chương 18: Cho phép anh theo đuổi tôi
Tiếng đàn du dương phát ra từ căn phòng đạo cụ ở tầng ba. Bên trong, một cậu trai nhỏ nhắn ngồi chơi đàn piano, đối diện là một người con trai khác đang di chuyển cơ thể mà nhảy múa.
Từng đường cơ thể uyển chuyển, từng cái xoay người điêu luyện cùng với tiếng đàn du dương lại vô cùng hài hòa đến đẹp mắt. Người đàn người múa thật giống như một cặp đôi nghệ sĩ tài ba của công chúng.
Vài phút sau, bài múa cũng đến kết, Jimin thở hổn hển bước lại bên cạnh bàn, vừa cầm chai nước lên uống vừa nhìn cậu khen ngợi: "Em ngày càng đánh được hơn rồi đấy."
Yoongi tay vẫn đang nghịch phím đàn, nghe vậy liền nhăn mặt liếc hắn, giọng khó chịu: "Vậy hóa ra là nhờ có anh nên tôi mới giỏi hơn ý hả?"
Nhìn vẻ mặt đánh đá của cậu, hắn liền bật cười. Con mèo này hơi đụng tí là lại xù lông lên trông thật đáng yêu nha. Khiến hắn càng muốn trêu ghẹo cậu.
"Yoonji... Yoonji..." Bỗng bên ngoài một nữ sinh hớt hải chạy vào, lớn tiếng: "Nhanh lên... Taehyung oppa đang kiếm chuyện với Hoseok kìa."
Yoongi trợn mắt kinh ngạc, đứng bật dậy, nhanh chân cùng nữ sinh kia chạy đi.....
Ở căn tin trường, Hoseok bị đá ngã ra đất, cả mặt bầm tím, mũi và nơi khóe môi còn đang chảy máu, quần áo thì lem luốc đồ ăn đổ vãi. Xung quanh rất đông sinh viên đứng xem, nhưng không có ai dám ra can ngăn.
Taehyung mặt mày nổi đầy gân xanh, đi lại cầm lấy cổ áo y kéo lên, quát lớn: "Mau đứng lên đánh tay đôi với tao. Kẻ yếu đuối như mày mà dám ở bên cạnh Yoonji."
"Vậy anh cũng có tư cách chắc." Hoseok không chút sợ hãi mà cười nhạo lại hắn.
Taehyung càng tức giận hơn, dơ tay tính đấm thêm phát nữa thì vừa đúng lúc Yoongi chạy tới.
"Dừng tay lại." Cậu từ xa hét lớn, chạy lại gỡ tay hắn đẩy ra xa rồi đỡ lấy Hoseok, lo lắng hỏi y: "cậu không sao chứ?"
Hoseok đưa tay lau máu ở mũi, lắc đầu. Nhìn bộ dạng thê thảm của y, cậu thật sự tức giận, quay qua nhìn hắn, quát: "Anh bị điên à?"
Taehyung cũng nhìn cậu quát lớn: "Tên đó có gì tốt hơn anh mà em lại chọn nó."
"Vậy anh có cái gì tốt hơn cậu ấy không hay chỉ biết dùng đến bạo lực." Cậu lập tức trừng mắt, đáp trả.
"Anh..." Taehyung khựng lại, không có lời để phán bác.
"Anh bớt làm những chuyện vô bổ đi." Thấy hắn không nói gì, cậu lập tức lên tiếng cảnh cáo. Giọng nói với hắn thì thập phần chán ghét, vừa quay qua y thì giọng lại trở nên nhẹ nhàng: "chúng ta đi thôi."
Taehyung đứng đực tại chỗ, tức giận vừa đạp bàn ghế xung quanh vừa hét lớn. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn tức giận đến đáng sợ như vậy, lập tức lặng lẽ rời đi không dám ho he lấy một tiếng động.
Yoongi dẫn Hoseok đến phòng y tế, đỡ y ngồi xuống rồi nhờ cô y tế giúp y xử lý qua vết thương, bôi thuốc.
Đứng bên cạnh nhìn thấy y nhăn mặt vì đau, Yoongi tức giận dậm chân mạnh xuống đất, miệng lẩm bẩm chửi hắn: "cái tên chết tiệt đó đúng là tên thần kinh. Ông đây thật muốn cho anh một trận mà."
Thấy cô y tế đã làm xong rời đi, cậu mới tiến lại gần y, vẻ mặt bức rức lên tiếng: "Mình xin lỗi tại mình dây dưa với bọn người đó nên mới xảy ra chuyện này."
Hoseok chạm vào vết bầm trên mặt, vẫn là mỉm cười lắc đầu: "Mình không sao, không phải lỗi của cậu đâu."
Ra nông nỗi này mà y còn cười được, khiến cậu lại càng bức rức hơn, chỉ biết thở dài nhỏ giọng: "Mọi chuyện sao càng lúc càng rối thế này."
Để phòng hờ không có gì nguy hiểm, Yoongi liền thuyết phục Hoseok đến bệnh viện kiểm tra lại, còn bản thân thì quay về lớp tiếp tục buổi học.
Nghĩ lại thì cũng thật may, ban đầu cậu đã tính không đi học thay Yoonji nữa rồi nhưng cô cứ năn nỉ miết mới chịu đi thay thêm vài hôm. Nếu hôm nay mà để cô đi có khi lại khóc lóc chạy về nhà trách móc cậu gây ra phiền phức này.
Yoongi mệt mỏi thở dài, vừa tính nằm xuống bàn nghỉ ngơi một chút thì cửa phòng đột nhiên mở mạnh ra, làm cậu giật mình ngồi thẳng dậy. Taehyung vẻ mặt đằng đằng sát khí đi vào, trực tiếp bước tới chỗ cậu, cầm tay cậu kéo ra ngoài mặc kệ cô giáo vẫn còn ngơ ngác.
Hắn kéo cậu ra bãi giữ xe, đội nón bảo hiểm lên đầu cậu, ép cậu ngồi lên xe, rồi rồ ga phóng đi.
Suốt đoạn đường, hắn phóng đi như kẻ điên làm Yoongi đằng sau bị hù cho run sợ, chỉ biết ôm chặt lấy hắn.
Đến khi tới cây cầu lúc trước hai người từng đến, Taehyung mới dừng lại. Vừa xuống xe cũng lập tức kéo cậu xuống theo. Nhanh tay cởi nón bảo hiểm ra rồi cúi xuống cưỡng hôn cậu.
Yoongi kinh ngạc, vùng vẫy nhưng hắn lại ghì chặt đầu cậu hơn. Lưới hắn ra sức quấn lấy lưỡi cậu. Yoongi không ngừng đập vào ngực hắn nhưng chả ăn thua, tức mình lại húc đầu gối vào chỗ hiểm của hắn. Ai ngờ rằng cách làm này vẫn hiệu quả như lần trước.
Taehyung đau điếng bỏ cậu ra, gập người ôm lấy chỗ hiểm. Yoongi cả mặt đã đỏ bừng, hai tay ra sức bịt miệng.....
Trên cầu, Yoongi ngồi dựa lên chiếc xe motor, tay cầm ly nước, mặt hầm hực cắn cắn ống hút. Taehyung thì đứng dựa lưng vào đầu xe, có chút bối rối nhìn đi hướng khác.
Hai người đã ngồi yên như vậy được một lúc rồi. Chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí ngày một càng căng thẳng hơn.
"Tại sao lại là tôi?" Đến giờ này Yoongi vẫn là lên tiếng trước. Cậu vẫn là thực sự không hiểu rốt cuộc hắn thích cậu thật hay chỉ muốn đùa giỡn.
"hả?" Taehyung mặt vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía cậu.
Yoongi nhăn mặt, quay qua nhìn thẳng mặt hắn lặp lại lần nữa: "Tại sao lại thích tôi? Chẳng phải lúc trước anh ghét tôi lắm sao?"
"Thì..." Taehyung lắp bắp lên tiếng, vẻ mặt có chút lúng túng như kiểu trai tơ lần đầu tán gái: "Ghét lúc trước thôi... Bây giờ thì khác rồi."
Cơ miệng Yoongi giật giật. Biểu hiện lúng túng e dè ngại ngùng đó là chó má gì đây? Chẳng phải hắn là một tay chơi lão làng mà người ta luôn đồn đại à?
"Anh không thấy nó xàm xí sao? Chỉ vì tôi cứu anh một lần, anh liền quay sang thích tôi. Nhỡ sau này tôi làm gì đó anh không thích lại quay qua ghét tôi à?"
"Không đâu." Taehyung lập tức lắc đầu, tính tiến lại gần cậu nhưng cậu lại bật chế độ cảnh giác. Hắn cúi đầu thở hắt ra, vẫn là đi lại ngồi xuống bên cạnh cậu: "Trước kia anh có ghét em thật nhưng sau này chắc chắn sẽ không. Anh..."
"Vậy hiện tại anh thích tôi vì điều gì?" Đang nói thì bị cậu hỏi bật lại, hắn có chút không kịp tiếp nhận, ngơ ngác hỏi lặp lại: "Vì điều gì á?"
Yoongi liền nhếch miệng: "Thấy chưa anh còn không biết thì sao chắc chắn được là đang thích t...."
"Cho anh thời gian..." hắn bất giác cướp lời, xoay người qua nắm lấy tay cậu, ánh mắt trân thành nói: "Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy."
Nhìn thấy ánh mắt đó, Yoongi có chút sao động, lập tức rút tay ra, lúng túng nhìn đi hướng khác: "Không cần phải vậy đâu, dù gì tôi cũng không thích anh."
Hắn nói tức giận là liền tức giận, cầm lấy bả vai cậu xoay lại, gằn giọng: "Là vì tên nhãi ranh đó sao?"
Hai bên vai bị bóp chặt có hơi đau, cậu khó chịu đây mạnh lồng ngực hắn, đứng lên bước lại thành cầu: "Chẳng vì cái gì cả. Chả qua tôi không thể tự quyết định chuyện này."
"Tại sao lại không tự quyết định được?" Hắn lập tức cũng bước lại bên cạnh, gặng hỏi.
"Anh có thôi đi được không? Thật là..." cậu quay ngoắt qua gằn giọng, tính mắng hắn nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ ngây thơ kia lại nhịn xuống, quay đi.
Yoongi sắp bị tên điên này phiền tới tức chết rồi. Nếu mà cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách hay. Nhỡ đâu để hắn phát hiện ra thân phận thật của cậu, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu đành thở dài lên tiếng: "Thôi được rồi. Một tuần. Nếu một tuần anh không gặp mặt tôi mà vẫn thích tôi thì tôi cho phép anh theo đuổi tôi."
"Thật sao?" Taehyung liền mừng rỡ ôm chầm lấy cậu: "cám ơn em."
"Này, này bỏ tôi ra." Yoongi vùng ra khỏi người hắn.
Nhưng Taehyung vẫn rất vui vẻ, đi lại xe cầm lấy nón bảo hiểm đội vào đầu cậu rồi mới nói: "hôm nay cũng lỡ cúp học rồi, vậy hai chúng ta đi chơi đi."
Yoongi còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo lại xe. Taehyung nhanh chóng đội nón lên rồi ngồi lên xe trước. Yoongi là rất muốn cự tuyệt nhưng mà cũng không thể ở lại đây một mình được, cậu chỉ đành cắn răng ngồi lên theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com