Chương 281: Có thể nào vu oan.
Du Minh nhập viện rồi. Có chút cố ý, Hàn Đông lại là ở trước giường hầu hạ.
Du Minh xuất thân khiêu vũ, sự mềm dẻo của thân thể phi thường tốt, đây là lần đầu tiên gãy xương, lại gãy hai chỗ, có thể thấy được này đám người kia xuống tay rất nặng.
"Không phải do Nguyên Trạch." Du Minh đầu óc thực thanh tỉnh, "Người giống Nguyên Trạch khinh thường dùng loại thủ đoạn này."
Hàn Đông hiện tại ngẫm lại cũng hiểu được rất có đạo lý, nhưng khi đó làm sao đầu óc lại nóng lên, cái gì cũng không để ý đến?
"Đông tử, cậu đi tìm Vương tổng nói mềm mỏng rồi làm lành đi."
Hàn Đông nhất thời tạc mao, "Tôi tại sao phải chịu thua anh ấy? Anh ấy đã sớm đem mông tôi kháo đến nở hoa rồi."
Du Minh cố sức nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu là Tiên nhi cũng xúc động như vậy, anh ấy là một phàm nhân chẳng lẽ còn không thể ngẫu nhiên không khống chế được một chút?"
Hàn Đông buồn bực, ngày trước hắn và Vương Trung Đỉnh cãi nhau, Du Minh đề nghị đều là "Bưng", "Lượng lên" từ từ khoan dung thuật ngữ, hiện tại như thế nào cũng bắt đầu dùng "Chịu thua" sao?
Du Minh nhịn thật lâu không nói, cuối cùng vẫn nói ra cho Hàn Đông.
"Trước kia tôi vẫn nghĩ ở bên trong tình cảm này mình chiếm thượng phong, hiện tại phát hiện người mất đi thật rồi, mọi chuyện đều không có ý nghĩa . Loại tình cảm này của chúng ta thật sự không đi theo khuôn phép, không biết ngày nào đó liền một gậy đập vỡ tan, nếu còn có thể thì nên quý trọng đi."
Du Minh trước kia cảm thấy Hạ Hoằng Uy là một ngọn núi, vĩnh viễn ổn thỏa ở trước mặt cậu ta, chống đỡ cậu đi lãnh hội thế giới to lớn tốt đẹp. Hiện tại ngọn núi này bị dời bỏ, cậu ta tự do , nhưng cũng đồng thời mất đi ngôi nhà của mình.
Hàn Đông trầm mặc đã lâu mới mở miệng, "Việc này là do tôi làm phiền hà cậu."
Du Minh buồn bực, "Chuyện này có quan hệ gì với cậu?"
"Tôi cảm thấy, mục đích của đối phương chưa chắc là chỉnh cậu, có thể chỉ là muốn lợi dụng cậu chọc giận tôi, để cho tôi làm ra một chuyện hoang đường, do đó đạt tới hậu quả là làm cho Vương Trung Đỉnh hiểu lầm tôi."
Du Minh hơi hơi nheo mắt lại, "Nếu cậu nói như vậy, người này có thể là một trong các tình địch?"
Hàn Đông gật gật đầu, thực khẳng định nói: "Nhất định là tình địch của tôi."
"Vì cái gì không phải của Vương tổng ?"
"Bởi vì truy người của tôi đều man tính chất vốn có."
Du Minh, "..."
Hàn Đông vỗ vai Du Minh nói: "Yên tâm đi, ca tuyệt sẽ không để cho cậu nhận không liên luỵ, nhất định sẽ đem việc này tra lộ chân tướng, nhường người kia chết không có chỗ chôn."
Vừa dứt lời, điện thoại trên tay Hàn Đông vang lên.
"Người tài xế xe taxi kia tìm được rồi." giọng nói của Tiểu Lương hết sức rõ ràng.
Hàn Đông lập tức đứng dậy đi ra ngoài, "Tôi đi nhìn xem."
Lên xe, tầm mắt Hàn Đông đột nhiên cố định ở một chiếc xe màu đen kín đáo, thẳng đến lúc xe của mình đi ra bãi đỗ xe, hắn mới dời ánh mắt.
Kết quả, Hàn Đông chân trước mới vừa đi, Hạ Hoằng Uy sau lưng liền từ trên chiếc xe kia bước xuống.
Những ngày này anh ta vẫn ở bệnh viện trông coi bệnh tình của mẹ mình.
Trái tim của Hạ mẫu không tốt lắm, lúc trước đã phẫu thuật, không chịu được nửa điểm kích thích, đây cũng là Hạ Hoằng Uy vì cái gì thà rằng trốn tránh cha mẹ cũng không nguyện ý nói nguyên nhân. Lần này cha mẹ anh ta ra mặt, lần này lấy cớ mẹ bị bệnh nặng, chỉ hy vọng từ nay về sau nằm trên giường không dậy nổi.
Đối với người đã lên tuổi cha mẹ mà nói, "Bệnh" là pháp bảo tốt nhất. Hạ Hoằng Uy chỉ vừa rời khỏi tầm mắt của bà, bà lập tức gọi bác sỹ nói mình không ổn.
Hạ Hoằng Uy tiếp tục hỗn đản, tiếp tục điên cuồng, đối mặt người mẹ mang bệnh này cũng chỉ có thể lựa chọn khuất tùng, chờ bệnh tình ổn định nói sau.
Nhưng mà Hạ mẫu tựa như sờ thấu tâm lý của anh ta, nhiều ngày đến vậy mà bệnh tình chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Hoằng Uy có chút ngồi không thẳng.
Anh ta thừa dịp sơ hở Hạ mẫu ngủ, chạy đến quầy lễ tân bệnh viện, vừa định mượn điện thoại dùng một chút, một giọng nam lạnh như băng vang lên bên tai.
"Hạ thiếu, phu nhân gọi cậu qua."
Hạ Hoằng Uy mặt trầm xuống, "Không phải đang ngủ sao?"
"Vừa mới rồi ngực đau nên tỉnh lại, hiện tại bác sỹ đang xem xét tình trạng của bà."
Người đang nói chuyện kia tên là Hoa Tử, là đội trưởng đội vệ sỹ của Nguyên Trạch, độ nhạy bén cực kỳ cao, nếu không phải hắn bị cắt cử tới trông coi Hạ Hoằng Uy, Nguyên Trạch đã không bị đánh.
Hạ Hoằng Uy nắm chặt điện thoại không buông, Hoa Tử đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Hạ Hoằng Uy, phía trên hiển thị ảnh chụp Du Minh ở buổi tiệc hơ khô thẻ tre của《 trộm ảnh 2》vừa ăn đồ vừa cười. Mấy ngày này Du Minh trà không nhớ cơm không nghĩ, nếu không phải do lời nói của Tây Tây, cậu ta sẽ không thoải mái cười như vậy, cậu ta còn sẽ không cầm lấy đũa.
"Cậu ta tốt lắm." Hoa Tử nói.
Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn màn hình điện thoại, hận không thể đem người trong tấm ảnh đào ra.
"Có thể đi xem phu nhân chưa? Tình huống của bà bây giờ rất nguy hiểm." ngữ điệu Hoa Tử không hề phập phồng, giống như những lời này đã luyện vô sổ lần.
Hạ Hoằng Uy nghiến nghiến răng, cuối cùng là nhấc chân đi đến phòng bệnh.
"Cậu thật sự muốn đi ra ngoài sao?"
Trợ lý của Du Minh lặp lại xác nhận, một mặt là lo lắng thân thể Du Minh không tiện, một mặt là lo lắng có phóng viên bất lương rắp tâm mai phục tại nơi nào đó, đem việc Du Minh bị đánh ác ý rêu rao.
Du Minh cũng đáp lại.
"Đẩy tôi đi ra ngoài một chút đi, trong phòng bệnh thật sự rất buồn."
Trợ lý bất đắc dĩ, đành phải nâng Du Minh ngồi lên xe lăn, thuận tiện hỏi một câu: "Cậu có muốn mang khẩu trang không?"
"Không cần, coi như không mang cũng không còn người nhận ra được."
Du Minh nói một chút cũng không khoa trương, cậu ấy hiện tại hơn phân nửa khuôn mặt đều là trạng thái bầm tím, cả người đều là mặt mày hốc hác .
Trợ lý bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy được rồi." Nói xong liền đem Du Minh trinh thám đi ra ngoài.
Phía sau bệnh viện có một hoa viên, mùa này tất cả lá cây đều rụng . Nhưng mà Du Minh hiển nhiên không phải đến nơi này ngắm cảnh, mà là xem đường cái đối diện hoa viên.
Dòng xe cộ không thôi.
Du Minh ngơ ngác nhìn thật lâu, trên mặt không có bi thương, không có vắng vẻ, chỉ có đông lạnh đến cứng ngắc cái kia phân quật cường.
Trợ lý hỏi: "Cậu đang ở đây nhìn cái gì vậy?"
"Đang đợi Hàn Đông trở về." Du Minh nói.
Trợ lý biết cậu ấy nói dối, nhưng không có vạch trần.
...
Hàn Đông cùng Tiểu Lương đến một gian buồng riêng trong một hội sở gặp mặt, lúc cậu ta tới nơi, tên lái xe đang cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa rên rỉ, nhìn là biết vừa trải quá "Nghiêm hình bức cung" .
"Không phải hắn ta."
"Nhưng xe đúng là của hắn." Tiểu Lương nói.
Hàn Đông lia ánh mắt nhìn quét qua trên mặt đất, tài xế kia lập tức run rẩy mở miệng: "Hắn mượn xe của tôi, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi..."
Hàn Đông theo tướng mạo nhìn ra người này thực cấm đánh, hơn nữa lời nói dối hết bài này đến bài khác, rất khó đối phó.
Nhưng hắn có một chỗ yếu, chính là rất sợ động vật lưỡng cư.
Vì thế, Hàn Đông ngồi xổm người xuống hỏi: "Ai mượn của ngươi ?"
"Tam Bưu Tử, Tam Bưu Tử mượn của tôi."
Hàn Đông ném ánh mắt sang Tiểu Lương, "Tam Bưu Tử là ai?"
"Là người quen của Mã phóng viên."
Hàn Đông khẽ nhíu mày, Mã phóng viên chính là chỗ quen biết thân cận của Phùng Mục Chi, là người giúp cô ta thu thập tin tức..
Đổi lại là người bình thường, chứng kiến cảnh tên lái xe bị đánh đến như vậy mới khai ra, đã sớm đưa ra kết luận .
Vốn dĩ, Du Minh khi còn được thế đã từng hạ Phùng Mục Chi một đòn. Hiện tại hậu phương của cậu ta sụp đổ, một người muốn trả thù cậu ta nghi là Phùng Mục Chi cũng không có gì lạ.
Nhưng Hàn Đông lại đưa ra kết luận khác .
Hắn quay sang hỏi Tiểu Lương: "Cậu có biết kiếm nòng nọc ở đâu không?"
Nghe được hai chữ "Nòng nọc", lái xe thân hình rùng mình.
"Mùa này thế nào còn có nòng nọc?" Tiểu Lương nói.
Hàn Đông lại hỏi: "Tới nơi nuôi ếch?"
Tiểu Lương con ngươi sáng lên, "cái này có thể đến tìm xem sao."
Sau khi Tiểu Lương rời khỏi, Hàn Đông cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm tên lái xe, trong mắt đầy ý đồ nhịn cười.
Lái xe ngay từ đầu còn gắt gao cất dấu trong lòng sợ hãi, sau lại thật sự nhịn không nổi, liền mở miệng hỏi: "Tôi... Tôi có thể đi rồi chứ?"
"Đi vội như vậy làm gì?" Hàn Đông vẫn cười như cũ.
Lái xe chột dạ nói: "Cái gì tôi biết đều đã nói cả rồi."
"Chính là bởi vì anh cung cấp manh mối quan trọng, cho nên chúng tôi muốn thưởng cho anh một chút ấy mà." Mới vừa nói xong, Tiểu Lương đã bưng một cái chậu đi đến.
"Này. Nòng nọc."
Lời vừa dứt, lái xe liền từ nay về sau triệt triệt.
Hàn Đông múc một ly nước đầy nòng nọc đi về phía tên lái xe, "Tôi nghe nói anhphi thường thích động vật lưỡng cư
Lái xe bị kích thích mạnh, "Không có, không có, tôi đặc biệt ghê tởm loại này."
Hàn Đông làm như không nghe thấy, tiếp tục đi tới gần hắn.
"Tôi sẽ cho anh mọt ly, đến tầm mùa xuân, anh có thể sinh hạ một con tiểu ếch xanh."
"A ——" thân thể lái xe tê liệt ngã xuống đất, trong nháy mắt hai chân lại dựng lên, nhanh chóng lao về phía cửa chạy trốn.
Tiểu Lương một tay bắt lấy hắn ném trở về.
Mặt khác hai vệ sỹ cũng tiến lên hỗ trợ, đem hắn đè lại trên mặt đất.
Hàn Đông hạ lệnh, "Chuốc!"
Mắt nhìn lên nước đã muốn trượt đến bên môi, nòng nọc nhỏ cũng theo dòng nước bơi tới bên miệng, lái xe rốt cục hoảng sợ hô to.
"Tôi nói!"
...
Bên này Chu Lê còn đang bận làm móng làm nổi bật cho đôi tay ngọc ngà.
"Thế nào?" Hỏi trợ lý.
Trợ lý liên tục gật đầu, "Thật xinh đẹp."
Hai mắt Chu Lê tự kỷ thưởng thức, sâu kín giải thích: "Vương tổng là một thủ khống, bởi vì cần có một đôi tay xinh đẹp mới có thể làm nổi bật chiếc đồng hồ đẹp."
Trợ lý sau khi nghe xong vội vàng đem đồng hồ trong hộp lên.
Chiếc đồng hồ này có thể nói là có bộ máy phức tạp nhất thế giới, đã số các chi tiết đều được làm thủ công. Do gần tám trăm cái linh kiện tinh vi tạo thành, tích hợp bảy loại chức năng phức tạp, toàn cầu chỉ có một vị đại sư có thể làm ra được chiếc đông hồ như vậy, hơn nữa đã mất cách đây không lâu.
Hai tay thật cẩn thận đeo lên cho Chu Lê.
Trên đường đi đến văn phòng của Vương Trung, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Người tài xế kia đã bị bắt ."
Chu Lê không chút hoang mang nói: "Chính là muốn hắn bị bắt, hắn không bị bắt, như thế nào thu thập con hồ ly Phùng Mục Chi kia?"
"Tôi đang lo lắng sợ hắn chịu không được, mới đánh hai cái đã khai, như vậy chẳng phải lần vu oan sẽ bị phanh phui sao?"
Chu Lê cười, "Gãy xương một chỗ 20 vạn, hai chỗ 50 vạn, ba chỗ 100 vạn."
Trợ lý thất kinh, "Cái này đầu tư cũng quá lớn rồi?"
"Chỉnh Phùng Mục Chi suy sụp, sau này sẽ mang đến cho tôi lợi tức không chỉ là mấy sô này thôi đâu."
Trợ lý vẫn là lo lắng, "Chỉ sợ người này không chịu nổi đánh mấy cái?"
Chu Lê hừ một tiếng, "Cậu cũng quá lo lắng, người này ưu điểm lớn nhất chính là xương cốt cứng rắn."
Trợ lý yên tâm, nhịn không được khen nói : "Cô ra một chiêu này thật lợi hại, vừa châm ngòi Vương tổng cùng Hàn Đông, vừa vu oan Phùng Mục Chi, còn nhân tiện đem Du Minh dạy dỗ, ngày sau Vương tổng muốn không trọng dụng cô cũng không được."
Chu Lê chợt trầm xuống, yên lặng nhìn trợ lý.
"Đừng nịnh nọt cũng đừng tâng bốc, cái tôi muốn chính là 'Coi trọng', không phải 'Trọng dụng' ."
Trợ lý lập tức không lên tiếng.
Vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, đầu tiên cảm nhận được đúng là một loại không khí âm trầm, nhưng lần này lại làm cho Chu Lê thực hưởng thụ.
"Vương tổng, mời anh ký tên."
Không ngoài dự tính, Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái nhìn qua không phải là nhìn văn kiện, mà là cái đồng hồ trên tay cô ta.
"Ailles đại sư không phải đã qua đời rồi sao?"
Chu Lê cười cười, "Không hổ là người trong nghề a, đây là một phần hậu lễ của ông ấy trước khi qua đời."
Vương Trung Đỉnh sao chịu nổi cảnh đồng hồ tuyệt phẩm rơi vào tay tiện nhân đây?
Vì thế hỏi: "Có thể tháo ra cho tôi thưởng thức không?"
"Chỉ có thể nhìn không thể tháo." Chu Lê nói.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi: "Vậy có khó khăn không nếu cô đưa tay qua đây?"
Vương Trung Đỉnh quét ánh mắt qua Nhị Lôi một cái, Nhị Lôi hiểu ý, mấy bước đi lại đây, một phen bóp chặt cổ tay Chu Lê, mạnh mẽ kéo đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Chu Lê bị nắm chặt bị đau không nói, móng tay xinh đẹp vừa làm đều bị bàn tay to của Nhị Lôi trùm lên, lại không thể tức giận mắng chỉ có thể giương mắt nhìn. Hàn Đông đã ăn mặc thành như vậy đi thông đồng cùng người khác, ngươi vẫn còn vì hắn thủ thân như ngọc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com