Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

55. Huyền Chân hey hey (2)

55.

Nam Dương kéo Huyền Chân chạy tới chợ quỷ, chỗ này toàn là mấy thứ kì quặc, đột nhiên có Linh xuất hiện cũng không phải là quá bất ngờ.

Huyền Chân lần đầu tiên đặt chân đến chợ quỷ, nhìn khắp nơi, không biết Nam Dương muốn dẫn hắn tới đây làm gì.

"Ngươi định đem ta đi đâu vậy?", Hắn hỏi.

Nam Dương nghe xong quay đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: "Đương nhiên là tìm một chỗ nào đó đẹp đẹp để cùng ngươi lăn gi..."

Huyền Chân phản ứng nhanh, vội vàng che miệng hắn lại, "Biết rồi, biết rồi! Ngươi nói ra làm gì? Đừng có nhìn ta, nếu ngươi còn muốn làm thì đi nhanh lên!"

Nam Dương cầm lấy tay hắn đang đặt trên miệng mình, cười nói: "Ta còn tưởng khi nãy ngươi nói như vậy là vì đã đổi tính, sao mới đi có một chút đã trở về cái bộ dạng ưa làm màu ngày trước vậy?"

Huyền Chân quả thực không thể tin được, cái người đang dùng bộ mặt bỡn cợt cười đùa hắn lại chính là Nam Dương tướng quân, tay bị đối phương nắm lấy, Huyền Chân giống như bị bỏng, giật tay mình về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"A, nói ta ưa làm màu, vậy Nam Dương tướng quân từ khi nào đã bắt đầu dài dòng như vậy?

Nam Dương nhún vai, lười trả lời.

"Ta không cãi nhau với ngươi, đi trước đã."

Ủa đụ, cái tên Nam Dương này sao tự nhiên trầm tĩnh như vậy?

Lần trước gặp cũng không nói với nhau được mấy câu, nhưng cách mà hắn đối xử với thằng nhãi Phong Tín kia, đúng là có vài phần giống như một người thầy, cũng không biết hồi trước sau khi mình biến mất, Nam Dương đã gặp phải chuyện gì. Huyền Chân đi theo phía sau Nam Dương, nhìn bóng lưng hắn mà ngẩn cả người.

Hai người một trước một sau đi qua rất nhiều hẻm quanh co, chẳng mấy chốc đã đứng trước một căn nhà hết sức bình thường. Trên cửa có treo một tấm bảng ghi bốn chữ "Tâm tại Đào Nguyên".

"Đây là chỗ nào vậy?", Huyền Chân nhìn thấy mấy chữ quen thuộc này, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.

"À, cứ vào là biết, không hại ngươi đâu mà lo.", Nam Dương đẩy cửa lớn rồi vào trước.

Huyền Chân đứng ở cửa, tự nhiên muốn bỏ chạy quá, nhưng lại tiếc không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Lúc này có vài tiểu quỷ đi ngang qua hi hi ha ha mà cười, tất cả đều nhìn chằm chằm hắn một lúc, cảm thấy cái người đứng trước cánh cửa chưa bao giờ mở ra của Nam Dương tướng quân thật là kì quái.

"Tiểu ca ca ngươi tìm tướng quân nhưng có việc hả?"

"Có phải tiểu ca ca cũng là thuộc hạ dưới trướng của Thái Tử hem?"

"Mặt tiểu ca ca đỏ rồi kìa, ngộ ha ngộ ha."

"Tiểu ca ca......"

"Tiểu ca ca......"

Tiểu quỷ tới ngày càng đông, vây quanh Huyền Chân ríu rít hỏi đông hỏi tây, Huyền Chân bị tụi nó làm ồn đến đau cả đầu.

"Đừng nói nữa, ta đến tìm tướng quân của các ngươi, ta đi đây!", Hắn một bên nói, một bên đi vào nhà, "lạch cạch" một tiếng đóng cửa vào, đám tiểu quỷ kia bị bỏ mặc ngoài cửa, bất mãn không thôi, tức giận mắng người tại chỗ luôn, mắng đến mệt rồi mới dần dần bỏ đi.

Huyền Chân dựa vào cửa, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống một ít, đang định ngẩng đầu nhìn xem căn nhà này trông như thế nào thì nghe Nam Dương ở chỗ cầu thang nói vọng qua.

"Ngươi làm cái gì mà lâu vậy hả? Đến đây, ta chuẩn bị phòng xong rồi."

"Ha, Cự Dương tướng quân ngươi quản rộng như vậy làm gì, ta đã vào rồi còn gì?"

"Ta thao! Đã bảo là đừng nhắc lại cái tên đó, sao ngươi không chịu nghe vậy hả!", Nam Dương không thể chịu được việc Huyền Chân cứ gọi cái tên đó mãi, theo bản năng phải gào lên vài câu như vậy mới đỡ giận.

Huyền Chân cười lạnh vài tiếng, đi tới chỗ Nam Dương đang đứng.

"Không phải chê ta chậm sao? Còn không đi mau? Thật không biết là ai chậm."

"Mẹ nó ngươi đúng là cái đồ......"

Huyền Chân mắt điếc tai ngơ, lên lầu hai, phát hiện trên này có một cái hành lang dài ơi là dài, một trái là cửa sổ bên phải là phòng ở, cửa phòng tất cả đều mở ra, mà ở cuối hành lang có một căn phòng, có vài tia ánh sáng chảy ra từ khe hở của cái cửa khép hờ.

"Là căn phòng dưới cùng kia, ta đã phí rất nhiều công sức để chuẩn bị nó đó.", Nam Dương đi tới trước hắn, đắc ý dào dạt nắm lấy cổ tay Huyền Chân mà kéo hắn tới căn phòng đó.

Huyền Chân mắt trợn trắng, nhưng lại không từ chối động chạm thân mật của người ta.

Tới trước phòng, Nam Dương đẩy cái cửa đang khép hờ kia ra, Huyền Chân nhìn một cái, trong đây toàn là giường ngủ, đặt gần nhau tạo thành một cái giường siêu to khổng lồ, trên mặt thêu đủ các loại thực vật, còn có rất nhiều chăn gối đệm, bởi vì số lượng quá nhiều, khiến người ta hoài nghi đây là cái chỗ bán đồ nội thất chứ không phải phòng ngủ.

"Ngươi chuẩn bị lâu như vậy, chỉ là để bày ra mấy cái này sao?"

Lời nói thì châm chọc hết mức, nhưng tai thì đỏ ửng cả lên rồi.

Nam Dương ném Huyền Chân lên giường, mặt đối mặt mà nói, "Những lời ngươi nói khi nãy, bây giờ còn tính không?"

Huyền Chân bị hai tay người này giữ lấy đầu không động đậy được bèn nhìn thẳng người ta, chớp chớp mắt nói, "Đương nhiên, nếu không ta tới đây làm gì?"

Khoảng cách hiện tại cực kì nguy hiểm, Nam Dương càng ngày càng gần, trên miệng treo một nụ cười dịu dàng.

Đầu tiên là chóp mũi hai người đụng nhẹ vào nhau, hô hấp đan xen, tiếp theo, môi chạm môi, hai cánh môi khô ráo mềm mại cọ xát lẫn nhau, lại tiếp theo, có người vươn đầu lưỡi ra trước, người kia liền hung hăng đáp trả, răng môi dây dưa, đỏ mặt thở dốc.

Một nụ hôn dài kết thúc, Huyền Chân khẽ cười nói: "Cự Dương tướng quân có còn "cự dương" không? Nhanh lên một chút, ngươi không còn "cự dương" nữa nên mới chậm chạp như vậy, nên mới không cho ta gọi ngươi như vậy nữa chứ gì?"

Nam Dương bị mấy câu cự dương liên tiếp đập vào mặt, đây căn bản không phải khiêu khích trên giường, rõ ràng là đang nghi ngờ khả năng của hắn!

"Ngươi...... Bảo ngươi đừng nói, ngươi càng muốn nói, bộ ở trên giường cái miệng ngươi không chiếm được thế thượng phong là không chịu được hay gì?"

Huyền Chân lầm bầm hai tiếng, hai chân quấn lấy eo Nam Dương, chậm rãi cọ xát, chủ động đưa chính mình tới miệng của Nam Dương.

"Muốn làm thì lẹ một chút, Cự, Dương, tướng, quân."

Giọng điệu ngả ngớn truyền vào trong tai, theo dây thần kinh đi xuống dưới lồng ngực, khiến cho tim gan phèo phổi của Nam Dương tướng quân ngứa ngáy không thôi.

"Ta thao!"

*****
Mấy cái "cự dương" nghĩa là ciu to ó nho mng :v để như z cho giống tên ẻm ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com