Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần I - Phạm tội

Phần I - Phạm tội


Tiếng chuông cuối ngày vừa reo lên, tất cả học sinh của trường cấp 1 Mai Hoa ùa ra như đàn kiến vỡ tổ đi về phía cổng trường. Phía trước là gần trăm phụ huynh đỗ xe chờ đón con. Cổng trường rôm rả tiếng mấy đứa trẻ kể chuyện, thi thoảng vang lên tiếng mấy bác phụ huynh mắng " nói ít thôi". Lúc này, từ trong trường nhìn ra phía ấy thấy thật yên bình. Trẻ con, chỉ có ăn và học, không phải suy nghĩ nhiều, mà đúng ra thì không thể suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp được.

-Bên cạnh sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ con luôn là sự lo lắng khôn nguôi của người lớn.

-Thầy hiệu trưởng nói phải - Bác bảo vệ gật gật cái đầu nhìn thầy Tôn. Thầy Tôn là một con người đáng kính, thầy đã trường này được một thời gian đã rất lâu. Lúc bác An còn trai trẻ, vừa mới được xuất ngũ về quê tìm làm bảo vệ ở trường thì đã thấy thầy Tôn làm hiệu trưởng rồi. Trong suốt quãng thời gian thầy làm hiệu trưởng, trường xảy a rất nhiều vụ, mà vụ lớn nhất gần đây là học sinh một khóa đột nhiên giảm sút do bố mẹ bọn trẻ bắt chúng đi làm từ bé để quen với nghề vì họ nghĩ " đi học thì chả giải quyết vấn đề gì" khiến thầy phải đến từng nhà để khuyên những gia đình đó cho con đi học. Đó là vụ việc kinh khủng nhất xảy ra ở trường Mai Hoa mà bác An từng biết, nhưng so với vụ việc này thì vụ việc trên chưa là gì.

-Bác biết tôi gọi bác lên đây là có việc gì không ?

-Dạ, tôi biết chứ, về vụ của mấy thằng súc sinh đấy... - Bác vừa nói tay vừa nắm chặt chiếc mũ cối.

-Tôi cũng đang rất lo về vụ việc này, tuy rằng đội cảnh sát đã được tăng cường ở các trường tiểu học trong tỉnh rồi.

Giọng Bác An run run - Ở huyện bên cạnh, bọn nó bắt một đứa bé, cái lũ đấy, dã man không thể tả... mấy ngày hôm sau cảnh sát tìm thấy xác thằng bé, không gan không thận...

-Đời này có nhiều hạng người, có những người tốt như những vị thánh thì sẽ có lũ người xấu xa không bằng cầm thú, điều đáng lo là vụ án đấy xảy ra ở huyện đó thì cũng có thể xảy ra ở huyện mình. Tôi cũng chưa rõ về cảnh sát sẽ bảo vệ trường như thế nào. Chiều nay, đội trưởng đội cảnh sát đó sẽ gặp tôi để bàn về vần đề này.

Vừa dứt lời xong thì cửa phòng mở ra, anh Tư bước vào.

-Chào anh, vừa nhắc đến anh thì anh tới.

-Chào thầy hiệu trưởng.

-Chào anh cảnh sát- Bác An tươi cười rót chén trà cho anh - Có anh cảnh sát ở đây thật là quý hóa quá.

-Chuyện này rất là gấp nên cháu sẽ trình bày luôn, hiện giờ có một số vụ án...

Phía bên ngoài Hằng đang áp tai vào tường, nghe trộm, nghe được vài câu thì thầy hiệu trưởng đi ra.

-A.. thầy hiệu trưởng - Hằng giật mình.

-Đã hết giờ học rồi sao em chưa về.

-Dạ... hôm nay bố mẹ em tan ca làm muộn nên dặn em ở trường với bác bảo vệ đợi bố em đến đón, nhưng lên phòng bảo vệ thì không thấy bác bảo vệ đâu nên em lên đây ạ.

-Có biết nghe trộm người lớn đang nói chuyện là không hay không ?

-Dạ...

Thầy hiệu trưởng quay vào ghé tai bác An, rồi bác dắt Hằng đi ra phòng bảo vệ.

-Nào Hằng, đi theo bác ra phòng đợi bố cháu đến đón.

-Có chuyện gì thế bác ơi ?

-À, chuyện công việc của trường trẻ con không biết đâu.

-Vừa nãy cháu nghe ngoài cửa thấy thầy và chú cảnh sát bàn bạc về vụ gì đó mà có mấy tên xấu lừa trẻ em.

-Con bé này, sao cháu dám nghe trộm, cái tội này đáng lẽ ra phải phạt. Còn vụ việc đó hôm sau thầy sẽ thông báo trên loa. Mà này, cháu từ giờ trở đi đừng có đi lại lung tung nữa.

-Bởi vì có kẻ xấu đúng không ạ ?

-Ừ đúng rồi, có kẻ xấu, chúng lừa trẻ con và bắt trẻ con.

-Sau đó thì sao ạ ?

-Sau đó chúng... bán sang Trung Quốc.

-Ều cái vụ này bố mẹ cháu nói suốt. Chả có gì lạ.

-Nói chung cháu vẫn phải đề phòng, bọn chúng đã bắt một đứa bé bên huyện bên rồi đấy!

-Chả có gì hay cả, thời sự vẫn đưa tin suốt đấy thôi.

Bác An nhìn Hằng, đúng như thầy hiệu trưởng nói, bọn trẻ quá ngây thơ để hiểu rõ mức độ nguy hiểm của sự việc. Rồi bác thở dài một hơi...

Bỗng chuông điện thoại reo lên, bác nhấc máy.

-Bác An à, Hằng nó về chưa - giọng thầy Tôn

-Chưa thầy ạ.

-Bác để nó ở phòng bảo vệ dặn nó ngồi đấy cẩn thận rồi bảo bác lao công ra trông nó, rồi bác lên đây ngay, có việc gấp cần bàn.

-Dạ vâng, tôi lên ngay.

Bác quay sang Hằng, nhưng đã thấy Hằng đi ra ngoài cổng

-Hằng! Đi đâu thế.

-Tiếng xe máy bố cháu! Bố cháu đến rồi.

-Thế về cẩn thận nhé, bác phải lên phòng thầy Tôn có việc gấp.

-Vâng ạ...

Hằng quay lại chào bác An, nhưng bác không để ý đến nó.

*

* *

Ở trường Mai Hoa, có một học sinh nam lớp 5 luôn được các em khóa dưới quý mến, không những đẹp trai học giỏi mà còn cao nhất trường, cậu ấy tên là Quốc . Bởi vì dậy thì sớm nên mới nhìn qua, cậu trông không khác gì một thanh niên, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn mang nét của trẻ con, mặt tròn búng ra sữa, vì thế nhìn từ xa thì có thể nhầm tưởng nhưng lại gần thì mọi người vẫn biết cậu chỉ là một đứa bé. Và tính tình của cậu thì đúng là " như một đứa bé". Được nuôi dạy bởi gia đình có truyền thống hiếu học và có phần hơi nghiêm khắc trong khi xung quanh cậu là những gia đình nông dân buôn bán bình thường nên với lối suy nghĩ " liu điu lại nở ra dòng liu điu" bố mẹ Quốc cách li cậu với những đứa trẻ xung quanh, chỉ cho phép chơi với bạn ở trường. Bởi thế nên cậu khá mơ hồ về thế giới xung quanh, bố mẹ cậu chỉ muốn hướng cậu tới con đường học hành và học hành.

Chiều nay Quốc được nghỉ sớm nhưng quên mang chìa khóa, thế nên đành phải đi chơi lang thang đợi bố mẹ về nhà mở cổng cho. Đang đi dạo ở chỗ gần trường thì cậu thấy tiếng nhạc phát ra từ một ngách nhỏ bên đường, bình thường hôm nào cậu cũng đi qua ngách này, lần nào nhòm vào cậu cũng thấy mấy con chó cắn nhau trong đấy, cái ngách nhỏ này chỉ chứa vài ngôi nhà bỏ hoang. Vậy mà hôm nay lại có tiếng nhạc phát ra. Đường này vắng người qua lại nên cậu cũng hơi sợ, song vì tò mò quá nên cậu vẫn quyết định đi vào.

- Hóa ra là một cửa hàng đồ chơi - Quốc reo lên.

Giữa những ngôi nhà hoang cũ nát, cửa hàng bán đồ chơi nổi bật hẳn giữa không khí hơi âm u vắng lặng của cái ngách nhỏ này.Quán tuy đơn giản nhưng lại màu mè, từ trong cửa hàng một cô gái trẻ trung với khuôn mặt hơi khắc khổ đi ra.

Quốc tưởng rằng câu đầu tiên cậu nghe thấy sẽ là " Chào mừng quý khách" hay " Cháu trai muốn mua gì không ?". Nhưng cô gái trẻ kia không tươi cười một chút nào mà lại than thở:

- Cửa hàng này bán ế quá cháu ạ, sắp đóng cửa rồi...

- Toàn đồ chơi hay như thế này - Quốc nhìn lên, cả một bộ xếp hình, rồi ôtô điều khiển từ xa - Sao bán ế được ạ.

- Cháu nhìn xem, chỗ này tối tăm quá, cô thì không có đủ tiền thuê chỗ tốt nên đành chịu.

- Vậy à? Thế thì buồn quá..

Cô gái trẻ kia quay vào và mang ra một bộ máy bay điều khiển từ xa.

- Ôi! Xịn quá - Quốc nhìn cái máy bay đấy không rời, từ bé đến giờ bố mẹ cậu hạn chế mua cho cậu đồ chơi, truyện tranh, hay bất cứ thứ gì mà bố mẹ cậu định nghĩa " Gây xao nhãng việc học" mặc dù nhà cậu không có vẻ gì là nghèo cả. Thay vào đó bố mẹ mua cho cậu những quyển sách mà cậu giữ gìn đến nỗi bụi bẩn phủ kín cả sách. Cái máy bay kia là niềm mơ ước từ lâu của cậu. Trong vô thức cậu đưa tay ra, nhưng cô gái trẻ kia đã khéo léo cất cái máy bay đi.

-Biết ngay mà - Cậu tự nhủ - Cô ơi cháu không có tiền, nhưng liệu cháu có thể...

-Ồ đương nhiên chứ cháu trai - Cô gái trẻ mỉm cười - Cháu có thể lấy nó nhưng nếu cháu muốn có nó thì cháu phải giúp ta một việc.

-Vâng ạ, việc gì trong tầm của cháu thì cháu sẽ giúp.

-Đơn giản thôi cháu trai, cháu chỉ cần dẫn một em thấp tuổi hơn cháu vào đây mua hàng cho cô thôi, bé gái thì càng tốt nhé, cửa hàng cô nhiều đồ chơi cho con gái mà toàn bị ế..

-Nhưng con gái ít tuổi thì làm gì mang theo nhiều tiền bên người đâu mà có thể mua được.

-Ôi trời, chỉ cần nó vào đây thôi, rồi nó sẽ đi kể với các bạn của nó, rồi lũ trẻ sẽ đòi phụ huynh chở ra quán của cô mua hàng.

-Vâng ạ, thế thì đơn giản.

Vừa nói xong là Quốc chạy đi ngay, nhưng cậu chạy khắp đường mà chưa thấy đứa trẻ nào...

-Hôm nay thật là lạ, bình thường con đường này toàn trẻ em chơi đá bóng và đuổi bắt cơ mà. Vụ việc bên huyện bên vừa mới xảy ra hôm qua nhưng không phải ai cũng biết, nhưng một bộ phận biết chuyện đã quá sợ hãi đến nỗi cấm mấy đứa con ra khỏi nhà sau khi đi học về, cho đến khi họ nghe thấy một thông báo an toàn là bọn ác nhân kia đã bị bắt, hoặc xử lý... Vì thế nên Quốc chả kiếm nổi đứa trẻ nào trên đường là điều đương nhiên.

Quá thất vọng vì hôm nay không lấy được cái máy bay điều khiển từ xa, cậu lại đi lang thang chơi, và khi đi qua trường, cậu nhìn thấy Hằng...Hằng đang đứng ở cổng, mặt thì cứ xị ra.

- Có lẽ một vài món đồ chơi sẽ giúp em ấy vui lên. - Quốc nghĩ vậy.

Ở trong cửa hàng, cô gái trẻ lôi ra một cái khăn, nhỏ vài giọt thuốc mê vào.. Với tụi trẻ chắc chỉ cần vậy là đủ.

*

* *

Hằng chạy ra, tiếng xe máy ngừng lại, từ trên xe một người đàn ông quay đầu lại nhìn Hằng:

-Đi xe ôm không cháu?

-Hả! Không phải chứ, sao tiếng xe bác giống tiếng xe bố cháu thế chứ!Hix, không biết đâu!

-... Cái con bé này!

Dứt lời bác xe ôm phóng đi ngay. Mặt Hằng xị ra...

- Sao bố lâu thế... bố ơi...

Rồi mắt Hằng rơm rớm nước mắt..

Bống có bàn tay từ đằng sau lau nước mắt cho con bé, nó quay đầu lại.

- Có thể mà cũng khóc nhè sao - Quốc cười nhìn Hằng.

- A! Anh Quốc!

- Ủa, biết anh hả?

- Sao không, bọn con gái lớp 3 ai cũng biết anh. Hihi

- À ừ... anh thấy em đang buồn nên định rủ em... ờ.. ra một cửa hàng đồ chơi để xem đồ chơi cho đỡ thích.

- Uầy, đúng như mấy bạn em kể, anh tốt bụng thế!

- À ừ thì - Quốc lấy tay gãi gãi đầu - Thôi mình đi nhỉ.

- Nhưng em phải ở đây đợi bố em đến đón.

- Em có mang điện thoại theo không ?

- Dạ có ạ!

- Thế thì em đến kia, nếu bố em đến rồi sẽ gọi em em chỉ cần gọi điện thoại bảo bố em là được.

- À ừ nhỉ, thế mà em không nghĩ ra, mình đi thôi anh.

Quốc dẫn Hằng ra cái ngách đó.

- Sao chỗ này tối tăm thế hả anh, em sợ lắm - Hằng nép vào người Quốc.

- Không sao, chỗ này có người mà, kia kìa, em thấy quán bán đồ chơi chưa.

Hằng nhìn quán đồ chơi, vừa bắt mắt lại còn có tiếng nhạt phát ra.

- Ô anh ơi, nhìn như rạp xiếc ấy!- Hằng thích thú chạy ra mà quên mất nỗi sợ hãi.

Vừa đến cửa thì cô chủ quán đã nhiệt tình ra chào, với vẻ mặt niềm nở và dễ thương:

- Cháu gái mua gì nào?

- Dạ cháu không có tiền ạ.

- Đến xem thôi cũng được mà cháu - Rồi cô nắm tay bé Hằng đi vào.

- Anh Quốc ơi đi vào cùng em đi.

Cô chủ quán nhìn Quốc, lườm lườm rồi ra ý bảo cậu ra ngoài. Tay rút trong túi ra một cái khăn.

- À... ừ... - Cậu vừa nói vừa vội kiểm tra điện thoại

Hằng lúc đầu tuy sợ quán đồ chơi nhưng vì thấy có mấy con búp bê đẹp liền mải mê cầm lên xem

"Hừm, thằng này to con hơn, có lẽ nên để nó ngủ mê trước, con bé này thì ta có thể giữ được" vừa nghĩ mụ ta vừa giơ cái khăn lên định áp vào mặt Quốc.

- Chết rồi bố mẹ anh gọi nhỡ 10 cuộc rồi ! Aaa ! Anh phải về nhà!

Mụ chủ quán giật mình, cất ngay khăn vào túi.

- Cô ờ đây trông Hằng nhé, cháu phải về, mai cháu qua lấy!

Nói rồi Quốc chạy một mạch về nhà. Cả Hằng và mụ chủ quán đều ngạc nhiên.

- Hừm, thế này thì phải dẹp quán sớm vậy.

Hằng ngước lên nhìn cô - Ơ cô ơi quán này sao phải dẹp ạ...

- À ừ, cô không còn thích bán đồ chơi nữa, muốn chuyển sang bán một món hàng khác!

- Hàng nào ạ ?

Mụ chủ quán lấy cái khăn áp chặt vào mặt con bé, nó chưa kịp phản ứng đã bị ngấm thuốc mê rồi ngã xuống sàn nhà.

*

* *

Bữa cơm tối ở nhà Quốc thật thịnh soạn, bố mẹ cậu luôn chú ý đến đủ các loại chất dinh dưỡng, chưa bao giờ cậu bỏ dở một bữa cơm cả... gia đình cậu thường ăn bằng bàn ăn vì theo quan niệm của bố cậu, ăn bằng chiếu và ngồi khoanh chân rất là mất lịch sự nhưng trong các bữa giỗ hay việc họ hàng thì ông cũng đành phải chịu ngồi khoanh chân.

- À, cả nhà biết tin gì chưa - Bố Quốc gắp miếng thịt gà cho Quốc - Tên giết người ở huyện bên đã bị bắt.

- Tên nào cơ ạ bố ?

- À, Quốc chưa biết chuyện này, ở huyện bên hôm qua đã phát hiện một cái xác của một đứa bé bị mất nội tạng. Bọn này là bọn chuyên giết trẻ con rạch bụng lấy gan thận để đem bán..

- Eo ơi, kinh quá!

- Nhưng yên tâm đi con, đứa hôm qua đã bị bắt

- Anh thì chả chịu nghe hết câu chuyện gì cả - Mẹ Quốc lên tiếng - Cảnh sát có thông báo: bọn nó là một tổ chức, có bên "thu hoạch" và bên "bán", bên thu hoạch thì sẽ kiếm mấy đứa trẻ, có thể giết ngay tại hiện trường và cất trữ nội tạng gửi cho bên bán hoặc bọn nó bắt đứa trẻ gửi cho bên xử lý rồi bên xử lý sẽ kiêm trách nhiệm bán luôn.. Đứa bị bắt chỉ là một trong số bọn thu hoạch, chả có gì là an toàn bây giờ cả...

- Ôi ghê quá mẹ ạ...

Quốc định gắp miếng thịt gà ăn thì giật mình bởi tiếng hét ở bên ngoài sân, miếng thịt gà rơi lại vào bát...

Nhà Quốc là nhà duy nhất trong làng có 2 cửa, 2 cửa này lại ngẫu nhiên nằm ở vị trí giữa 2 ngõ mà phải đi vòng rất xa mới tới nên thi thoảng thường có mấy người đi nhờ qua nhà Quốc, mặc dù bố Quốc có hơi khó chịu nhưng cũng bỏ qua sợ hàng xóm lại dị nghị, vì xung quanh mọi người đa số ghét gia đình ông nên chỉ cần có lời xấu gì là sẽ lan ra cả xóm...

Lần này vị khách bất đắc dĩ đi nhờ là một bác ở tận đầu ngõ

- Hằng con anh Tự bị mất tích rồi!!!!! Cả thằng Hoàng và thằng Nam nữa!

Quốc giật mình! "Hằng bị mất tích ư ?" Cậu cầm đũa gắp miếng thịt gà lên đưa vào mồm, vị miếng thịt gà đắng ngắt nên cậu bỏ miếng thịt gà ra mâm.

- Con sao thế Quốc, mọi hôm con thích ăn thịt gà lắm mà - Mẹ Quốc quay sang hỏi.

"Hằng mất tích ư !! Hiện giờ ngoài kia là một lũ tìm trẻ con để bán nội tạng..." Quốc đưa bát cơm lên mồm và tới và để, nhưng vị của nó thì như phấn.

"Có 2 bên là bên thu mua và bên bán" Lời của mẹ vừa nãy vang lên trong đầu cậu... Cậu cầm thìa lấy một ít nước mắm rải nhẹ lên bát cơm.

"Có thể giệt ngay tại hiện trường và cất trữ nội tạng" Lần này vị nước mắm còn tệ hơn... nó tanh và hôi kinh khủng.

"Hoặc bắt đứa trẻ lại rồi gửi cho bên xử lý" Quốc nhìn lên đĩa thức ăn cạnh đĩa gà, một đĩa toàn tim gà, gan gà, rồi mề gà, cạnh bên là đĩa lòng gà nữa... tất cả như còn tươi nguyên, tim gà thì đang đập, lòng gà thì mọng nước, dạ dày gà thì đỏ như máu.....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Cậu phun hết cơm trong mồm ra mâm.

Bố mẹ Quốc nhìn cậu ngạc nhiên... Quốc đứng lên... chân cậu run run, tay cậu cùng run run, tim cậu đập nhanh, cậu thở gấp và mạnh, rồi cậu chạy một mạch ra khỏi nhà...

- Cửa hàng vẫn còn, Hằng chỉ bị lạc, cửa hàng vẫn còn, Hằng chị bị lạc... - Vừa chạy cậu vừa lầm bẩm.

Giữa trời tối chỉ có chút mờ mờ ánh đèn, Quốc đi sâu vào trong ngõ... chỗ trước kia là cửa hàng thì giờ lại là một khu nhà trống.

"Có thể giết ngay tại hiện trường và cất trữ nội tạng" Quốc giật mình lao vào bên trong, không thấy một chút mùi máu nào.

"Hằng chưa bị giết, chưa bị giết, may... may quá. Nhưng rồi chúng sẽ giết Hằng... sẽ lấy... mổ bụng......" Quốc sợ run cả người, thở gấp, cậu đứng không vững nữa, phải dựa vào tường.

- Chính là đứa bé kia - Tiếng nói ở đầu ngõ vọng ra - Tôi thấy nó dắt Hằng vào đây.

- Không.. không ổn rồi. - Quốc chạy một mạch vào phía cuối ngách.

Đằng sau là tiếng bước chân của hai người lớn, mỗi lúc một to dần, rồi một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay cậu, cậu cố gắng gỡ những ngón tay to khỏe kia ra thì bàn tay người đàn ông siết chặt lại.

" Mình đã bị bắt"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com