĩ nói: "Được rồi, vậy anh không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi sớm, nhé."
Mạnh Quỳnh có chút không nỡ, đang thất vọng thu tay lại, lại nghe thấy Phi Nhung mang theo ngữ khí hờn giận thấp giọng nói: "Mạnh Quỳnh, em không biết lí do gì khiến anh hỏi em vấn đề kia, nhưng mà dù sao, em nếu không yêu người nào đó, thì sẽ không để người nào đó hôn môi của em đâu."
Mạnh Quỳnh vừa nghe được lời kia, trái tim nhảy lên đập thình thịch.
Người nào đó? Người nào đó chẳng phải chính là Mạnh Quỳnh anh đó sao? Rõ ràng hôm qua anh đã hôn môi cô mà. Mạnh Quỳnh kích động đến tay cũng run.
Nếu không yêu, sẽ không để hôn môi? Như vậy, như vậy, đáp án kia có nghĩa là trong tim cô vẫn còn có anh, Mạnh Quỳnh đối với Phi Nhung quan hệ hai bọn họ chính là trên cả bình thường, bọn họ đã hôn môi, còn hôn sâu, còn dùng lưỡi triền miên, tính toán ra, đây có khác gì là giao hợp thân thể.
Con đường truy thê của anh, có thể nhìn thấy ánh sáng vạn trượng rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com