Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 51 - Ảo ảnh của hạnh phúc

Sáng hôm sau, Vy tỉnh dậy trong vòng tay ấm của Phong.
Ánh sáng mờ ảo len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt anh — người đàn ông từng mang đến cho cô cảm giác an toàn, giờ lại khiến tim cô rối bời.

"Anh Phong... sao chuyện này có thể xảy ra được?"
Giọng cô khẽ run, vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang.
"Chẳng phải trước đây anh từng nói... anh không thể sao?"

Phong khẽ siết tay cô, ánh mắt đầy dịu dàng:
"Vy, thật ra... sau khi vợ anh rời đi, anh đã dành nhiều năm để điều trị. Giờ anh đã khỏi rồi. Anh có thể là một người đàn ông đúng nghĩa, có thể che chở cho em."

Vy im lặng. Trong lòng cô là một thứ cảm xúc lạ lùng — vừa sợ hãi, vừa nhẹ nhõm, như thể định mệnh đã chọn trêu đùa mình thêm một lần nữa.

Những ngày sau đó, họ sống cùng nhau như một cặp vợ chồng thật sự.
Chiếc vali quần áo của Phong được mang hẳn về nhà cô.
Bữa sáng có tiếng cười, buổi tối có tiếng nói chuyện về tương lai.
Vy bắt đầu tin rằng, có lẽ sau bao năm sóng gió, cô đã tìm thấy một bến đỗ bình yên.

Nhưng rồi, thời gian dần trôi, Phong bắt đầu thay đổi.

Anh thường xuyên uống rượu, có hôm say đến mức ngã vật ra sàn.
Mỗi khi Vy nhắc nhở, anh chỉ cười trừ, rồi lại hứa sẽ bỏ.
Nhưng hôm sau, mùi bia lại vương đầy trong hơi thở.

Rồi đến những lần vay mượn.
Ban đầu là vài trăm nghìn — "Anh thiếu bạn chút, mai trả em."
Sau đó là vài triệu, rồi nhiều hơn nữa.

Vy thấy mình dần dần không còn nhận ra người đàn ông từng ân cần bên cạnh.
Một buổi tối, khi cô từ chối đưa tiền, Phong đột nhiên nổi giận,
tay anh túm lấy tóc cô, giọng khàn khàn vì men rượu:
"Đưa tiền đây, đừng để anh phải làm điều anh không muốn!"

Vy lặng đi, ánh mắt ngập nước.
Người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ cô — giờ lại khiến cô run sợ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh rượu, Phong quỳ xuống, xin lỗi.
Anh nói anh chỉ nhất thời, anh sẽ thay đổi, anh sẽ làm lại.
Vy mềm lòng. Cô tin. Cô lại tha thứ.

Nhưng chính sự tha thứ ấy...
là khởi đầu cho chuỗi ngày bất hạnh không hồi kết.

Bạo lực, nước mắt, và những lời xin lỗi cứ lặp lại —
như một vòng tròn không có lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com