Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C31-35

Chương 31 : Muốn Mút Sữa.

Nguồn điện bị tắt đi, căn phòng không còn tiếng ồn từ thùng máy, lập tức chìm vào yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Lộc Nhung mới nhận ra dường như mình vừa làm một chuyện rất táo bạo.

Người đàn ông bắt được chiếc gối ôm ném tới, thần sắc đầy thú vị, ánh mắt nửa cười nửa không chăm chú nhìn cô.

“Tôi sai rồi…” Không dám đối diện, cô gái cúi đầu giọng nhỏ nhẹ lí nhí. Cô lén lút đưa tay ra, định lấy lại chiếc gối.

Hình như chỉ cần lấy lại chiếc gối, có thể coi như chuyện chưa từng xảy ra, mình chưa từng cả gan ném vào mặt anh ấy.

“Sai ở đâu?” Tần Bắc Phong cũng hạ thấp giọng theo cô.

“Tôi không nên ném vào người anh.” Lộc Nhung nắm lấy một góc chiếc gối, thử kéo nó về phía mình. Đôi tay trắng ngần siết chặt, hơi run rẩy.

Giây phút này, cô trở thành mồi nhử trôi nổi, dẫn dụ con quái vật ẩn mình dưới đáy biển sâu, không để lộ hình dạng.

“Lá gan lớn quá nhỉ.” Tần Bắc Phong mỉm cười buông bỏ vật đáng thương vừa bị đôi bên giằng co. Khi cô gái theo đà mà ngả về phía sau, anh lại túm lấy cổ tay cô.

Chiếc gối lăn ra một bên, không còn cản trở.

Lộc Nhung đứng bối rối giữa đôi chân đang dang ra của anh. Khi cô định chạy trốn thì bắp chân vô tình va vào chân đối phương.

Đôi chân rắn chắc, mạnh mẽ của anh thoải mái duỗi ra, tạo thành một góc tam giác giam hãm. Chất liệu thô ráp của quần bò cọ vào lớp tất mỏng manh trên da, như có dòng điện chạy qua, khiến cô suýt hét lên vì sợ hãi.

“Tôi mời anh ăn cơm được không?” Lộc Nhung gần như muốn khóc.

“Nhưng anh không muốn ăn cơm.” Tần Bắc Phong lười biếng nghịch dải nơ phía sau váy cô.

Lời nói chỉ nửa vời, cái bẫy quá rõ ràng.

Không thể hỏi, nếu hỏi chắc chắn sẽ có chuyện, trong lòng Lộc Nhung chuông báo động reo vang, đèn đỏ nhấp nháy liên tục.

Khuôn mặt xinh xắn trông thật khổ sở, biểu cảm lưỡng lự đầy phân vân của cô lọt vào mắt anh, chẳng khác nào liều thuốc kích thích.

Quá rõ ràng điểm yếu của cô gái, Tần Bắc Phong thở dài, giọng nói trầm thấp: “Em không muốn biết… anh muốn ăn gì sao?”

Anh vốn không thích dùng thủ đoạn, vì như thế vừa vô liêm sỉ vừa kém cỏi. Nhưng nếu là với cô gái trước mặt này, anh không ngại trở thành kẻ vô liêm sỉ lẫn kém cỏi.

Lại phạm quy, còn gọi cả tên cô.

Ý chí vốn đã yếu ớt của Lộc Nhung hoàn toàn tan rã trước mặt anh. Cô mềm mỏng hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

“Vú.” Người đàn ông đạt được mục đích không muốn giả vờ thêm giây nào.

“…” Tôi biết mà!

Mặt Lộc Nhung lập tức đỏ bừng.

Thực ra, thứ mà Tần Bắc Phong muốn hơn là chỗ khác. Anh đã chạm qua, nghĩ đến nó suốt hai ngày, trong mơ thấy mình dồn ép nơi ấy đến mức nước nôi lênh láng.

Chỉ là, nếu nói thẳng ra, cô gái có lẽ sẽ ngất đi ngay tại chỗ.

“Chỉ ăn một chút thôi.”

Giọng điệu nhàn nhã như thể không phải đang bàn về chuyện thô tục, Lộc Nhung choáng váng, người này hoàn toàn không có lòng tự trọng sao? “Không.” Cô phản đối, không muốn cùng anh làm chuyện vượt quá quan hệ hàng xóm.

Cảm giác khoái lạc đáng sợ đến tận xương tủy đó, một lần là đủ, nếu thêm nữa… cô thực sự sẽ hỏng mất.

Sau hôm bị anh dùng ngón tay chơi đùa với đâm vào đùi, Lộc Nhung đi lại vô cùng khó khăn. Chỉ cần cử động, sẽ cảm thấy ma sát, cởi quần lót ra tất cả đều là chất lỏng dính dớp.

Anh đã cho cô cơ hội rồi.

Tần Bắc Phong tự nhận đã có lòng tốt. Chuyện tiếp theo xảy ra, hoàn toàn là do cô tự chuốc lấy.

Kẹo và roi, luôn song hành với nhau.

“Chỉ ăn một chút thôi.” Tay anh ngày càng quá đáng, vượt qua dải nơ, luồn qua váy hoa mà siết chặt cặp mông căng tròn, ngón tay khẽ trượt dọc khe mông, ngầm ra hiệu anh có thể xuống phía dưới bất cứ lúc nào.

“Không chạm vào chỗ đó, không đụng em.”

Lộc Nhung hiểu rõ, không phải anh đang thương lượng, mà là đe dọa.

Hoặc ngoan ngoãn để anh ăn vú, hoặc sẽ bị chơi, bị đụng chạm.

“Không… tôi không muốn.” Cô cố tránh né, hai tay chống lên ngực anh.

Nhưng cô càng lùi, lực tay của anh càng mạnh. Bàn tay anh siết chặt khiến mông cô đau nhức, hai chân run rẩy. Cuối cùng, anh dứt khoát kéo cô ôm chặt vào lòng.

Đầu anh tựa vào ngực cô, cằm chạm vào rãnh sâu, cảm giác mềm mại khiến Tần Bắc Phong nhắm mắt lại, đầy vẻ hưởng thụ thoải mái. Nhưng giọng điệu thì lại không cho phép phản kháng: “Chọn đi, hoặc để anh chọn.”

Anh sẽ chọn gì, Lộc Nhung không cần nghĩ cũng biết.

Lý thuyết chọn cái hại nhẹ hơn, cô hiểu.

“Cho anh ăn, thật sự không làm gì tôi chứ?” Cô vẫn còn nhớ anh hay nói mà không giữ lời.

“Thật.”

“Không được đụng… chỗ đó.” Lộc Nhung ngượng ngùng, không thể nói ra từ đó.

“Ừ, không dùng dương v*t, không dùng tay.” Tần Bắc Phong đồng ý ngay lập tức.

Cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng anh không để cô có thời gian suy nghĩ kỹ, bàn tay anh thúc giục bằng cách vỗ vào mông cô.

m thanh vang dội, Lộc Nhung vô thức kẹp chặt chân lại. Cô nhắm mắt thật chặt, ưỡn ngực lên, quyết tâm nói: “Anh ăn đi.”

“Yên tâm, anh sẽ ăn đến khi em bắn ra.”

Giọng anh khàn khàn, như vừa tôi qua ngọn lửa rực cháy.

Chương 32 : Bị Mút Ngực, Anh Thật Quá Đáng H

Dục vọng có thể lây lan sao? Nếu không, tại sao khi nghe lời người đàn ông, cô lại nghĩ xem sẽ “phun” ra từ đâu…

Bên dưới, hay từ đầu v*?

Cái sau chỉ khi mang thai mới thế chứ. Lộc Nhung mơ màng suy nghĩ rồi nhanh chóng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì ý nghĩ đó.

Cô gái nhắm chặt mắt, đôi lông mi khẽ rung động, hình ảnh này khiến Tần Bắc Phong càng thêm kích thích, anh không chần chừ nữa, thô bạo kéo xuống phần vai áo trễ nải.

Chất liệu xa xỉ của chiếc váy rất dễ rách. m thanh xé toạc không gian, hai bầu ngực bật ra khỏi lớp vải, nảy nhẹ trong không khí, đập lên mặt anh.

“Ưm.” Lộc Nhung vô thức rên lên, đôi tay bám chặt vào vai người đàn ông.

“Em không mặc áo ngực à?” Hơi thở lập tức nặng nề hơn, Tần Bắc Phong trêu chọc, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi gò bồng đảo tràn ngập ham muốn.

Hai bầu ngực đầy đặn, trắng ngần, hình dáng như quả đào căng tròn, đầu ngực là hai hạt nhỏ màu hồng nhạt, vừa thanh khiết vừa đầy mê hoặc.

Câu hỏi của anh mang theo ẩn ý rõ ràng, Lộc Nhung hiểu ngay, cô cắn môi cố nén sự xấu hổ để trả lời: “Váy có lớp lót ngực…”

“Vậy à.” Tần Bắc Phong cười khẽ, chẳng bận tâm gì về kết cấu của váy.

Anh đói rồi, lúc này đã sẵn sàng bắt đầu.

Đưa tay nâng một bên ngực, anh cúi đầu xuống, không cho cô một giây nào hối hận nào đã táo bạo ngậm lấy gần hết bầu ngực.

“A…” Ngực cô gái nhạy cảm bất ngờ bị nhấn chìm trong khoang miệng nóng ấm, Lộc Nhung thẹn thùng đến mức muốn khóc, cơ thể co rụt lại.

Cô không muốn cho anh bú nữa, quá đáng sợ.

“Trốn gì chứ.” Tần Bắc Phong giữ chặt eo cô, ép cô ưỡn ngực trở lại. Giọng anh trở nên hơi lúng búng vì ngậm đầy thịt mềm: “Không thoải mái à?”

Anh mút ngấu nghiến, như đang nếm món ngon gì đó, răng khẽ cắn vào đầu v*, ép hạt nhỏ giữa kẽ răng mà tra tấn không ngừng.

“Đừng cắn… đau quá.” Lộc Nhung có cảm giác kỳ lạ rằng đầu v* mình sắp bị anh cắn đứt, cô cầu xin, cố gắng phớt lờ cảm giác vừa đau vừa tê đang lan tỏa.

Tuy nhiên, bên dưới cô lại phản ứng ngược. Khe nhỏ bắt đầu tự ý không ngừng tiết ra dòng nước dâm đãng.

Cô siết chặt đôi chân, cảm nhận rõ ràng quần lót đã ướt sũng, dính chặt vào da thịt, kéo cả đôi tất cũng ẩm ướt theo.

“Đau mới tốt.” Tần Bắc Phong tập trung mút mạnh hơn vào đầu v* cô, phát ra âm thanh của nước bọt chảy tràn. Cơn đau nhói xen lẫn với sự kích thích đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lộc Nhung.

“A…” Tiếng rên của cô càng thêm quyến rũ, đôi tay vô thức vòng lên đầu người đàn ông: “Kỳ lạ quá…”

Tần Bắc Phong nghe thấy tiếng rên của cô, khiến hạ bộ anh nóng rực, càng ra sức đùa bỡn hai bầu ngực mềm mại.

Bên ngực không được anh chăm sóc thì bị bàn tay thô bạo chơi đùa. Những cái vỗ nhẹ vào đó vừa đau vừa kích thích, khiến ngực cô nảy lên theo từng nhịp.

Bầu ngực của cô đàn hồi tuyệt vời, Tần Bắc Phong vô cùng hài lòng với cảm giác mỗi khi vỗ vào, trong đầu anh thậm chí đã nghĩ tới việc dùng dương v*t để vỗ vào ngực cô.

Khi vỗ mệt rồi, anh có thể trực tiếp đưa nó vào khe ngực cô, lấy đôi ngực trắng mịn của cô để “chơi”, rồi để đầu của nó chạm đến miệng cô.

Hai ngày qua, anh đã xem rất nhiều phim nên học hỏi được không ít điều.

Một bên ngực nóng rực vì được mút, một bên đau rát vì bị vỗ. Lộc Nhung bị kẹt giữa hai trạng thái đó, mất hết ý thức, cái khe nhỏ phía dưới ngứa ngáy đến khó chịu: “Anh quá đáng lắm rồi, em chịu không nổi… đừng như vậy…”

“Còn quá hơn khi anh chơi em à?” Tần Bắc Phong tạm dừng để hít thở, buông ngực cô ra giữa chừng. Anh nhìn chăm chú vào đầu v* đỏ sưng một vòng lớn, không kìm được mà lấy móng tay véo nhẹ, thậm chí còn bóp vào lỗ nhỏ trên đầu v*.

Sao mà so được chứ, anh có “chơi” em đâu…

Cô gái không hề hay biết mình đã lên đỉnh một lần, đôi chân run rẩy, cơ thể yếu mềm, dựa hoàn toàn vào người đàn ông để không ngã.

Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, nước mắt như muốn rơi nhưng lại lấp lánh ở khóe mi. Tần Bắc Phong chỉ cần nhìn cũng biết cô đã phun ra, hơn nữa, anh còn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ dòng nước dâm đãng anh hằng khao khát.

“Đang nghĩ gì mà mặt dâm thế này?” Người đàn ông nhấc bổng cô lên, kéo cô ngồi lên đùi, để cô ở tư thế cưỡi ngựa.

Cái khe nhỏ ướt sũng của cô cọ xát vào lớp quần đang cương cứng của anh, cơn ngứa ngáy trong người tạm thời được giải tỏa, nhưng chỉ trong chốc lát, sự ham muốn mãnh liệt hơn lại bắt đầu giày vò cô.

Đầu óc Lộc Nhung mơ hồ, không nghe rõ lời anh nói, ngây ngốc “hả” một tiếng, rướn người lên để nghe cho rõ hơn.

Hai bầu ngực ướt át, còn hằn dấu bàn tay, vết đỏ từ những cái vỗ, đung đưa đầy khiêu khích khi cô ngả người tới gần anh. Tần Bắc Phong liếm môi, dùng một tay nâng cô lên, rồi xoay người đưa cô về phía giường.

Phòng nhỏ có lợi là như thế.

Khi nhấc cô lên, hạ bộ của cô lại một lần nữa va vào anh, dòng nước dâm rỉ ra không ngừng.

Cô gái yếu ớt nằm trên giường, hai chân mở ra, váy hoa lộn xộn, không che nổi nơi gợi dục phía dưới, thậm chí như đang mời gọi con thú hoang đến cắn xé.

Khi không còn nhận thức rõ ràng, âm thanh chiếc thắt lưng được mở ra vang lên như tiếng sét, khiến Lộc Nhung sợ hãi mở bừng đôi mắt ngấn lệ.

Trước mắt cô là người đàn ông đang quỳ, tay đặt trên thắt lưng. Anh quay lưng về phía ánh sáng nên không nhìn rõ nét mặt, nhưng dòng năng lượng nguy hiểm tỏa ra không ngừng.

“Đừng mà… tôi đã cho anh bú rồi, anh nói không làm mà…” Cô trách móc sự thất hứa của anh.

“Anh không dùng tay, không dùng dương v*t.” Tần Bắc Phong chậm rãi rút thắt lưng ra, gấp đôi lại rồi cuộn quanh lòng bàn tay: “Nhưng đâu có nói là không được dùng thắt lưng.”

Tạm thời không thể tiến vào, ít nhất anh sẽ chơi đùa phía ngoài cho thật đã.

Chương 33 : Bị Dây Da Quất H

Tiếng da của chiếc thắt lưng vang lên như sét đánh vào màng nhĩ, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cơn đau khủng khiếp sẽ đến.

“Anh lại lừa em, anh đúng là đồ lừa đảo…” Lộc Nhung run rẩy, vừa khóc vừa trách mắng.

Thế nhưng, lời trách móc yếu ớt của cô chẳng làm gì ngoài việc tăng thêm sự ngang ngược của người đàn ông.

“Ừ, thì sao?” Tần Bắc Phong trơ tráo đáp lại, chiếc thắt lưng khiêu khích chạm vào giữa hai chân cô, ngay trước mắt cô mà chậm rãi ma sát.

Ngoại âm hộ bị kích thích, bắt đầu co giật nhẹ, quần lót và tất quấn chặt vào khe hẹp đang ướt đẫm. Đôi môi hồng hào của cô trông thật gợi cảm.

Lộc Nhung cắn chặt môi, cố gắng bỏ qua cảm giác đang trỗi dậy bên dưới, nỗi sợ hãi trong cô vẫn còn đó, không biết cơn đau sẽ giáng xuống lúc nào.

Nhưng lúc này, người đàn ông bỗng phát hiện ra điều khác thường: “Không mặc cái anh mua à?”

Anh xé toạc lớp tất, kéo quần lót của cô lên, trên tay đầy những dòng dịch nhờn từ nơi nhạy cảm của cô, anh ngắm nghía kiểu dáng.

Họa tiết con vật nhỏ xinh ngây thơ, nhìn thế nào cũng không giống hàng hiệu.

Anh nhớ rất rõ đã bảo nhân viên cửa hàng chọn giúp vài bộ đồ lót, áo ngực có lý do không mặc, vậy quần lót thì sao.

“Tại sao?” Anh hỏi lại, tay còn lại giữ chiếc thắt lưng cọ xát vào mép âm hộ, dùng mép của nó cọ vào hột le.

Lộc Nhung nhớ lại lý do, có chút ngại ngùng khó nói, cô rên lên hai tiếng, định dùng tiếng rên để lấp liếm.

“Nói đi.” Tần Bắc Phong thừa nhận mình quan tâm đến suy nghĩ của cô gái, vì dù sao đây cũng là món quà hiếm hoi anh tặng.

Nếu cô không thích, lần sau có thể đổi kiểu khác.

Cảm giác như mình đang quan tâm quá mức.

Bực bội nên anh vô thức dùng thêm lực, chiếc thắt lưng ép chặt vào cửa hang của cô, dường như nếu cô không trả lời, anh sẽ thọc thẳng vào.

“Ư… là vì mặc không quen.” Sự bất an khi vật cứng ấy chạm vào nơi nhạy cảm khiến Lộc Nhung nói dối.

Có nghiên cứu chỉ ra rằng, khi một người nói dối, mắt họ sẽ nhìn lên phía bên phải.

Tần Bắc Phong không bộc lộ sự nghi ngờ mà chỉ cười khẽ, thản nhiên nhắc đến nghiên cứu đó.

Rồi anh từ tốn quan sát đôi mắt long lanh của cô đảo qua đảo lại, như không biết phải nhìn đi đâu.

Anh như một tay thợ câu lão luyện, kiên nhẫn dẫn dụ con mồi vào bẫy.

“Đồ nói dối.”

Vừa dứt lời, anh vung tay, chiếc thắt lưng hóa thành roi quất mạnh lên vùng kín non mềm của cô.

Tiếng “chát” vang lên, âm thanh rõ ràng khi da thịt bị đánh.

“Không… A!”

Cơn đau âm ỉ lan tỏa, Lộc Nhung đạt đến một đỉnh điểm mới, cô hét lớn rồi nhấc mông lên, ngực cô nảy lên xuống, đầu ngón chân siết chặt vào ga giường, âm hộ mở rộng phun ra dòng nước dâm.

Dòng nước bắn mạnh ra ngoài, như xé toang không khí, ào ạt rơi xuống ướt đẫm quần của Tần Bắc Phong.

Khuôn mặt Lộc Nhung tràn đầy đau đớn xen lẫn dục vọng khiến anh phấn khích, không ngần ngại quất thêm một roi nữa vào đôi môi đỏ mọng ấy.

m hộ hồng hào lập tức sưng tấy, nở rộ như một bông hoa, không còn khép lại nổi thành ra để lộ ra khe hở.

“Sướng đến vậy sao?” Tần Bắc Phong bỏ thắt lưng xuống, đầy hứng thú nghịch ngợm đôi môi nhỏ đang co giật trong dư vị của cơn cực khoái, rồi thọc thẳng hai ngón tay vào trong khuấy động.

Bên trong ẩm ướt nhão nhoét, như đang cầu xin được anh thỏa mãn. Đưa dương v*t vào chắc sẽ khiến nó tan chảy mất.

“Không… đừng chạm vào nữa, em hỏng mất rồi…” Lộc Nhung vẫn là một cô gái ngây thơ, làm sao chịu nổi những thủ đoạn thô bạo của anh. Chỉ mới bị quất hai roi mà đã gần như sụp đổ, cô vừa khóc vừa van xin, tay đẩy loạn xạ.

“Không hỏng đâu.” Tần Bắc Phong nhẹ giọng dỗ dành, nhưng hành động thì không như thế. Anh nắm lấy cổ tay cô, dùng thắt lưng trói chặt hai tay cô lại, tận dụng nó đến cùng.

Sau khi làm những gì anh muốn, ngón tay của anh lại không chịu rời khỏi nơi ẩm ướt ấy, như thể bị nghiện.

Anh như một kẻ nghiện ngập, khác ở chỗ, thứ anh nghiện là cái khe nhỏ của cô gái này.

Không thể hiểu nổi sở thích gần như biến thái của anh, Lộc Nhung với đôi tay bị trói, chẳng biết phải làm gì ngoài việc thút thít.

Mỗi lần cô khóc, âm hộ bên trong lại co thắt thêm một chút, từ đó Tần Bắc Phong dần đoán ra sự thật: “Có phải mỗi lần em mặc quần lót anh mua, em lại nhớ đến cảm giác anh chơi em không?”

Cái âm hộ nhỏ bỗng co thắt mạnh, như cố nuốt trọn ngón tay của anh.

Có vẻ anh đã đoán đúng.

Bị bóc trần, Lộc Nhung không thể phản bác, sự xấu hổ mãnh liệt khiến cô thậm chí quên mất mình cần phải thở, đến lúc nhận ra thì cô chỉ còn biết thở dốc, cả hai nơi trên cơ thể cùng nhịp hít thở.

Trong hơi thở gấp gáp, mũi cô đầy mùi dịch dâm của chính mình.

Quá đáng quá, cô sắp phát điên rồi. Lộc Nhung không hiểu nổi tại sao mỗi khi đối mặt với anh, giới hạn của cô lại trở thành vô hạn.

Chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Tần Bắc Phong đã có động tác mới. Anh không còn thỏa mãn với việc dùng ngón tay chơi đùa âm hộ của cô nữa, dương v*t của anh đã cứng đến mức khó chịu.

“Đã làm ướt mấy cái quần lót mới rồi, cứ mặc cái nào là ướt cái đó à?” Câu nói dâm dục bật ra, anh xé toạc mảnh vải còn sót lại che chắn giữa hai chân cô.

Anh nhét chiếc quần lót con thỏ đã không còn nguyên vẹn vào túi, như một món quà lưu niệm, đồng thời kéo khóa quần xuống.

Chương 34 : Muốn Cưỡng Ép Cô Ấy H

Dương v*t khổng lồ gồ ghề bật ra, dựng thẳng đứng giữa hai chân, phần đầu căng mọng đang rỉ ra dòng dịch trong suốt, chảy dọc theo thân cột đầy những đường gân nổi sau đó chìm sâu vào đám lông mu rậm rạp.

Dù đã thấy vài lần, nhưng Lộc Nhung vẫn không khỏi khiếp sợ khi nhìn thấy thứ đó vào lúc này.

Cô không phải chưa từng lén xem phim người lớn, nhưng chưa từng thấy ai có thứ đáng sợ như thế này.

Anh không phải định làm cô, mà là muốn giết cô.

Tần Bắc Phong quỳ trước mặt cô, bàn tay rắn rỏi nắm lấy dương v*t, thờ ơ vuốt ve vài cái: “Em có muốn biết tại sao anh không mặc quần lót không?”

Lộc Nhung không đáp, chỉ ngây người nhìn anh tự thỏa mãn.

Anh cao lớn, mạnh mẽ, nhưng đôi bàn tay lại đẹp đến khó tin. Các đốt xương nổi bật dưới ánh sáng, chuyển động lên xuống theo từng nhịp tay vuốt, tạo nên một cảnh tượng mạnh mẽ.

“Để tiện chơi em.” Tần Bắc Phong tự hỏi tự đáp, lợi dụng chất dịch từ âm hộ của cô thấm qua kẽ tay mà tiếp tục vuốt, tiếng thở nặng nề phát ra từ cổ họng.

Lộc Nhung nhận ra từ đầu đến cuối, anh luôn ôm mộng xấu xa, chưa từng thay đổi. Cô hối hận vì đã “rước sói vào nhà”, nhưng giờ đã quá muộn.

Cổ chân cô bị anh nắm chặt, kéo sát vào người anh.

“Em có muốn bị anh chơi không?” Tần Bắc Phong với bản tính độc đoán và bá đạo, chầm chậm dẫn dắt cô gái theo những dục vọng hèn hạ, giọng anh khàn khàn dụ dỗ.

Hai chân thon dài của Lộc Nhung đặt lên đùi anh, cô rơi vào thế mở toang, váy hoa rối loạn, ngực và âm hộ đều lộ ra, trong khi anh chỉ đơn giản là kéo khóa quần.

Câu trả lời rõ ràng là không, nhưng khi đến miệng cô lại không thể thốt ra.

Nhận ra sự do dự, sợ hãi trong mắt cô, Tần Bắc Phong tiến sát hơn.

Cô dễ dàng đạt cực khoái, nước nhờn cứ trào ra không ngừng, không cần thêm bất kỳ chất bôi trơn nào khác.

“Em sẽ sướng hơn nhiều so với khi anh dùng tay.” Anh thở gấp, cố nhét đầu dương v*t vào.

Nhưng Lộc Nhung quá căng thẳng nên âm hộ co rút liên hồi, khiến anh không thể tiến vào.

Đầu dương v*t trượt ra ngoài, Tần Bắc Phong bắt đầu cân nhắc việc cưỡng ép xâm nhập.

Để chơi cô gái này không phải là điều khó khăn. Bất chấp việc cô có đau đớn hay không, anh có thể xông thẳng vào, càn quét âm đ*o và tử cung, khuấy đảo mọi thứ bên trong. Khi đã thoả mãn, anh thậm chí có thể đánh dấu lãnh thổ bằng cách tiểu lên cô, bắn đầy bụng cô.

Thái dương anh giật mạnh, sự tàn bạo trong trí tưởng tượng khiến máu trong người anh sôi trào, chỉ cần chút nữa là bùng nổ.

Anh dùng hai ngón tay giữ lấy đầu dương v*t, chậm rãi nhét vào miệng âm hộ đang không ngừng rỉ nước. Phần thịt hai bên đã bị quất đến sưng đỏ, hột le cũng nhô lên căng cứng.

Cố tình để lỗ niệu đạo cọ sát vào hột le, Tần Bắc Phong điều chỉnh vị trí, hông chuyển động mạnh mẽ.

Cứ thế, trượt ra, rồi lại đâm vào, mỗi lần càng sâu hơn.

Cơn đau rách toạc kéo Lộc Nhung khỏi sự mê muội của khoái cảm, như người suýt chết đuối được cứu, cô khó nhọc hít thở, cố gắng hít lấy chút không khí mong manh.

“Đừng… đừng vào nữa, đau quá, sắp rách ra rồi.”

Cô nhìn anh, khuôn mặt anh hiện lên vẻ xa lạ, tàn nhẫn đến kỳ quặc.

“Tần, Tần…” Cô không biết tên anh, chỉ biết lặp đi lặp lại, hai tay bị trói cố gắng đập vào ngực anh.

Lực đập yếu ớt như không, Tần Bắc Phong không hề nhúc nhích nhưng ánh mắt u ám của anh bỗng lóe lên chút sáng.

“Hửm?” Anh bật cười khẽ, không để lộ gì, ánh mắt lướt qua hạ thân của cô để chắc chắn rằng cô không bị thương.

“Em không dám.” Giọng cô nghẹn ngào: “Anh đừng dọa em.”

Đến nước này rồi, cô gái ngây thơ vẫn coi hành động mà lẽ ra là cưỡng hiếp của anh như trò đùa, không chút phòng bị.

“Thế em dám gì?” Tần Bắc Phong hỏi, chuyển sang dùng thân dương v*t cọ nhẹ lên khe hở của cô, tay anh vuốt ve, bóp nhẹ bắp đùi, rồi tiến dần lên, siết chặt lấy gốc đùi.

Ngừng chơi đùa thì không thể, cùng lắm anh chỉ có thể làm vậy mà không tiến vào, và chỉ giới hạn trong hôm nay, cũng là lần cuối cùng.

Cái âm hộ vừa bị hành hạ giờ gặp được chút nhẹ nhàng, lại bắt đầu tiết ra dòng nước trong, nhỏ giọt lên ga giường.

Lộc Nhung hiểu ý anh, giọng đáp nhỏ như muỗi: “Như lần trước.”

“Chà xát bên ngoài, đút vào giữa hai chân em?”

“Ưm…” Lộc Nhung rên rỉ, như đang trách anh sao lại nói thẳng ra như thế.

“Dưới thì ướt, trên thì cứng miệng.” Tần Bắc Phong giả vờ không hiểu sự xấu hổ của cô.

Được sự đồng ý của cô, anh nhấc hông lên, thô bạo chà xát dương v*t to lớn của mình vào hai bờ môi âm hộ trắng muốt. Nóng rực và căng cứng, nó cứa vào bên trong âm đ*o đang ngứa ngáy khó chịu.

Bên trong càng lúc càng ngứa, Lộc Nhung không biết phải đối mặt thế nào với sự biến đổi của cơ thể, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn, không dám nghĩ, nhưng âm thanh dâm dục từ chỗ hai người cứ vang vọng trong đầu cô.

Rõ ràng âm hộ cô đang ướt đẫm, dòng nước chảy ra không ngừng, nhưng khuôn mặt cô vẫn cau lại. Tần Bắc Phong cúi người, ghé sát vào tai cô: “Đừng làm ra vẻ như anh đang bắt nạt em chứ.”

Thân hình anh quá khổng lồ so với cô, khi anh cúi xuống, phần dưới không thể chạm vào. Nhưng mỗi khi anh tiến gần để nói, dương v*t lại rời khỏi âm hộ.

Dòng dịch nhầy dính chặt vào dương v*t của anh, kéo theo những sợi dâm tuyến, rồi nhỏ giọt xuống khe hở đang khép mở của cô.

Lộc Nhung vừa chịu đựng cơn ngứa, vừa ấm ức, rõ ràng anh đang bắt nạt cô, cô lắc nhẹ đôi tay bị trói, đưa ra bằng chứng: “Cổ tay em đau…”

Giọng nói mềm mại, yếu đuối như chính âm hộ của cô, chỉ cần bóp một cái là chảy nước.

“Thả ra nhé, em phải ôm chặt lấy anh.” Giọng Tần Bắc Phong khàn đục: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Môi anh khẽ lướt qua tai cô, hơi thở nóng hổi theo từng lời nói phả vào, lần đầu tiên Lộc Nhung nghe ra chút dịu dàng trong đó.

Cô ngượng ngùng gật đầu, không ngờ giây tiếp theo cô lại bị xoay chuyển, trời đất quay cuồng.

Từ tư thế nằm ngửa, cô bị kéo thành tư thế quỳ. Chưa kịp ổn định vật cứng nóng rực đã nện mạnh vào giữa hai chân, bìu anh đập lên, âm thanh tiếng vỗ như đang chế giễu sự ngây thơ khi cô tin tưởng.

“Lừa em đấy.” Từ phía sau, anh cưỡi lên cô, thỏa mãn thở ra.

Chương 35 : Cửa Mình Nhỏ, Lòng Dạ Cũng Nhỏ, Nhẹ Nhàng Thôi Mới Dễ Chịu

Tần Bắc Phong đã từng đút vào gốc đùi của Lộc Nhung, lần này anh thuần thục hơn rất nhiều.

Anh lật người cô lại, hạ thấp hông, đẩy dương v*t vào giữa hai đùi cô một cách gọn gàng, liền mạch.

Khi thân hình mảnh mai của cô không chịu nổi cú thúc mạnh bất ngờ mà ngã về phía trước, anh giữ lấy hai bầu ngực đầy đặn của cô, ổn định lại thân hình nhỏ bé đang run rẩy dưới hông mình, các ngón tay chậm rãi nhưng chắc chắn nhào nặn đôi bầu vú mềm mại trong khi anh nhịp nhàng rút ra rồi đẩy vào.

Dù đã đâm vào cô, anh vẫn còn cả một đêm để thỏa sức thực hiện những ý tưởng dâm dục trong đầu mình.

Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo…

Lộc Nhung muốn mắng, nhưng không thể thốt nên lời, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ đôi môi cô. Tần Bắc Phong duy trì nhịp độ không quá nhanh nhưng mỗi lần đều đẩy hết vào rồi rút hết ra, phần lông mu cọ xát với âm hộ mịn màng của cô, làm phần gốc đùi lẫn mông nhỏ của cô đều đau nhói và tê dại.

Ôi, lại sắp phun nước ra rồi…

Cô vùi mặt vào gối, mái tóc rối tung để lộ chiếc cổ trắng ngần ửng đỏ và đôi tai nhỏ.

Tư thế né tránh rõ ràng này lọt vào mắt Tần Bắc Phong, anh lập tức cúi người áp sát lên lưng cô, thân hình mạnh mẽ như một tấm lưới dày, phủ kín lấy con thú nhỏ đang hoảng loạn muốn trốn thoát.

“Giận à?” Giọng cười trầm thấp của anh rung chuyển bờ vai cô khi lồng ngực anh áp lên phần xương cánh bướm tinh tế của cô.

Lộc Nhung không trả lời, nước mắt lăn dài trên má.

Tần Bắc Phong chẳng bận tâm đến việc cô có phản ứng hay không, anh dùng hai ngón tay vân vê một bên đầu v*, kéo dài ra rồi thả xuống, cứ thế mà chơi đùa theo ý thích.

“ m hộ nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ, đâm nhẹ thế này thì sao mà sướng nổi?”

Tay và miệng của anh không buông tha cô, kể cả bên dưới cũng thế.

Anh từ từ tăng tốc, dương v*t thô to của anh trượt ra trượt vào giữa hai đùi ướt át của cô.

“Ưm…” Tiếng rên từ lồng ngực anh bật ra, hơi thở khàn khàn đầy khoái lạc: “Nhiều nước quá.”

Tần Bắc Phong không hiểu vì sao chơi với âm hộ của cô gái này lại khiến anh sung sướng đến thế.

Lộc Nhung cũng không hiểu tại sao anh lại nói những lời thô tục như vậy, lãng phí giọng nói trầm ấm ấy. Điều khiến cô khó chịu hơn là mỗi khi nghe thấy, cái âm hộ của cô lại ngứa ngáy, khát khao được một thứ gì đó cứng rắn đâm vào.

“Em có thích dương v*t của anh cọ xát âm hộ của em không?”

“Trả lời đi.”

“Há miệng ra, học theo âm hộ của em mà mở miệng.”

Anh càng đâm càng phấn khích, những lời dâm tục liên tục tuôn ra. Tay anh tạm tha cho bầu ngực đầy dấu vết tím bầm, trượt lên môi cô, ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy môi dưới, dễ dàng nhét vào miệng cô.

“Cái miệng này cũng nóng bỏng như âm hộ, chắc cũng ngon lắm.”

Anh lại tiếp tục đe dọa, ám chỉ đầy nguy hiểm.

Trong cơn mê loạn, Lộc Nhung lờ mờ cảm nhận vị tanh của dịch nhầy, đó là sự pha trộn giữa dịch dâm của cô và chất nhầy từ anh.

Bị ép phải mút ngón tay anh, Lộc Nhung cảm thấy tủi thân vô cùng.

Cô quỳ gối trên giường cứng, không chỉ phải chịu đựng trọng lượng của mình, mà còn cả lực thúc mạnh bạo của anh, như thể anh đang đóng cọc, muốn dính chặt cô vào đầu giường, chỉ cần để lại cái mông cho anh thỏa mãn.

Trước khi những tiếng rên rỉ và dòng nước từ âm hộ cô cạn kiệt, một tiếng van xin yếu ớt cất lên: “Đầu gối… ưm, đau quá…”

“Yếu ớt.” Tần Bắc Phong nghe thấy vậy thì cười khẽ, rút ngón tay ra, bóp nhẹ cằm cô.

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai nói cô yếu ớt cả.

“Không phải… không phải yếu ớt.” Lộc Nhung muốn thanh minh, như một thói quen từ nhỏ, tiềm thức dẫn dắt cô muốn làm vừa lòng anh: “Thật sự… đau lắm, anh lớn quá… còn đâm mạnh làm âm hộ em đau, em không quỳ nổi nữa.”

Cô cố gắng nén nỗi xấu hổ, những lời thô tục vừa thốt ra khỏi miệng, cô cảm nhận được một dòng nước ấm khác chảy ra từ giữa hai chân mình.

Nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm, chỉ mong giảm bớt cơn đau ở đầu gối, Lộc Nhung không muốn ngày mai phải tập tễnh vì cơn đau.

Huống hồ, nếu phải quỳ mà khiến đầu gối đau vì bị chơi, thật sự là lý do quá mất mặt.

Đã nói ra những lời thô bỉ rồi, cô không biết mình còn có thể làm gì hơn, trong cơn túng quẫn, cô vụng về dùng má mình cọ vào lòng bàn tay anh: “Đừng bắt em quỳ nữa, được không?”

Còn nói không yếu ớt à? Trong ánh mắt của Tần Bắc Phong thoáng hiện lên chút ý cười khó nhận ra, ngón cái của anh vuốt qua khóe mắt đầy nước của cô.

“Được, không để tiểu thư yếu ớt phải quỳ nữa.”

Anh ngồi xếp bằng, kéo cô vào lòng, hai tay giữ chặt lấy phần đùi cô ép xuống, đặt cô vào tư thế phơi bày hoàn toàn, như một đứa bé đang ngồi trên bô.

Trước mắt cô giờ không còn là ga giường hay gối, mà dưới ánh đèn sáng rực của căn phòng, Lộc Nhung thấy rõ bộ ngực ửng đỏ đầy những vết hằn trên cơ thể mình, một bên đầu v* sưng to gần gấp đôi bên còn lại, là kết quả của việc anh vừa kéo dãn nó ra.

Ánh mắt cô bất giác trượt xuống, chạm ngay vào gậy th*t khủng khiếp đang cọ xát vào giữa hai chân mình.

Bụng dưới cô bỗng quặn lại, âm hộ nhỏ bé vốn đã đạt đến cực hạn giờ lại rỉ nước ra ngoài, dòng dịch dâm thấm đẫm lớp lông mu rậm rạp.

Lộc Nhung xấu hổ vô cùng, định giơ tay lên che mắt nhưng đã bị anh giữ lại.

“Hóa ra không phải là đau đầu gối.” Tần Bắc Phong nắm tay cô, đưa về phía nơi hai người đang giao hợp, giọng anh như vừa chợt nhận ra, kèm theo nụ cười ác ý: “Là em muốn nhìn thấy âm hộ mình bị anh **, đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com