Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Khi Người Mơ Ngủ Lại


🩸 Chương 11 – Khi Người Mơ Ngủ Lại

Tuấn 217 mở mắt.
Không có ánh sáng. Không có bóng tối.
Chỉ là một lớp mờ mịt màu xám,
giống như thế giới chưa quyết định sẽ được sinh ra hay biến mất.

Cậu không cảm thấy nặng hay nhẹ,
không biết mình đang nằm, ngồi, hay đang trôi.
Mọi ranh giới vật lý biến mất, chỉ còn ý niệm của tồn tại
một tia nhận thức mong manh bám vào điều duy nhất còn lại:
Ta đang tồn tại.

"Ta... vẫn ở đây." – giọng cậu vang trong đầu, không có tiếng, chỉ có ý nghĩa.

Khi câu đó vừa hình thành,
một vòng sóng ánh sáng lan ra quanh cậu.
Không gian bắt đầu co lại, rồi nở ra,
như hơi thở khổng lồ của chính vũ trụ.

Từ xa, một bóng người tiến lại — mờ như khói,
nhưng hình dáng quá quen:
khuôn mặt Tuấn 216.
Ánh mắt trầm và buồn.

"Mày... đã tỉnh."

"Tôi chưa bao giờ ngủ."

"Tất cả chúng ta đều nói câu đó khi đến lượt."

Tuấn 217 im lặng.
Không khí xung quanh bắt đầu đổi màu —
xám nhạt chuyển thành đen có vệt đỏ,
giống như ánh sáng phản chiếu trong nhãn cầu đang nhắm dần.

Cậu hỏi:

"Nếu tôi cũng sẽ hóa thành người gác,
thì... ai đang mơ bọn tôi?"

216 mỉm cười nhẹ,
nụ cười gần như không còn cảm xúc.

"Có lẽ, giấc mơ đang mơ chính nó.
Nó cần ta để xác nhận rằng nó tồn tại."

"Tức là... nếu không còn ai tỉnh,
giấc mơ cũng biến mất?"

"Không.
Khi không còn ai tỉnh,
giấc mơ sẽ tự mở mắt."

Không gian im phăng phắc.
Rồi một âm thanh khẽ vang lên –
tiếng thở, trầm, sâu,
như thế giới đang vừa thức dậy, vừa hấp hối.

Tường quanh họ xuất hiện —
không phải tường thật, mà là dòng ký ức hóa thành hình,
những hình ảnh Tuấn 0, Tuấn 213, Tuấn 214,...
tất cả chồng chéo, nhoè vào nhau,
tựa như hàng nghìn lớp phim đang chạy cùng lúc.

216 thì thầm:

"Đây là lúc giấc mơ bắt đầu mơ lại ta."

Một khe nứt sáng mở ra trước mặt họ —
ở giữa là người mơ đầu tiên,
giờ đã biến dạng hoàn toàn.
Không còn là người,
chỉ là một khối ánh sáng chứa hàng triệu ký ức,
đang co giãn như nhịp tim.

Tuấn 217 nhìn, cảm giác tim mình đập cùng tần số với ánh sáng đó.

"Đó là nó?"

"Không." – 216 đáp. – "Đó là ta."

Ánh sáng chớp mạnh.
Hàng trăm giọng nói vang lên cùng lúc —
mỗi giọng là một suy nghĩ trong đầu Tuấn:

"Tỉnh đi..."
"Ngủ tiếp..."
"Đừng nhớ..."
"Giữ lấy hình dạng..."
"Nếu mày quên, thế giới biến mất..."
"Nếu mày nhớ, vòng lặp tiếp tục..."

Cậu ôm đầu, gục xuống,
nhưng âm thanh không ngừng —
chúng không đến từ ngoài,
chúng chính là suy nghĩ của thế giới đang tự nói với chính nó.

"Không có thoát ra đâu." – 216 thì thầm.
"Mỗi lần một người thức dậy,
giấc mơ lại mơ thêm một người khác để giữ nó còn nguyên."

"Vậy nếu ta ngừng mơ?"

"Thì ta cũng ngừng tồn tại."

Tuấn 217 ngẩng đầu.
Ánh sáng trước mặt bỗng nổ tung,
hóa thành hàng tỷ mảnh nhỏ — mỗi mảnh là một ký ức:
tiếng cười, tiếng khóc, cơn đau, hơi ấm, bàn tay ai đó từng nắm,
tất cả hòa vào nhau, xoay quanh như hệ sao bằng cảm xúc.

Cậu vươn tay ra,
chạm vào một mảnh ký ức –
và trong tích tắc, một dòng cảm giác tràn vào:
cậu thấy mình là đứa trẻ 5 tuổi,
rồi là người đàn ông 30 tuổi,
rồi là cụ già hấp hối,
rồi là chính 0 – người mơ đầu tiên.

Cảm xúc trộn lẫn, lộn nhào,
cả vũ trụ như đang thở qua từng nhịp tim cậu.

"Ta đã từng là tất cả."
"Và tất cả từng là ta."

Cậu bắt đầu khóc,
nhưng nước mắt không rơi –
chúng bốc hơi ngay khi vừa chạm da,
và mỗi giọt hơi ấy biến thành một ngôi sao nhỏ,
lơ lửng quanh cậu,
phát sáng yếu ớt như hơi tàn của linh hồn.

"Vậy ra..." – cậu thầm nói –
"chúng ta không bị giam trong giấc mơ...
mà chính ta là giấc mơ."

Câu nói đó làm mọi thứ ngừng lại.
Tất cả âm thanh tan biến.
Chỉ còn một hơi thở,
một nhịp tim,
một ánh sáng trắng phập phồng như sinh vật đang ngủ.

Cậu hiểu.
Thế giới này chưa bao giờ có khởi đầu,
cũng chẳng bao giờ kết thúc.
Chỉ có ý chí tiếp tục tồn tại
thứ vừa là lời nguyền, vừa là phép màu cuối cùng của sự sống.

Cậu mỉm cười, nhẹ, kiệt sức, nhưng không bỏ cuộc.

"Nếu ta phải mơ mãi để giữ thế giới sống...
Thì được, ta sẽ mơ.
Nhưng ta sẽ nhớ."

Trong ánh sáng đang khép lại,
giọng nói cuối cùng vang lên,
giọng không thuộc về ai, mà thuộc về mọi thứ:

"Người gác thứ 217 —
tiếp tục giấc mơ."

Hết chương 11.
(Không ai thức, không ai ngủ.
Chỉ có những linh hồn mơ tiếp nhau để giữ thế giới khỏi sụp đổ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com