Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Phủ Tư Lệnh

Sáng hôm nay, Jeonghan chính thức được cùng SeungCheol đến Phủ Tư Lệnh. Xe đến trước cửa Phủ, Sĩ quan Kim nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho Nhị thiếu Choi. Nhị thiếu xuống xe liền đi vòng sang bên cửa còn lại, đích thân mở cửa, đưa tay cho Jeonghan đỡ lấy để bước ra ngoài.

Cậu bước xuống xe, ngẩng mặt lên nhìn thật kĩ nơi cổng cao tường lớn bao quanh Phủ, miên man nhớ lại 2 tháng trước đây, ngày cậu bị đám quân canh gác Phủ đánh không thương tiếc, tóc tai rối bời, vì dám lớn tiếng đòi gặp Tổng Tư lệnh. Nhớ lúc đấy, bóng dáng cao lớn của SeungCheol bước qua cậu. Tưởng rằng anh chỉ lạnh lùng đi luôn, ai ngờ, bước gần đến xe, anh lại quay đầu lại kêu đám lính thả người, không được làm bậy giữa ban ngày, rồi mới rời đi. Nhưng so với bộ dạng kinh khủng khi ấy, chắc chắn SeungCheol không biết rằng người đó chính là mỹ nhân đang đứng bên cạnh anh bây giờ.

Vậy là giờ đây, Jeonghan đã đến rất gần với sự thật rồi. "Sư ca, em nhất định sẽ điều tra ra sự thật về cái chết của anh, bắt người đã hại anh phải trả giá thật đắt."

-Jeonghan! Em sao thế? - Giọng trầm của SeungCheol cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
-À... - Jeonghan quay người sang khoác tay anh thật tự nhiên, nhoẻn miệng cười - Bị khí thế của Phủ Tư lệnh doạ cho sợ một chút. Đột nhiên em hơi căng thẳng.
-Vậy sao? -SeungCheol liền quay người lại - Vậy chúng ta về.
-Tam quân đợi trận. Chủ tướng sao có thể lâm trận bỏ trốn cơ chứ! -Jeonghan chỉnh lại cổ áo cho anh - Nhưng nếu lỡ như em có đắc tội với người trong Phủ, Nhị thiếu nhớ phải chống eo cho em đó!

Vừa mới nói căng thẳng, câu sau lại mang theo ý đùa, vẻ xinh đẹp lại có chút tinh nghịch, vừa có vẻ ngoài ngây thơ lại vừa khôn ngoan sắc sảo, khiến SeungCheol vô thức nhoẻn miệng cười nhẹ. Lúc Jeonghan toan quay người bước đi, anh nhẹ giọng:
-Đợi chút! - Nói rồi anh rút ra trong túi áo một chiếc trâm cài tóc hình hoa hải đường được chạm khắc vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng gài lên mái tóc mềm của cậu, bàn tay lưu luyến chạm khẽ mái tóc rồi bỏ xuống nắm lấy tay cậu - Được rồi! Chúng ta đi!

Con đường vào trong Phủ rất nhiều lối đi. Gia nhân làm việc cho Phủ cũng liên tục đi lại rất nhiều, gặp SeungCheol đều liền cúi đầu cung kính "Chào Nhị thiếu gia". Bỗng đi ngang qua một ngã 3, đường bên cạnh giống như một ngõ nhỏ heo hút, JeongHan liền kéo tay anh nán lại:
-Nhị Thiếu! Nơi này là như nào vậy?
-Cấm địa. Đây là nơi nhốt rất nhiều oan hồn của Choi gia.
- Vậy ư? Em sợ những thứ ma quỷ nhất! - Jeonghan lại lập tức mang lên mình dáng vẻ mong manh.
-Có gì đáng sợ - SeungCheol nhàn nhạt nói- Lòng người... mới là thứ đáng sợ nhất.

-Nhị Thiếu gia! - Quản gia vội chạy đến - Lão gia cho gọi Thiếu gia đến phòng sách nói chuyện ạ.
-Không phải lão gia sáng nay phải đến Quân doanh sao?
-Dạ. Lão gia sức khoẻ không tốt từ hôm qua, nên sáng nay đã về sớm hơn ạ.
-Thôi được! - Nói rồi SeungCheol quay sang phía Jeonghan, vỗ nhẹ lên tay cậu - Em ở đây đợi tôi, đừng chạy lung tung.

Xác nhận cái gật đầu và nụ cười ngọt ngào của Jeonghan, SeungCheol rời đi cùng quản gia. Chờ cho hai người đi khỏi, cậu lập tức muốn đi xung quanh khám phá. Đứng trước chiếc hồ cá lớn, cậu dừng lại nhìn xung quanh suy nghĩ. Rốt cuộc một nơi xinh đẹp to lớn như thế này, lại chứa bao nhiêu tội ác đây. Người có trang sức chạm khắc hoa sen, đã in vết bỏng lên cơ thể sư ca của cậu, chắc chắn đang ở đây. Nhưng liệu mất bao lâu để cậu tìm ra đây, và bằng cách nào...

-Chà! Cậu chính là Tiểu Hải Đường ư? - Một giọng nữ vang lên phía sau lưng Jeonghan. Thấy cậu quay người lại nhìn, cô gái liền nở nụ cười tiến về phía cậu - Tôi nghe danh cậu đã lâu, đúng là dung mạo xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân.
-Viên Viên tiểu thư quá khen tôi rồi! - Jeonghan nhanh chóng nhận ra đối phương, cúi đầu chào rồi cười đáp lời - Viên tiểu thư mới là mỹ nhân xuất chúng, vẹn sắc vẹn tài.
-Cậu quen tôi ư? - Cô gái nghiêng đầu nhìn cậu nghi hoặc
-Không quen. Nhưng cái này, thì tôi biết! - Jeonghan nhanh nhẹn rút chiếc trâm cài tóc của Viên Viên xuống. Chiếc trâm cài giống hệt cái mà Jeonghan đang mang trên tóc mình.

Còn lúc này, không khí trong Thư phòng của Tổng Tư lệnh Choi thật khó tả. Một người 10 câu 9 ý khen thưởng, tự hào vì con trai hoàn thành tốt nhiệm vụ diệt địch ở Nam Thành, người còn lại chỉ một câu "Tư lệnh", hai câu "Tư lệnh", nhất quyết không gọi cha.
-Hừ! Nghe nói con còn dẫn một đào kép về nhà. Chơi đùa một chút là được, đừng xem là thật.
-Giống như ông đối xử với mẹ tôi sao?
-Khốn kiếp! - Choi lão gia tức giận đáp chén nước đang cầm trên tay về phía SeungCheol - Từ khi nào đến lượt con dạy dỗ ta? Cút ra ngoài!
SeungCheol khi nhắc đến mẹ, mắt đã đỏ ngầu, nhưng vẫn giữ vẻ thật bình tĩnh, trước khi ra ngoài vẫn đưa tay lên trán chào hành lễ - Thuộc hạ cáo lui!

Quay lại nơi hồ cá, đã ướm được ý của Jeonghan, Viên Viên cũng không còn mang dáng vẻ khách khí nữa. Cô giành lại chiếc trâm từ tay Jeonghan, vẻ mặt tự đắc:
-Chiếc trâm này, là Cheol tặng tôi làm quà trưởng thành, khi tôi tròn 18 tuổi.
-Hừm... Nghe nói Viên Tiểu thư sắp gả cho Đại Thiếu gia rồi. Thứ đồ vô dụng này... -Nói rồi Jeonghan giành lại chiếc trâm, thẳng tay đáp xuống nước - giữ lại làm gì nữa chứ?
-Cậu ... Cậu dựa vào đâu mà dám vứt đồ của tôi? - Viên Viên tức giận siết chặt lấy cổ tay của Jeonghan.

Cậu chỉ cười một tiếng rồi đưa tay lên tháo chiếc trâm cài của mình xuống, đặt vào tay cô ấy.
-Cũng không phải món đồ gì hiếm. Chỗ tôi vẫn còn. Để tôi đền cho Tiểu thư.
-Không thể nào... Tại sao ... Sao Cheol có thể tặng cậu món đồ này... Chắc chắn chỉ vì anh ấy muốn trả thù tôi nên mới quen cậu thôi...
-Viên Tiểu thư! Nếu như đã có lựa chọn vị hôn phu của mình rồi, thì đừng đi quá giới hạn nữa. Yên ổn làm Đại Thiếu phu nhân, làm chị dâu của SeungCheol đi, không phải sao?

Viên Viên tức giận đến run người, liền vung tay giáng xuống khuôn mặt của Jeonghan một cái tát đau điếng.
-Chỉ là một đào kép hạ tiện. Cũng dám tranh giành với tôi sao. Đừng có mơ nữa.

Jeonghan cũng không vừa, liền đáp trả Viên Viên một cái tát không kém.
-Viên tiểu thư, dù sao cũng đừng quên, người nằm bên cạnh SeungCheol mỗi đêm, là tôi.
-Cậu... - Viên tiểu thư toan to tiếng, bỗng thấy bóng dáng của SeungCheol đang trên cầu ra đến bờ hồ bên này, liền tiến lại gần, giữ lấy 2 vai của Jeonghan, nhoe giọng thì thầm - Chi bằng chúng ta đánh cược đi!
-Có ý gì?
-Để xem ai mới là người SeungCheol thật sự để ý. - Vừa dứt câu, Viên Viên nở một nụ cười mưu mô, càng dùng sức giữ hai vai của Jeonghan, rồi trở mặt diễn kịch, hô hoán - Cậu Jeonghan, đừng làm vậy, đừng đẩy tôi.

Trước khi Jeonghan kịp gỡ bàn tay của cô ta ra khỏi người mình, cả 2 đã cùng ngã nhào xuống hồ cá. SeungCheol ngay lập tức lao xuống hồ, nhưng người mà anh tiến đến và kéo lên, là Viên Viên. Vừa lên đến bờ, cô ta đã bày ra dáng vẻ vừa bị ức hiếp.
-Cheol à, em chỉ đang nói chuyện với cậu ấy. Vậy mà cậu ấy liền đẩy em xuống hồ. Em cũng không hiểu nữa.

Lúc này Sĩ quan Mingyu cũng vừa kịp đến, đưa tay kéo Jeonghan vẻ mặt đang vô cùng uất ức tức giận lên bờ.
-Cheol à, em lạnh quá! - Viên Viên vẫn tiếp tục dáng vẻ mong manh.
Nhìn chiếc áo sườn xám mỏng dính nước lộ da thịt của Viên Viên, SeungCheol cũng không đành lòng, lập tức cởi áo khoác cho cô ta rồi bế bổng cô nhanh chóng rời đi. Viên Viên đưa tay vòng qua cổ SeungCheol, còn không quên quay về phía sau cười với Jeonghan vẻ khiêu khích của kẻ thắng cuộc.
-Cậu Jeonghan, mời đi lối này. Tôi đưa cậu đi thay đồ kẻo nhiễm lạnh.
-Vậy làm phiền Sĩ quan Kim rồi. Cảm ơn!

SeungCheol vừa bế Viên Viên về tới phòng đã lập tức hỏi gia nhân:
-Anh cả đâu?
-Dạ đại thiếu gia vừa có việc ra ngoài ạ. Phu nhân sao lại...?
-Mau chuẩn bị nước tắm. Phu nhân vừa trượt chân ngã. -Vừa đặt Viên Viên xuống giường, SeungCheol đã vội quay lưng rời đi. Nào ngờ bị Viên Viên nắm tay giữ lại.
-Cheol à. Đừng đi. Ở lại với em. Được không?
-Chị dâu! - Anh lập tức hất tay của cô ra, giọng nói không kèm một chút cảm xúc - Giữ tự trọng!
-"Chị dâu,chị dâu"? Đừng gọi em như vậy nữa. Em xin anh đấy!
-Cô sắp lấy anh trai tôi. -SeungCheol lạnh nhạt quay lại nhìn cô ta - Không gọi cô là chị dâu, thì là gì? Đừng quên cô đã phản bội tôi như thế nào.
-Cheol! Cheol à. Nghe em! - Viên Viên tiếp tục nói lấy tay anh- Tất cả là do cha em ép. Hãy tha lỗi cho em, chúng ta quay lại, có được không?
-Hừ... Viên Viên. Nếu như anh tôi không đột nhiên bị tai nạn tàn phế đôi chân, liệu cô còn đòi tái hợp với tôi như bây giờ không?

SeungCheol lạnh lùng gạt tay Viên Viên ra, đi thẳng ra ngoài. Nào ngờ cô ta vẫn cố chấp chạy theo chặn đường.
-Em không cho anh đi. Anh đi tìm tên đào kép đó đúng không?
-Viên Viên - SeungCheol gằn giọng- Cô thôi đi! Tôi không vạch trần cô không phải vì tôi không biết cô muốn hãm hại Jeonghan. Jeonghan là người của tôi, hãy biết phép tắc lịch sự.
Dứt lời, SeungCheol gạt Viên Viên ra khỏi tầm nhìn, bước thẳng ra ngoài, mặc cô ta la hét quát tháo gia nhân, rồi lớn tiếng khóc lóc.

Lúc này, khi Jeonghan đang trên đường đến phòng của Nhị thiếu để thay đồ, lại vô tình đụng mặt Phu nhân tư lệnh. Dù Sĩ quan Kim đã dùng tấm thân to lớn của mình để che cậu ra phía sau, nhưng Phu nhân vẫn quyết hỏi cho bằng được. Vì không muốn làm khó Mingyu, Jeonghan tự động bước ra. Kim Mingyu bèn giới thiệu:
-Bẩm phu nhân. Người này là người đứng đầu viện kịch của Vân Thành, Tiểu Hải Đường, bạn của Nhị thiếu gia ạ.
-Sao lại là một đào kép nữa. - Bà ta lộ rõ vẻ khinh khỉnh- Choi Phủ nhà chúng ta sao cứ suốt ngày phải tiếp cái đám hạ tiện này. Mới mấy tháng trước còn có người tên Hanh Nguyên gì đó. Giờ lại Hải Đường. Đã là đào kép, còn nam nữ không rõ ràng.
-Phu nhân! - Mắt Jeonghan mở to khi nghe thấy tên người anh của mình - Phu nhân biết người tên Hanh Nguyên sao?
-Làm bẩn mắt ta. Nghe nói tự sát chết rồi. Hạ tiện làm gì còn mặt mũi mà sống trên đời, chết là đáng. - Nói xong Bà ta cùng đám gia nhân rời đi.

Jeonghan không cam lòng. Những kỉ niệm của cậu và sư ca ùa về khiến khoé mắt cậu đỏ hoe. Cậu như phát điên, chạy lại kéo lấy tay Choi Phân nhân, lớn tiếng:
-Bà nói ai bẩn? Bà nói ai hạ tiện? Anh ấy là người ấm áp nhất trên đời, sạch sẽ hơn tất cả những người trong Phủ này!

Vòng tay của bà ta bị Jeonghan kéo đến đứt cả chuỗi hạt. Sĩ quan Kim không can thiệp nổi, bèn vội vã chạy đi tìm SeungCheol. Choi Phu nhân hét lên kêu người giữ Jeonghan lại, đưa đến sảnh chính, kêu người tát vào mặt cậu thật mạnh liên tục 100 cái.

Lúc này, Đại thiếu gia nhà họ Choi nghe gia nhân xì xầm khắp phủ, bèn ngồi xe lăn ra nhanh chóng ra ngoài sảnh, có ý khuyên mẹ dừng lại.
-Sao? Đừng nói con có giao tình gì với tên đào kép này?
-Mẹ! Con rất thích kịch của Tiểu Hải Đường. Cậu ấy là người vô cùng tài hoa.
-Chỉ là một đào kép đứng trên sâu khấu mua vui không khác gì chốn kỹ viện. Con đừng có lên tiếng bênh vực.
-Hừ... - Jeonghan lúc nào 2 má đã đỏ ửng, khoé môi còn rỉ máu, vẫn nhất quyết vùng dậy, đứng lên mỏ hỗn - Phu nhân đây căm ghét đào kép như vậy, hay là, do đào kép đã cướp mất người đàn ông của bà?
-Khốn kiếp! - Bà ta đập bàn đứng dậy, tự tay lấy chiếc roi mây trong tay gia nhân, quật thật mạnh vào chân Jeonghan khiến cậu ngã khuỵ xuống.

Khoảnh khắc này, SeungCheol lao đến đỡ lấy cả người Jeonghan vào lòng để cậu không ngã xuống nền đất lạnh. Nhìn người nhỏ trong lòng run rẩy, anh thấy xót xa đến nhường nào. SeungCheol gầm lên:
-Ai cho các người lá gan, người của tôi cũng dám động vào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com