Chap 8: Ghen
Choi SeungCheol nhận lệnh Tổng tư lệnh đi đón tiếp Đặc sứ tuần tra đến Vân Thành, đi liền mấy hôm nay không về. Tại Choi Phủ, Jeonghan bắt đầu hành động. Từ ngày đầu tiên bước chân đến Phủ, ánh mắt cậu luôn thăm dò các món trang sức trên người của tất cả những ai ra vào Phủ, tuyệt nhiên không tìm thấy ai có trang sức chạm khắc hoa sen như vết thương để lại trên người Hanh Nguyên. Hôm nay, Jeonghan kêu người mang hết sổ sách ghi chép của Phủ đến, lý do để học tập và biết cách quản lý sau này, còn kêu mang tất cả các món đồ trang sức được lưu trữ trong kho nhập về Phủ để tìm hoạ tiết đó. Tuy nhiên, mọi thứ đều không có gì đáng thu thập.
-Tất cả mọi thứ ta yêu cầu đều ở đây hết?
-Dạ đúng thưa Nhị thiếu phu nhân. Nếu còn sót, thì chỉ có thể ở khu vực cấm địa.
-Tại sao?
-Dạ đồ đạc ở đó trước giờ đều không kiểm kê. Do bất cứ ai cũng không được tuỳ tiện ra vào ngoại trừ Nhị thiếu.
Jeonghan cau mày. Tại sao bỗng chốc lúc này, uẩn khúc lại chuyển hướng đến SeungCheol chứ.
Tại phòng ở Choi Phu nhân, những tiếng la lối tức giận truyền cả ra bên ngoài. Phu nhân bà ta chính là đang vô cùng khó chịu vì Tổng tư lệnh Choi đã giao quyền làm chủ cho 2 người con dâu, ngay lập tức Jeonghan cậy quyền kiểm kê tất cả châu báu trang sức của Phủ. -Thật là đáng ghét!
-Mẹ à! - Đại thiếu gia an ủi bà - Cứ coi như đến lúc mẹ nhàn rỗi được rồi.
"Tiện nhân này mới bước chân vào Phủ đã lộng hành như vậy. Sớm muộn gì nó cũng sẽ trèo lên đầu mình. Chi bằng ra tay luôn với nó..." - Bà ta im lặng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Đại Thiếu gia ngồi bên cạnh quan sát, dự cảm được phần nào mẹ mình lại sắp bày mưu kế.
SeungCheol lúc này mới đến được Biệt phủ của Đặc Sứ tuần tra. Sĩ quan Kim nhanh chóng truyền đạt thông tin với lính gác để vào gọi người. Nhưng người bước ra chỉ là trợ lý thân cận của Ngài đại sứ. Anh ta nói rằng, vừa mới đây một chút thôi, Mã Phó tư lệnh đã đến mang theo những văn kiện cần. Hơn nữa, tối nay Đặc sứ và Mã Phó tư lệnh có hẹn đi ăn, nên hôm nay không cần tiếp thêm khách.
-Mời Nhị thiếu soái về cho! Hôm khác gặp!
Nói rồi họ đóng sầm cửa Phủ, không để cho SeungCheol có cơ hội thuyết phục.
Kim Mingyu bực bội:
-Rõ ràng chúng ta đã hẹn ngài ấy qua điện thoại, vậy mà lại bị Phó tư lệnh Mã làm loạn lên.
-Về chuyện này, chúng ta không thể vội vã làm ầm lên. Đi về đã!
Trời tối, Jeonghan trên đường đi từ Viện kịch về, chợt cảm thấy có ai đó bám theo mình. Cậu vội vã bước nhanh hơn, cũng cảm thấy tiếng những bước chân phía sau dồn dập đến gần hơn. Không ổn rồi. Jeonghan không kịp giãn khoảng cách với bọn chúng, bị người phía sau vung dao. Tuy mới chỉ sượt nhẹ qua lưng cậu, nhưng vết cắt đột ngột khiến cậu nhói lên mất thăng bằng ngã nhào. May mắn, đúng lúc này, Đại thiếu gia và hầu cận từ con ngõ nhỏ đi ra. Nhận ra Jeonghan dưới đất, anh ta liền lên giọng:
-Ai cho các người cái gan dám đụng vào người của Phủ Tư lệnh. Bắt lấy!
Lời Đại Thiếu gia vừa nói, 2 người lính của anh đã lao lên. Hai tên lạ mặt vội vã nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Anh dùng chiếc khăn của mình choàng lên người Jeonghan, kêu người của mình lại đỡ cậu dậy, không quên hỏi thăm cậu có ổn không.
Trên đường về Phủ, Jeonghan vui vẻ cảm kích Choi Đình đã giúp đỡ mình.
-May mà có anh cả, không thì em chắc không còn đứng được ở đây. Thực sự em rất cảm kích!
-Chuyện nên làm thôi! Vừa rồi ra ngoài mua sách, lại đúng lúc gặp phải. Chỉ tiếc không bắt được bọn chúng!
Về đến nơi, Jeonghan ngồi xuống ghế đối diện Đại thiếu gia, rót cho anh một tách trà, rồi nhẹ nhàng hỏi:
-Anh cả mua sách gì vậy ạ?
-À... - Choi Đình đưa cuốn sách cho Jeonghan.
-"Mẫu Đan Đình"?
-Từ nhỏ tôi đã thích kịch. Đáng tiếc bây giờ không thể đến nhà hát xem, cũng không thể xem kịch của em dâu.
Jeonghan liền nở nụ cười:
-Nếu như anh cả thích, sau này em sẽ hát cho anh nghe ở trong Phủ.
-Được chứ? - Nét mặt Choi Đình vô cùng vui vẻ, tông giọng theo vậy mà tràn đầy sức sống - Vậy thì tai tôi có phúc rồi! Giọng của em dâu vô cùng độc đáo. Chỉ có một vài thiếu sót nhỏ nữa thôi.
-Anh cả còn nhìn ra những điều chuyên môn vậy sao? - Jeonghan cũng vô cùng hứng thú.
-Trung khí của em trầm mạnh, chỉ là không thể giữ lâu được. Hát lâu thì sẽ tổn thương đến họng! Tôi có nghiên cứu qua một vài cách. Để sau này sẽ đàm đạo thêm với em dâu.
-Vậy thì tốt quá! Không ngờ anh cả lợi hại như vậy?
Hình ảnh cười nói vui vẻ của Jeonghan và Choi Đình bên cạnh hồ nước, SeungCheol đã chứng kiến trọn vẹn từ phía đối diện. Anh cau mày không giấu được sự khó chịu. Lúc này, Jeonghan đang vui vẻ cười nói bỗng nhìn qua, thấy bóng dáng của SeungCheol định cất tiếng gọi, liền thấy anh đã quay đầu bỏ đi. Jeonghan vì thế cũng liền vội vã chào Đại Thiếu gia rồi nhanh chóng rời đi. Choi Đình nhìn theo bóng dáng cậu, bộ dạng liền lập tức mất đi vẻ tươi vui vừa rồi, nhìn cuốn "Mẫu Đan Đình" trên bàn mà thở dài, ánh mắt nhiều tâm sự.
SeungCheol vừa về tới phòng liền ném ngay chiếc mũ quân phục, cởi phăng chiếc nút áo trên cùng của bộ quân phục như cách để cho mình hô hấp dễ dàng hơn. Anh ngồi lên mép giường, lông mày vẫn nhíu chặt, hơi thở nặng nề, bày ra bộ mặt vô cùng khó chịu. Jeonghan theo anh về phòng, một mạch đi thẳng đến mép giường ngồi xuống khoác lấy tay của SeungCheol nũng nịu.
-SeungCheol à!
SeungCheol càng bày ra dáng vẻ giận dữ không thoải mái, quay đầu về phía khác. Thấy SeungCheol vẫn nhất quyết không chịu nhìn mình, Jeonghan cắn nhẹ môi, bàn tay đưa lên ngực anh tháo vài chiếc cúc áo ngoài, lại tháo thêm chiếc cúc áo trong, rồi đưa tay thăm dò chạm đến ngực Nhị thiếu mà vẽ vòng tròn. SeungCheol lạnh lùng cầm lấy cổ tay của cậu mà hất ra. Bộ dạng tức giận này của anh quả thật vô cùng đáng sợ.
Jeonghan không vì thế mà dừng lại. Cậu dựa người vào cánh tay anh, cằm tì lên vai anh, ánh mắt xinh đẹp vẫn nhìn anh không rời một giây, cất giọng như một con mèo nhỏ:
-SeungCheol à! Em bị thương rồi!
Quả nhiên lời này của Jeonghan cuối cùng cũng làm cho ánh mắt SeungCheol xao động, dịu đi vẻ bực dọc. Nhận thấy SeungCheol đã chịu quay lại nhìn mình, cậu liền quay lưng lại, tay kéo phần áo rách để cho anh thấy vết sướt giữa lưng cậu, máu còn chưa khô hẳn khiến vết thương dính vào áo.
-Anh nhìn xem!
SeungCheol lập tức giữ lấy eo nhỏ của cậu để cậu không di chuyển, cúi xuống nhìn vết thương. Dù đã nguôi cơn giận, nhưng hai lông mày của anh vẫn chưa giãn ra, giọng nói trầm đến đáng sợ:
-Đã xảy ra chuyện gì?
-Tối nay gặp phải đám người xấu. Cũng may anh cả đã cứu em.
SeungCheol không nói không rằng, hơi thở nặng nề đứng dậy đi lấy bộ sơ cứu; lấy xong liền quay lại giường, ngồi xuống, vừa mở hộp vừa nhàn nhạt nói:
-Tôi không biết là hai người đã nhanh chóng thân nhau như thế rồi!
-Sao vậy? - Jeonghan quay người choàng tay ôm lấy cổ SeungCheol, cả người áp sát vào anh - Ghen rồi sao?
SeungCheol thở hắt, gạt tay Jeonghan ra, xoay người cậu lại, xé toạc lưng áo rồi cẩn thận lau lại vết thương. Nhận thấy SeungCheol vẫn chưa nguôi cơn nóng giận, Jeonghan biết mình không nên đùa giỡn.
-Em không thân với anh ta. Chỉ là vô tình gặp nên nói mấy câu thôi!
SeungCheol vẫn nhất nhất không nói lời nào, chỉ chầm chậm bôi thuốc lên vết thương trên lưng cậu. Tuy nhiên, không khí có phần dịu đi, không còn nặng nề như vừa rồi. Nhận thấy vậy, Jeonghan thỏ thẻ:
-SeungCheol à, hay là.... anh dạy em dùng súng đi, có được không?
SeungCheol im lặng một lúc, cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng ngữ khí rõ ràng không bình thường.
-Sao không đi bảo anh cả dạy cho em.
Jeonghan bĩu môi, quay người lại khoác lấy tay của anh, giọng hờn dỗi:
-Thế anh có chịu dạy em không?
-Không dạy!
SeungCheol lập tức xoay người của Jeonghan lại, dán băng lên vết thương của cậu cho xong. Nào ngờ, cậu chưa chịu ngồi yên ba giây đã liền quay người lại, tiếp tục sà tấm thân nhỏ vào lòng SeungCheol, chun mũi ngước đôi mắt quá đỗi xinh đẹp lên nhìn lên gương mặt nghiêm nghị của anh:
-Tại sao chứ?
SeungCheol cuối cùng cũng phải chịu thua bộ dạng này của cậu. Anh giãn lông mày, thả lỏng nét mặt đã cau có hồi lâu, nắm lấy bàn tay mềm của cậu, đan ngón tay vào nhau:
-Bàn tay xinh đẹp này của em, không phải để dùng súng, chỉ là để dành cho sân khấu mà thôi.
Jeonghan cong khoé miệng cười, dụi đầu vào lòng anh.
-Chuyện hôm nay, cũng là do tôi sơ suất! Sau này, sẽ cử người bảo vệ em!
-Ưm... - Jeonghan gật đầu, vòng tay ôm chặt ngang eo SeungCheol.
"Rốt cuộc kẻ nào định hãm hại mình? Choi Phu nhân? Dù sao mình vẫn phải học cách bảo vệ bản thân trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com