Bùi Văn Minh
Bùi Văn Minh đang bị phạt đi xách nước tưới cây vì ghẹo gái trong lớp, không cho con người ta học bài. Vòi nước chậm rãi rỉ từng giọt, từng giọt một khiến nó mất hết kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi thề quen thuộc của tụi học sinh. Nó ngồi thơ thẩn nhìn ra vườn cây, đột nhiên nhớ tới, ngày trước nó cũng từng bị phạt đi múc nước tưới cây thế này, mà cái hôm đó cũng là lúc nó phát hiện hai thằng oan gia ngõ hẹp lớp 12F1 có gì đó không được bình thường.
Nhớ hôm đó trời nắng gần 40 độ, nó đang đau khổ lê từng bước chân từ lớp học ra chỗ rửa mặt để lấy nước, lúc đi tới góc khuất nơi bệ nước thì nó nghe được có tiếng người, tới gần hơn thì thấy hai bóng dáng cao cao gầy gầy quen thuộc.
Một đứa có nét mặt mềm mại nhưng lúc nào cũng tung ra đanh mặt thần chưởng, một đứa thì mặt có vẻ nam tính đáng tin phết thì suốt ngày to mồm chửi đổng.
Vâng, ngoài thằng Tín với thằng Tình thì còn ai vào đây nữa?
Chậc, giữa trưa nắng nóng muốn vỡ sọ mà ra giữa sân cãi nhau, lũ điên.
Nó tặc lưỡi mấy cái rồi ngồi chồm hổm xuống, nép đằng sau bệ nước, dỏng tai liếc mắt hóng hai người nào đó cãi nhau, mỗi tội hơi xa, nghe chữ được chữ mất.
Xời, bây cứ cãi rồi lại lao vào choảng nhau tiếp đi, tí anh đây đi mách thầy, rồi bây sẽ phải xách nước thay cho anh, ngon!
Nó nhìn qua hướng đó, thấy thằng Tình giận lắm, mặt mũi cũng đỏ hết lên rồi, thằng Tín thì lại có vẻ luống cuống, như đang giải thích chuyện gì.
Nó thấy thằng Tín chịu hết nổi rồi, nắm lấy hai vai của thằng Tình quát to, tại sao mày không chịu nghe tao nói vậy hả, may là khu bán trú ở xa, chứ mà ở gần thì trưa nay tụi nó lại lên phòng nề nếp ngồi rồi.
Nó thấy thằng Tình nghe xong câu đó đơ ra vài giây, không nói một lời nào, cắn môi hất tay thằng Tín rồi quay người bỏ đi, sao giống mấy đôi chim cu ngoài đường dỗi nhau vờ lờ ấy nhở?
Nó thấy thằng Tín cũng đơ ra vài giây rồi mới chịu đuổi theo, bắt lấy cổ tay thằng Tình, bị Tình nó giằng ra nhưng không được, chậc, tay thằng Tình vừa trắng vừa gầy, bị bàn tay to lớn hơi sạm màu của thằng Tín một phát nắm chặt không rút ra được luôn.
Tao không nghe, không muốn nghe, mày biến đi, biến cho khuất mắt tao!
Tình, mày phải nghe tao giải thích!
Tao nói mấy lần rồi, bộ mày bị điếc hả?! Không là không. Bây giờ tao đang rất bực, mày bỏ tao ra hoặc tao đánh chết mày!
...
Này!
Này này này!!!
Thằng chó Tín kia mày làm cái gì đấy!? Cãi nhau thì cãi mắc gì tự nhiên ôm thằng Tình vậy hả? Bỏ ra ngay! Thằng Tình dù mồm miệng hơi láo nhưng ít gì cái mặt nó cũng đẹp nhất nhì cái trường này, ai cho mày ôm hả!! - Tất nhiên đây chỉ là chữ nhảy trong não Bùi Văn Minh lúc đó chứ nó làm gì có gan gào lên như vậy đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thế này.
Bùi Văn Minh ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi bật ngửa nhìn thằng Tình cố dãy ra khỏi vòng tay của thằng Tín, miệng thì liên tục chửi thằng Tín là đồ dê xồm, đồ biền thái, thằng Tín thì vẫn ôm chặt thằng Tình vào lòng mặc cho ngực với tay đang bị đánh bùm bụp từng cái.
Nó thấy thằng Tình đánh chán rồi thôi, đứng im cho thằng Tín ôm.
Nó thấy thằng Tín thủ thỉ gì đó, hai đứa tao một câu mày một câu qua lại một hồi, bỗng thằng Tình cắn môi dụi trán vào vai thằng Tín, một tay nắm lấy góc áo sơ mi trắng bị bỏ ở ngoài quần của đối phương.
Nó thấy thằng Tín buông hai tay đang quắn lấy eo thằng Tình ra, thay vào đó là dùng nó để nâng mặt cái người đang chu môi giận dỗi lên.
Nó thấy thằng Tín cười cười mấy cái, lấy má mình cọ cọ má thằng Tình.
Nó thấy thằng Tín quay mặt hôn lên viền tay đỏ chót của thằng Tình.
Nó thấy thằng Tình mặt đỏ ửng, nhìn có vẻ không cam tâm lắm nhưng vẫn để yên cho thằng Tín đụng chạm.
Nó thấy thằng Tín nhắm mắt nghiêng mặt chạm nhẹ lên môi thằng Tình rồi rời ra, thấy thằng Tình không phản kháng bèn được nước làm tới, hôn thêm một cái, rồi một cái nữa...
Nó thấy lưỡi thằng Tín...
?
???
?????????????????????????????????????
Mười bảy năm cuộc đời của Bùi Văn Minh luôn tự hào vì đôi mắt sáng tinh anh của mình, luôn cười vào mặt mấy đứa mọt sách luôn đeo cặp kính dày cộp, thế mà giờ đây, nó chỉ ước rằng phải chi nó cũng đeo mấy cặp đít chai nào đó trên mặt, hoặc là mù mẹ nó đi còn hơn.
Nó cũng ước trên đời này tồn tại thứ gọi là máy xoá kí ức, hoặc máy làm lại cuộc đời thường xuất hiện trong mấy bộ truyện tranh ảo lòi trên mạng.
Bùi Văn Minh hoang mang hoảng loạn tột độ, miệng nó tới giờ vẫn chưa khép lại được, nó không dám nhìn nữa, không dám nhìn nữa, lỡ đâu có cái gì đó đáng sợ hơn nữa thì chắc nó cũng móc mẹ mắt rồi dâng cho vị thần vòi nước ở gần đó thôi.
Tại sao hai đứa suốt ngày to mồm chửi nhau, hở tí là lao vào bụp luôn lại cắn mỏ nhau giữa trưa hè nóng chảy mỡ này? Đệt má!
Không lẽ tụi nó là một cặ– Không! Bậy mồm quá! Không nghĩ nữa, bố mày đếch thèm nghĩ nữa! Tụi mày có là gì của nhau bố mày cũng kệ mẹ! Đờ mờ tao về lớp đây, tao sẽ coi như chưa có gì xảy ra, tụi mày cứ ở đây cắn mỏ nhau tiếp đi, đếch liên quan gì tới bố hết! Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!!
Nói rồi liền đứng dậy bỏ đi, nhưng khổ nổi ngồi lâu quá lại thêm hai đứa bên kia khiến đầu nó trắng xoá một mảng, vừa đứng lên chân đã mềm nhũn rồi ngã cái oạch xuống, may mà tiếng không lớn, chắc hai đứa bên kia không nghe được đâu. Thế là nó bò từng bước, thật nhẹ nhàng thật cẩn thận...
Nhưng cưng à, mày tính sao bằng trời tính?
Rắc.
Một âm thanh vừa cứng nhắc vừa khô khan vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh.
Thôi chết bà rồi! Lỡ dẫm phải cành khô rồi!!!
Bùi Văn Minh tim như ngừng đập, mồ hôi nhỏ giọt từ từ lia mắt nhìn sang phía bên kia, chỉ thấy hai cái móng sói của thằng Tín vẫn đang quắp ngang eo thằng Tình, còn hai tay thằng Tình thì đang gác lên vai thằng Tín, trông tình cảm vô cùng, trừ mỗi hai đôi mắt đang lừ lừ nhìn qua chỗ nó.
Thôi xong...
...
“Ê thằng kia, mày tính chờ mồ hôi mày chảy xuống đầy xô mới chịu mang về đó hả? Cô Hoàng gọi mày nãy giờ đó thằng chó, thứ lề mề.” - Tiếng gọi của thằng bạn từ xa vọng lại, kéo nó ra khỏi cái quá khứ mà nó hận không thể đem nhét vào hòm rồi ném mẹ ra biển cho rồi.
Nó đáp lại một tiếng rồi xách xô nước đi về, vừa đi vừa nhớ lại cái hôm đó nó bị hai thằng kia doạ giết thế nào nếu dám bép xép chuyện của tụi nó ra ngoài, nghĩ lại mà thấy lạnh cả sống lưng.
Trên đường đi ngang qua lớp 12F1, liếc mắt vào lớp đó thấy hai thằng Tín Tình vẫn đang khịa nhau trước lớp, dù thằng Liên đứng đó mà vẫn không ngăn được, nó tặc lưỡi mấy cái rồi đi tiếp.
Về đến lớp thì nghe bọn con gái đang rì rầm bàn tán gì đó, nó nghe phong phanh được vài chữ, hình như là đang khen hai đứa Tín Tình đứa thì mỹ đứa thì tuấn, Bùi Văn Minh dù có ngu đến thế nào vẫn hiểu được là đang khen hai thằng kia đẹp. Rồi cái gì mà tao thích Tình hơn vì Tình vừa học giỏi vừa xinh đẹp, trừ lúc hay cãi nhau với Tín với trợn dọc mắt ra thì cũng tốt, rồi còn Tín ngon hơn vì nó vừa đẹp trai nam tính vừa có cơ bụng sáu múi khoẻ mạnh gì đó, rồi bằng một cách thần kỳ nào đó tụi con gái quay ra gây lộn về việc trong hai đứa Tín Tình ai ngon trai hơn.
Ha, tranh ít thôi, có tranh thắng tụi mày cũng đâu húp được bọn nó, không khéo lại chọc trúng đứa còn lại, bị lôi ra đánh ghen thì ráng mà chịu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com