Chương 259: Ba anh em Hạ gia
Khả năng phát tán tin tức của Phùng Mục Chi mọi người đều biết, thông qua việc cô ta hợp tác cùng đám phóng viên, hai năm Chu Lê vất vả xây dựng hình tượng nữ cường nhân liền sụp đổ, một lần nữa bị gắn hình tượng dùng thân thể kiếm cơm.
Các hợp đồng quảng cáo đang sôi nổi tìm đến cửa, giờ lại muốn hủy bỏ, lại đòi Chu Lê phải bồi thường toàn bộ tổn thất.
Ngoài việc này ra, các nhãn hàng đang muốn bàn bạc hợp tác cũng rút lui, trong đó có một nhãn hàng mỹ phẩm quốc tế muốn mời cô ta làm gương mặt đại diện, cũng bởi cái scandal này đều cạch mặt.
Lý Thượng so với Chu Lê cũng không khá hơn bao nhiêu.
Phùng Mục Chi không chỉ đưa ra tin tức trong giao dịch này Lý Thượng cũng có phần liên quan, còn đem cảnh hắn nhảy cửa sổ chạy trốn dọa người kia tung ra, hình tượng nam thần bị hủy hoại trong chốc lát.
Xét thấy hai người này mang đến tổn thất cho công ty và đoàn làm phim, Vương Trung Đỉnh hạ lệnh phong sát một tháng, hủy bỏ toàn bộ các hoạt động tuyên truyền, để cho hai người hảo hảo "nghiền ngẫm lỗi lầm".
Hàn Đông "đại nhân đại lượng" vẫn giữ hai người ở lại đoàn phim《 trộm ảnh 2》, nhưng phải đợi hết hạn phong sát mới có thể tham gia quay phim.
Cứ như vậy Lý Thượng và Chu Lê tạm thời không xuất hiện. Phần diễn của Hoàng tiểu nha đầu cũng kết thúc, Hoàng Thạc nhận được mệnh lệnh từ cấp trên phải đi chấp hành nhiệm vụ. Thái Bằng bên kia nằm gai nếm mật, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không có hành động gì...
Mà Vương Trung Đỉnh từ lúc đọc được thư tình của Hàn Đông, đối với hắn cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, ban ngày hắn muốn cái gì liền cho hắn cái đó, buổi tối muốn thỏa mãn cái gì liền thỏa mãn thế đó.
Cho nên khóe miệng Hàn Đông sớm treo lên đến muốn liệt, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi một chút nào.
Ngày hôm nay lại là một cái diễm dương thiên.
Hàn Đông từ sáng sớm đã mang theo Tây Tây xuất môn, mấy ngày hôm nay đều là "phụ tử" hai người hợp tác cùng Hạ Dương Trác.
Nghĩ đến chuyện cùng Hạ Dương Trác đang thời kỳ khả năng biểu diễn dột nhiên tăng mạnh bão diễn, lại có thể cùng Du Minh tâm sự chuyện nhà, còn có thể đem Tây Tây sang nhà bà nội nghỉ cuối tuần, bản thân mình cùng Vương Trung Đỉnh tiêu dao khoái hoạt, Hàn Đông trong lòng miễn bàn thật đẹp.
Lúc vào phòng hóa trang, Hàn Đông chỉ nhìn thấy Du Minh, khong thấy Hạ Dương Trác đâu.
"Hai người không phải cùng đến à?" Hàn Đông buồn bực.
Du Minh nói: "Hôm qua cậu ta về họp gia đình, các anh cậu ta nghe nói hôm nay cậu ta cần quay cảnh khủng bố màn ảnh, nên tự mình hộ giá cậu ta đến trường quay."
Hàn Đông vừa nghe ba chữ "các ca ca", đầu óc thiếu chút nữa phun ra.
"Đều... Đều đến a?" Hàn Đông chột dạ hỏi thăm.
Du Minh nói: "Không có khả năng đến cả, cái kia đó ca ca đều cũng có đầu có mặt người, đều tới bao nhiêu trận thế?"
Hàn Đông lau mồ hôi: "Với... Vậy cậu trong con giúp tôi, tôi đi toilet một chuyến."
Nói xong, Hàn đại Tiên nhi nhanh chóng chạy đi tính hung may mắn .
Trong phòng còn lại hai người Du Minh cùng Tây Tây.
Lần trước diễn thử, Tây Tây cùng thần tượng thân thiết, đã quên chào hỏi Du Minh, lần này chủ động tiến lên chìa bàn tay nhỏ bé.
"Du thúc thúc, kính đã lâu kính đã lâu."
Du Minh vốn là sửng sốt, rồi sau đó lộ ra nụ cười thản nhiên, nhéo nhéo tiểu thịt trên tay Tây Tây.
"Nhĩ hảo."
Du Minh bình thường không thích con nít, nhưng đối với đứa trẻ Tây Tây này ngoại hình giống Hàn Đông, tính tình rất giống Vương Trung Đỉnh Tây Tây nên hắn nảy sinh hứng thú nồng hậu, nhịn không được mở miệng nói chuyện vài câu.
"Ba ba của cháu thương cháu hay thương đuôi sam thúc thúc hơn?"
Tây Tây còn thật sự suy tư một trận, trả lời: "Cái này cần theo tình huống mà phân định ra."
"Còn phân tình huống?" Du Minh tò mò.
Tây Tây gật gật đầu, "Nói như vậy, hắn ban ngày thương đuôi sam thúc thúc hơn , buổi tối thương cháu hơn."
Du Minh càng hiếu kỳ , "Ba ba ban ngày là như thế nào thương đuôi sam thúc thúc hơn ?"
"Ba ba thường xuyên giúp đuôi sam thúc thúc chọn quần áo, mang áo, đi giày, những cái này ba ba đều phải chính mình làm."
Du Minh an ủi: "Đó là bởi vì ba ba của cháu muốn cháu rèn luyện tính tự chủ."
"Không phải, ba ba có nói qua, trong mắt ông ấy đuôi sam thúc thúc và cháu đều là con nít. Nhưng là đuôi sam thúc thúc không có may mắn như cháu, thúc khi còn nhỏ phải chịu cực khổ, nên cần được bù đắp."
Vẻ mặt Du Minh biểu tình được lý giải.
"Còn buổi tối thì sao? Ông ấy lại là như thế nào thương cháu hơn ?"
Tây Tây hé miệng cười: "Cháu cùng đuôi sam thúc thúc đều bị mộng du, nhưng là ba ba đem thúc thúc giải đến trên giường, lại phóng tâm mà để cho cháu một người ở phòng ngủ yên."
"Trán..."
Du Minh sờ sờ Tây Tây tiểu não quả dưa, đứa trẻ đáng thương.
...
"Đại hung."
Chứng kiến kết quả này, Hàn Đông hơi kém khóc ngất ở WC.
Làm sao bây giờ?
Ân nhân là trăm phần trăm sẽ đến .
Một khi hắn và Hạ Hoằng Uy nhắc tới sự việc trước kia, cái mạng nhỏ của mình liền chơi xong rồi.
Hàn Đông đang ở trong buồng vệ sinh lo âu, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng động lớn.
Xong đời , nhất định là đến đây...
Hàn Đông mở cửa sổ buồng vệ sinh ra, dán góc tường nhìn xem bên ngoài.
Một chiếc Lincoln dừng lại tại nơi chụp hình bên ngoài trường quay, trên xe đi xuống hơn mười người, Hàn Đông nhìn đảo qua, không có hé ra chín trước mặt lỗ, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mười mấy người này đều là Hạ gia đặc phái bảo tiêu, toàn bộ cao lớn uy vũ, khuôn mặt tuấn lãng, làm cho fan nữ thét lên từng trận chói tai.
Hạ Dương Trác được những người này vây xung quanh, giống như quý tộc hoàng tử bước xuống xe.
Tiếp theo, toàn bộ cửa xe đóng lại.
Xem ra bên trong không còn ai .
Hàn Đông hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sợ bóng sợ gió một hồi...
Nhưng mà, theo sát phía sau là một chiếc xe lại hướng nơi chụp hình dừng lại. Chiếc xe này nhìn thấy rất không thu hút, nhưng cửa xe vừa mở ra, tất cả mọi người chấn động .
Hạ Hoằng Uy, Hạ Diệu, còn có Nhị thúc gia một đôi anh em song, nhất tề xuống xe.
Vừa rồi nhìn thấy mười mấy bảo tiêu các sắc nữ đã thét muốn chói tai, thời khắc này không chịu nổi rơi lệ đầy mặt.
Rất ni mã soái chứ?
Này nếu tổ cái quý tộc thiên đoàn, này cây gậy tổ hợp quả thực không có trữ hàng dư âm .
Hàn Đông cũng không chịu nổi lệ nóng lưng tròng.
Ân nhân của hắn rốt cục tìm tới cửa.
Xem ra không cần đi ra ngoài.
Tại đây đợi liền rất tốt.
Hàn Đông liền tắt điện thoại...
Không biết núp bao lâu, Hàn Đông đột nhiên buồn tiểu, vê diệt tàn thuốc đi đến bồn tiểu tiện.
Kết quả, hắn mới vừa đem quần cởi bỏ, chợt nghe bên cạnh thanh âm một trận sức mạnh mười phần đập vào, lực đạo hùng hồn làm cho người ta nhịn không được ảo tưởng đến đồ vật tráng kiện làm cho người ta sợ hãi.
Hàn Đông trộm hướng bên cạnh liếc một cái.
Kết quả liếc mắt một cái liền chết lặng .
Không chỉ có ánh mắt chết lặng , ngay cả động tác lấy điểu ra cũng theo đó chết lặng , thật sự là... Lấy không ra a!
Cái vị bên cạnh này rầm một trận giải quyết, động tác nhanh nhẹn đem điểu thu hồi vào trong quần lót.
Hàn Đông một giọt còn không có nặn ra.
Vị kia thần kinh mẫn tuệ lập tức đã nhận ra sự tồn tại của Hàn Đông, ánh mắt trắng trợn bắn lại đây.
Một bên mặt Hàn Đông bị lửa thiêu cháy sạch, ánh mắt – xoay động, nhịn không được bị hù vãi đái ra.
Viên tung.
Chồng của ân nhân bộ đội đặc chủng.
Đang dùng hai đạo ánh mắt sắc bén như kiếm liếc nhìn của hắn.
Trong đầu Hàn Đông đều là cơn thịnh nộ của Hạ Hoằng Uy sau khi biết được chân tướng, chỉ có Viên tung vẫn khí phách lẫn vui lòng, vẻ mặt mỉm cười.
"Hải... Hảo xảo..."
Viên tung trước nhìn chân Hàn Đông, sau khi xem xong mới đem ánh mắt chuyển hướng đến mặt của hắn.
"Thật vất vả mới tìm được ngươi." Viên tung nói.
Hàn Đông vốn đã muốn tiểu xong , nghe nói như thế lại rỉ ra hai giọt.
"Anh... Anh tìm tôi để làm gì?"
Viên tung thật có vẻ rất lãnh đạm, nói thẳng: "Không phải tôi muốn tìm cậu, là người yêu trẻ muốn tìm cậu."
"Người yêu trẻ?"
"Hạ diệu."
Hàn Đông cười đến càng khô khốc , "Hạ... Hạ diệu tìm tôi để làm gì?"
Viên tung trả lại ba chữ.
"Ôn chuyện xưa."
Sau đó, Hàn Đông giống như con gà chết, trực tiếp bị Viên tung nhắc tới trước mặt Hạ Diệu.
"Hai người cứ trò chuyện, tôi quay về trên xe ."
Viên tung bước ra khỏi tầm nhìn của hai người.
Ánh mắt Hạ diệu sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói: "Đã lâu không gặp ."
Hàn Đông ra vẻ trấn định trả lời: "Đúng đúng, đã lâu không gặp ."
"Lần trước cậu tới phòng bệnh thăm tôi, tôi có một chuyện muốn nói với cậu, kết quả còn chưa kịp nói, cậu liền tránh người."
"Nha... Thật không?" Hàn Đông cố ý giả ngu.
Lúc này, Hạ Hoằng Uy đột nhiên đi đến phía bọn họ.
"Hai người các cậu đã gặp nhau a? Tôi còn muốn giới thiệu hai người với nhau." Hạ Hoằng Uy trêu chọc nói.
Hạ diệu hừ cười một tiếng, "Không cần giới thiệu, hai người chúng tôi đặc biệt quen biết, hơn mười năm trước đã quen rồi."
"Hơn mười năm trước đã biết?" Hạ hoằng uy tò mò, "Tại sao quen biết ?"
Hạ Diệu vừa muốn trả lời, Hàn Đông đột nhiên cắt ngang lời hắn, nói: "Hạ cảnh quan, anh không phải có chuyện cần nói với tôi sao? Nếu không chúng ta tìm một chỗ không người, hảo hảo ôn chuyện?"
"Không cần phải vậy, anh của tôi cũng không phải người ngoài, sáng sớm tôi đã nhắc đến cậu với anh ấy rồi"
Hạ Hoằng Uy nghe được như lọt vào trong sương mù: "Cậu với tôi có đề cập qua cậu ta?"
"Đúng vậy, cậu ta chính là người rơi xuống giếng kia."
Hàn Đông: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com