Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62. Dạy dỗ (3)

62.

Giữa trưa thứ bảy, tại nhà Phong Tín, trên cái bàn ăn thịnh soạn kia có bốn ngươi, một bên là Nam Dương Phong Tín, một bên là Huyền Chân Mộ Tình, tám mắt nhìn nhau, âm thầm đánh giá.

"Khụ, khụ", Huyền Chân lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ này, Nam Dương Phong Tín đều quay đầu qua nhìn hắn, riêng chỉ có Mộ Tình lại cuối đầu nhìn xuống dưới. Huyền Chân bị bốn con mặt kia nhìn chằm chằm, hơn nữa khuôn mặt của Phong Tín lại giống Nam Dương như vậy, có chút không được tự nhiên, "Nam Dương, ta nói ngươi đừng có nghe, bịt mồ... À nhầm bịt tai lại đi, giờ ta đang nói chuyện cho hai đứa kia nghe, được thì ngươi bịt mắt lại luôn thì càng tốt, đừng có nhìn ta nữa."

Đương nhiên Nam Dương sẽ không làm theo lời hắn, "Ngươi nói kệ ngươi, ta ngồi đây kệ ta, cùng lắm là ta không xen vào là được."

Huyền Chân bị Nam Dương làm cho cứng họng, quyết định lơ hắn luôn, ganh nhau nhiều năm như vậy, mấy câu nói kiểu này cũng chẳng thấm thía vào đâu. Hắn lại tiếp tục nói, "Phong Tín, bình thường ngươi với Mộ Tình cũng nên kiềm chế lại tí đi, các ngươi còn nhỏ, còn phải làm việc, phải biết thông cảm cho nó chứ, nếu công việc bị trì hoãn, tất cả là tại ngươi!"

Phong Tín vốn đang ngoan ngoãn ngồi nghe cái tên Huyền - ngụy tình địch - Chân này nói chuyện, đột nhiên đối phương lại đổ hết tội lên đầu hắn, mắt chứ A mồm chữ O, tại sao lại là lỗi của hắn chứ?

"Cứt gì? Cái gì mà công việc bị trì hoãn? Tự nhiên lại do ta sai là thế nào?"

Huyền Chân cười lạnh mấy tiếng, "Mộ Tình dạo gần đây phải rút khỏi ca đêm, còn không phải là bởi vì cơ thể không ổn sao? Ngươi còn dám nói không phải tại ngươi?"

"Mộ Tình rút khỏi ca đêm? Mộ Tình, không phải sức khoẻ em rất tốt sao? Bị thương chổ nào rồi?", Phong Tín nhìn Mộ Tình, thấy hắn đỏ mặt cúi đầu, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lại hỏi Huyền Chân, "Ruốt cuộc là ta sai ở chổ nào?"

Huyền Chân trợn trắng cả mắt, đưa một tay kéo áo Mộ Tình lên, "Đây, tự mở to mắt ra mà nhìn đi!"

Mộ Tình chưa kịp đề phòng đã bị Huyền Chân xốc áo lên, sợ tới cứng cả người, vội vàng đưa tay lên che lại. Hiện tại đang là mùa hè, nóng muốn chảy cả mỡ, ấy vậy mà Mộ Tình lại mặc áo phông đen, lúc mới đến, mặt Phong Tín kiểu wtf bộ em ấy không thấy nóng hay gì. Trong nháy mắt trước khi Mộ Tình dùng tay che lại, Phong Tín thấy hai miếng băng cá nhân đập thẳng vào mắt mình, khi này hắn mới hiểu ra, à, ra vậy, dán như thế này mà mặc áo màu trắng chắc chắn sẽ lộ...

"Huyền Chân!", Mộ Tình cong người lại, một tay che trước ngực, một tay cố gắng kéo áo xuống, mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống, không dám ngước lên nhìn ánh mắt của Nam Dương Phong Tín đang đâm thẳng vào người mình.

“À thì, ta cũng đâu có cố ý...", Phong Tín gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng có vẻ tự hào dữ lắm.

"Phong Tín, rõ ràng là anh...!", Mộ Tình thẹn quá hoá giận, ngẩng đầu trừng hắn, trong ánh mắt như có lửa, đốt đến Phong Tín run cả người.

Huyền Chân nhíu mày, không nhìn nổi nữa, "Chả biết ngươi học được cái này từ chổ chó má nào nữa, một tí mặt mũi cũng không có! Nãy giờ ta nói nhiều như vậy là vì muốn tốt cho các ngươi, tém tém lại tí đi!"

Nam Dương nãy giờ ngồi nhìn bọn họ cãi nhau, tay để trên bàn, chống cằm nhìn Huyền Chân, không nói tiếng nào, giống như hoàn toàn không biết Huyền Chân vừa đá xéo hắn là đồ chó má vậy, biểu tình bình tĩnh, có vẻ đang suy tính chuyện gì đó.

Phong Tín bị Huyền Chân răn dạy, bây giờ mới tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ đến ngày trước Mộ Tình có quan hệ tình anh em Xã hội Chủ nghĩa với gã này, máu dồn hết lên não, nói:

"Việc bọn ta lên giường với nhau hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, chuyện này thì liên quan đếch gì đến ngươi hả? Chẳng lẻ ngươi cũng muốn lên giường với Mộ Tình sao?"

“Phong Tín, anh nói bậy bạ gì đó!?", Mộ Tình nhanh miệng phủ nhận, hắn sợ Huyền Chân nổi giận, tính tình Huyền Chân như con gái mới lớn vậy, sáng nắng chiều mưa, mà đã lỡ đổ mưa một phát thì mọi chuyện sẽ không dễ kết thúc đâu.

“Ha, đúng là mồm chó không phun ra được ngà voi, có phải não ngươi bị tinh trùng gặm sạch rồi không hả! Ta quản chuyện này là vì muốn tốt cho các ngươi, ta còn cảm thấy bản thân thật là con mẹ nó quá tốt bụng, ngươi tốt nhất nên nghe lời đi, đừng có phụ lòng người tốt!"

Phong Tín tức đến đập bàn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chửi ầm lên: "Đệt mẹ, ngươi muốn quản chứ gì, được, vậy ngươi dạy ta đi, ta không ổn ở chổ nào, ngươi chỉ ra cho ta thấy đi, làm cho ta xem đi, cho ta nhìn thử xem hai người các ngươi sau lưng bọn ta đã làm được cái mẹ gì rồi!!"

"Phong Tín!", Mộ Tình tự dưng bị liên lụy, vô duyên vô cớ bị Phong Tín chụp cho cái mũ là bản thân đã cắm sừng hắn, tức đến nghiến răng, "Anh xong chưa hả! Em đã nói với anh bao nhiêu lần rằng bọn em không hề có lên giường..."

“Ha, buồn cười làm sao, Nam Dương ngươi nhìn kìa, nhìn xem bản thân ngươi đã dạy ra cái loại học trò gì đi!", Huyền Chân trợn trắng cả mắt, cười khẩy một cái, Nam Dương bên kia còn đang ngồi xem náo nhiệt, vừa xem vừa cười, cười cười cười, cười cái mẹ gì vậy hả?!

“Đây là do Phong Tín hiểu lầm các ngươi, ta đâu có dạy nó mấy cái này, tự nhiên ngươi nổi nóng với ta làm gì?", Nam Dương nhướng mày, vô tội nói.

Bên này Phong Tín bị Mộ Tình kéo lại, còn liều mạng gào lên, "Ngươi không làm? Ta thấy ngươi không dám làm thì có!"

Huyền Chân rất ghét bị người ta nói hắn cái này không làm được cái kia không làm được, lập trừng Phong Tín, "Ta có cái gì không dám làm? Vấn đề là ta có muốn làm hay không thôi."

"Hê, ngươi sợ Nam Dương chứ gì? Ngươi không dám làm như vậy trước mặt Nam Dương chứ gì!", Phong Tín tìm được lí do này cảm thấy rất thoã mãn, phun ra ngay lập tức.

Huyền Chân quả nhiên dính bẫy, hắn ghét người khác nói hắn không được, càng ghét có người dám nói hắn sợ Nam Dương, hắn đường đường là Huyền Chân tướng quân uy vũ, làm gì có chuyện sợ cái tên Cự Dương chết tiệt kia chứ!

"Ngươi nói ai sợ Nam Dương cơ? Làm thì làm, lát nữa đừng có mà hối hận!"

Mộ Tình nhìn cái tên Huyền Chân ấu trĩ này bị khiêu khích đến nổi lửa, cuối cùng người khổ nhất lại chính là mình, cảm thấy bản thân như rơi vào đường cùng vậy, hiện tại chỉ có vị Nam Dương tướng quân kia mới có thể ngăn lại việc này, nhưng trông cái bộ dạng bà tám hóng chuyện thiên hạ kia của hắn, Mộ Tình lập tức hết hi vọng được cứu luôn, thậm chí còn cảm thấy vị Nam Dương tướng quân này chắc chắn đang suy tính chuyện gì đó xấu xa, đôi mắt kia như muốn bắn ra lục quang vậy.

"Huyền Chân, ngươi đừng có nghe theo hắn mà làm càn! Ngươi đừng quên ngươi tới đây để làm gì! Rõ ràng ngươi tới đây để giáo huấn Phong Tín mà!"

Mộ Tính nới lỏng cánh tay đang nắm lấy áo Phong Tín, không nhịn được mà lui về sau hai bước, muốn tránh xa bọn họ ra một chút, nhưng chưa kịp chạy đã bị Phong Tín tóm lấy, dùng một tay đã khoá được cả hai tay Mộ Tình, "Hắn cũng đã đồng ý rồi, ngày trước em bảo hắn chỉ dùng tay với em, để anh xem hai người ruốt cuộc đã dùng tay như thế nào."

Huyền Chân đi theo phía sau, đẩy Mộ Tình một cái, nhét Mộ Tình vào trong ngực Phong Tín, không cho hắn chạy, "Tất nhiên là ta nhớ ta tới đây để làm gì, ngươi nhịn tí đi, xong việc này rồi, ta sẽ không quản chuyện các ngươi nữa, muốn yêu đương thế nào thì mặc kệ các ngươi..."

Nam Dương thấy bọn họ kéo nhau vào phòng, lập tức lon ton chạy theo sau.

Huyền Chân quay đầu lại nhìn hắn, "Ngươi đi theo làm gì? Bộ rảnh rỗi quá nên tới hóng chuyện vui hay gì?"

Nam Dương ha ha hai tiếng, nghĩ thầm, nhìn ta giống như sẽ để yên cho ngươi ở trong đó mà ứ ừ ư với hai đứa kia à?

"Ta phụ trách giám sát, đảm bảo tuyệt đối không làm phiền ngươi."

Huyền Chân trợn trắng mắt, “Muốn làm gì thì làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com