Chương 16 - Chạy trốn
"Rốt cuộc ngươi là ai?” Tim ta hốt nhiên đập rất nhanh.
Ta biết, câu trả lời ta không muốn nghe thấy đang chờ đợi ta.
“Thiếu giáo chủ của Thanh Minh giáo – Doãn Hòa Phong.” Đáp lại ta là Hiên Viên Tĩnh.
“Ngươi biết võ công?”
“Đương nhiên, hơn nữa còn rất giỏi. Dùng độc còn là đệ nhị thiên hạ, đệ nhất thiên hạ chính là sư phụ cậu ta.” Đáp lại ta vẫn là Hiên Viên Tĩnh.
“Ngươi tiếp cận ta với mục đích gì?”
“Muốn xem xem vị trí của ngươi trong lòng Hiên Viên Tĩnh quan trọng đến nhường nào. Nhưng mà, hình như ta thật sự đã đào được một kho báu rồi.” Lần này rốt cuộc Tiểu Lộc đã trả lời ta, hoặc nên gọi cậu ta là Doãn Hòa Phong?
“Thanh Minh giáo đối đầu với Si Mị cung đã lâu, vẫn chưa thấy chán hay sao?”
“Ồ —— Ta còn tưởng rằng cung chủ ngươi vẫn còn hứng thú chứ! Có điều, như lúc này chẳng phải thú vị hơn hay sao?” Cảm nhận được hơi thở của người phía sau phả lên đỉnh đầu ta. Nhịp thở bình tĩnh, nội công có lẽ hơn hẳn ta, lúc cười, cánh tay hơi rung lên. Trước kia ta vẫn luôn thấy vô cùng đáng yêu nhưng bây giờ ta còn chẳng dám ngoái đầu lại nhìn.
“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả hắn?” Ngón tay Hiên Viên Tĩnh gõ từng nhịp lên thân cây bên cạnh, thoạt nhìn cực kỳ ung dung, nhưng ta vẫn thấy rõ bàn tay cầm châm bạc gần kề cổ ta đang toát mồ hôi.
“Con tin tốt như vậy, đương nhiên phải mang về cho sư phụ ta chơi đùa.”
Hai kẻ ấy cứ câu được câu không mà trò chuyện, còn ta chỉ cảm thấy lạnh gáy.
Chợt nhớ tới tích đập nồi dìm thuyền(1) được sư phụ kể lúc còn trên núi, giờ có phải đến phiên ta như vậy hay không?
(1) Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. (Nguồn: vndic)
“Tiểu Lộc…” Ta thốt ra một tiếng không lớn không nhỏ, hai kẻ đang gẫu chuyện cuối cùng cũng ngừng lại.
“Trước khi gặp ngươi, ta vốn nghĩ… mình sẽ lấy một người vợ đẹp, sinh mấy đứa con xinh xắn rồi an ổn sống hết cuộc đời… Nhưng, gặp ngươi rồi, ta lại thấy những điều ấy chẳng còn quan trọng… Chỉ chút nữa thôi là ta đã thật sự thích ngươi, may là vẫn thiếu một chút.”
Ánh mắt của Hiên Viên Tĩnh trở nên u sầu, nụ cười nhạt bớt.
Còn bàn tay đang nắm châm bạc thì run lên, đốt tay trắng bệch.
Tốt lắm, xem ra diễn xuất của gia gia không tệ.
“… Đây… là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Tiểu Lộc…” Ta gục đầu xuống, ngay sau đó thình lình bổ về phía châm bạc kia.
“Đừng!” Hai kẻ đó vậy mà lại vô cùng ăn ý đồng thời hét lên. Khoảnh khắc Doãn Hòa Phong ném châm bạc ra khỏi tay, ta thuận đà cho cậu ta một chưởng, tiếp đó xoay người rút kiếm Tú Thủy bên hông ra đâm về phía Hiên Viên Tĩnh.
Dường như hắn không ngờ được ta biết dùng kiếm, phản ứng chậm một nhịp. Mà ta bỗng như ma xui quỷ khiến, thay vì dùng mũi kiếm lại dùng chuôi kiếm đả thương vai hắn, sau đó vọt qua người hắn, tay hắn chỉ tóm được góc áo của ta.
Mấy cây châm bạc phóng về phía ta, ta xuất một đường kiếm đánh rơi châm bạc rồi chạy trốn. Hai kẻ đó đuổi theo ngay sát phía sau ta. Ta biết cứ kéo dài thế này chắc chắn sẽ không xong, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng bắt được, ông đây đánh cược một lần!
Bất chợt ta xoay người dừng lại, hai kẻ đó đúng là thu phóng tự nhiên, lập tức cũng dừng theo.
“Tinh Thần, hai chân ngươi có vẻ quá vướng víu.” Con mẹ ngươi Hiên Viên Tĩnh, đuổi theo ông đây lâu vậy mà giọng nói vẫn như cũ, nhịp thở cũng không hỗn loạn, cao thủ!
“Ngươi ghét Tiểu Lộc đến vậy sao? Thấy ta là bỏ chạy?” Doãn Hòa Phong mếu máo, dáng vẻ rất đáng thương.
Suýt nữa ta đã thốt ra: “Sao lại thế được? Ta thương Tiểu Lộc nhất mà”. Trời ạ, thói quen thật đáng sợ.
“Bỏ bộ mặt đó đi. Lừa được ông một lần nhưng không lừa được lần hai đâu!” Ta quát, sau đó cầm kiếm kề lên cổ mình, “Từ khi rơi vào tay hai ngươi, ta chưa có một ngày nào được yên ổn, cứ để ta tự tay chấm dứt tất cả đi?”
“Ồ? Ngươi có cái gan đó ư?” Ngữ điệu khoan thai này là của Hiên Viên Tĩnh.
“Ngươi nói xem ta có dám hay không?” Tay ta cứa nhẹ, trên cổ xuất hiện một vệt máu, rất đau, nhưng gia gia ta gồng mình chịu đựng, ngay cả mày cũng không nhíu một cái, vẻ như coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Bỏ thanh kiếm xuống, trò này không vui đâu.” Lời này là của Doãn Hòa Phong.
“Được thôi, ta cũng sắp ngỏm(2) rồi, hai kẻ các ngươi cũng chẳng còn hứng chơi đùa nữa, nhưng có một điều kiện.”
(2) Ở đây tác giả dùng chữ “cách thí” cũng mang nghĩa là chết. Nhưng vì nghĩa đen của từ này, hơn nữa mình nghĩ tác giả có dụng ý dùng từ này với sắc thái khác, cộng thêm tính cách của Tinh Thần nên để là “ngỏm”.
“Nói!” May mắn thay, hai kẻ đó đồng thanh đáp, cái này gọi là ăn ý.
“Bốc cát cho vào mắt!”
Hai kẻ đó trừng lớn mắt nhìn ta, ta dùng mũi ra hiệu rằng bọn hắn không nghe nhầm.
Doãn Hòa Phong ngồi xuống trước tiên, sau đó Hiên Viên Tĩnh mắt như đao trừng ta rồi cũng ngồi xuống. Trong chốc lát, hai kẻ mặt mũi đầy bụi đất đứng lên, trên mặt Doãn Hòa Phong còn vương nước mắt.
Vào khoảnh khắc này, tim ta bất chợt đau nhói. Ngay sau đó ta nở nụ cười lạnh, người ta từng lấy “lòng thương” của ngươi ra chơi đấy! Tiếp đó ta dùng một chưởng đánh bay hai kẻ đó rồi quay người, điên cuồng bỏ chạy.
Ta chạy mãi chạy mãi, chạy thục mạng, chạy đến khi trời đất tối đen, ánh trăng dần ló dạng, chạy đến khi vấp ngã ngồi phịch trên đất cả buổi không đứng dậy được.
Rồi ta phát giác bản thân đang khóc, cát trên mặt đất toàn một đống tròn tròn do nước vo thành.
Ta đứng dậy, lảo đảo tiến về phía trước, vào trong một căn nhà dân bỏ hoang. Chật vật cả buổi, ta cũng nhóm được lửa.
Nhìn ánh lửa bập bùng, ta lại thấy rất lạnh, ta cuộn tròn mình lại. Nghe tiếng lép bép, ta nhớ tới đứa trẻ với vẻ ngoài tinh khôi đang nhíu mày, cái mũi ửng lên, đôi môi đỏ hồng sợ sệt cất lời: “Đừng vứt bỏ ta…”
Nhưng, bây giờ thì sao? Rốt cuộc đâu là chân thật? Đâu là giả dối?
Kẻ bị vứt bỏ, là ta mà…
Ta lấy bức họa ta vẽ cho Tiểu Lộc ra, hai mắt mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ.
Bởi vì đứa trẻ như vậy, trước nay chưa từng tồn tại.
Ta hôn lên môi “nó”(3), nói se sẽ “Tạm biệt…” đoạn vung tay, một đường cung, ta nhìn thấy bức hoạ dần dần xổ tung trên ngọn lửa, nụ cười rạng rỡ của nó bừng sáng nơi ngọn lửa dường như thiêu cháy mắt ta.
… Người mà ta cho rằng mình đã sinh tình.
Haizz, thật giống với bài hát này
(。•́︿•̀。)
—————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com