Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

77. Mộng (2)

77.

Nam Dương vui vẻ mà xem hết những việc xảy ra trong mộng, lư hương này chắc chắn đã tự sinh ta hồn phách, chỉ có điều so với cái mà hắn gặp ở kiếp trước quả thật kém xa, toàn là những việc đã xảy ra thôi, đợi lát nữa xem xong rồi, nhất định phải túm tiểu quỷ này mà dạy dỗ cho ra trò.

"Câu Dương tướng quân, chẳng lẽ ngươi vẫn còn là đồng tử sao?", Huyền Chân đè ở trên người hắn, quần áo lộn xộn, cánh môi ướt át, mắt như có lửa, có thể ngửi thấy mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu rồi.

Lúc này hai người bọn họ chỉ vừa mới phi thăng, ở trong yến hội uống một chút rượu, người khác đều cho rằng hai người bọn họ từng là phó quan của Thái tử Tiên Nhạc, nên có lẽ quan hệ sẽ rất tốt, thế là để cho bọn họ tự lôi nhau về điện để nghỉ ngơi, Huyền Chân hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, hung hăng đè hắn lên giường.

"Rảnh quá không có gì làm đúng không? Ta có phải là đồng tử hay không đến phiên ngươi lo à?", nói thì nói như vậy, năm đó hắn uống rượu nên đã phạm sai lầm, vấy bẩn cô nương trong sạch, chỉ đành phải đưa đai lưng của Thái Tử cho nàng, đỡ cho nàng phải lo lắng tiền bạc này nọ, sợ rằng bản thân khi đó quá nghèo túng sẽ làm liên lụy nàng. Đồng tử thì khẳng định không còn, nhưng chuyện này cũng chẳng có liên quan tới Huyền Chân.

Huyền Chân cười mấy tiếng, gục đầu lên vai Nam Dương, tay duỗi vào trong quần áo hắn, hạ thân hai người như cố ý như vô tình mà cọ lên nhau, tư thế cực kì ám muội.

"Vậy để ta dạy cho ngươi biết, đã trở thành thần quan rồi thì đừng có sợ mấy việc này nữa.", Huyền Chân lại gần tai hắn, nhỏ giọng nói mấy câu, hơi nóng phả vào tai còn mang theo chút hương rượu khiến hắn da gà da vịt nổi lên đầy người.

Nam Dương nghe "bản thân" nói: "Ngươi nói ai sợ cơ? Ta không phải đồng tử, ngươi cũng đừng xằng bậy, ta đánh ngươi đấy!"

"Ngươi đã lên giường với người khác?", Huyền Chân kinh hãi, đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cổ áo hắn, "Ngươi với ai? Ngươi lấy đâu ra thời gian mà làm mấy việc đấy? Tại sao bọn ta lại không biết?"

Huyền Chân hai mắt bốc hoả, trông rất dữ tợn, hắn chưa từng thấy Huyền Chân như vậy bao giờ, biểu cảm hiện giờ so với lúc bình thường quả thật một trời một vực, bị nắm áo cả nửa ngày hắn vẫn trố mắt ra nhìn, có chút sững sờ, "Đúng, các ngươi không biết... Buông tay ra!"

Nói xong liền giãy giụa muốn đứng dậy.

Huyền Chân thả tay ra, ngồi thẳng dậy, đè lên hạ thân của hắn, treo lên miệng một nụ cười châm chọc, lời nói ra cũng rất khó nghe, "A, sợ nữ nhân? Hoá ra ngoài mặt là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, hẳn là cô nương kia không bị ngươi làm cho lớn bụng rồi bỏ đi thì cũng bị ngươi chà đạp rồi tàn nhẫn vứt bỏ! Còn ngươi, ở cái chổ này thoải mái vui vẻ làm thần quan, ha ha, tuyệt vời, tuyệt vời thật đó nha!"

Hắn không nhịn nổi nữa, một quyền đánh thẳng vào gương mắt hả hê khi người gặp nạn của Huyền Chân, trong mắt Huyền Chân chợt loé ra vài tia tàn khốc, lập tức đánh trả, hai người bọn họ quyền tới cước về, ở trên giường đánh tới long trời lở đất, một lúc sau chẳng hiểu thế nào lại như mấy đứa con nít đánh nhau, ngay cảm hàm răng móng tay cũng dùng tới. Nơi này căn bàn không có ai cản bọn họ lại, cứ thế mà đánh cho tới khi không còn sức nữa, khó khăn lắm mới dừng lại được.

"Ha, không phải đồng tử cũng chả sao cả, ta không chê đâu.", Huyền Chân chiếm được thế thượng phong, lại ngồi lên người hắn, không cho hắn động đậy, "Thiệt thòi cho ngươi rồi."

Nam Dương đứng ở gần đó mà nhìn, nhìn Huyền Chân ở trên người "bản thân" mà sờ loạn, bởi vì hai người đã say rượu rồi còn đánh nhau, nên động tác có phần hơi chậm, hắn trước khi đã từng khai huân, nay lại bị Huyền Chân không ngừng khiêu khích, bảo không có tí phản ứng nào chắc chắn là nói láo.

Rất nhanh liền không biết là ai động tay động chân với ai trước, là ai đè ai lên giường trước.

Hồ đồ, hắn khi đó say rượu làm chuyện xấu, huống chi hắn vừa mới đánh nhau với cái tên khó ở Huyền Chân này, hắn cố gắng kiềm chế, hiện tại chỉ muốn về điện, thế mà Huyền Chân vẫn dám khiêu khích hắn, mắng hắn có phải ngươi bị liệt dương rồi hay không!

Sung sức quá... Mặt già Nam Dương hiếm khi đỏ lên được một lần, nhìn bản thân ngày đó lần đầu lăn giường cũng với Huyền Chân, đột nhiên cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, Huyền Chân bây giờ cũng không có như sau này, không có thoải mái rên rỉ, hào phóng câu dẫn hắn, chỉ ẩn nhẫn mà nhịn lấy, đến khi bị đâm rút quá tàn nhẫn thì trong cổ họng mới run rẩy phát ra hai tiếng, nhẹ nhàng rên rỉ, sau đó lại bị chặt miệng, nhìn giống kiểu ta thà chết chứ không kêu thêm tiếng nào nữa.

Ta thao, đây căn bản không phải làm tình mà là đang đánh nhau đúng không? Nam Dương nghĩ, cái này thật sự quá không ổn, năm đó thật sự thảm đến vậy sao? Rõ ràng là lăn giường mà tại sao chẳng khác gì đang đánh nhau vậy?

Ban đầu luôn là hai người vô tình đụng mặt nhau, lời qua tiếng lại không hợp một cái liền vung tay đánh luôn, đánh đánh đánh, đánh tới một nơi vắng người, rồi đánh tới trên giường, sau đó lại mây mưa không dứt.

Rồi dần dần lại biến thành ngươi tình ta nguyện mà phối hợp, hoặc là ngươi mang theo một bầu rượu, hoặc là ta cầm đến chút đồ nhắm, cùng nhau ngắm cảnh vật bốn phương, mắt đối mắt, liền biết đây hẳn là một lời mời, rồi cũng bắt đầu từ lúc này, chẳng biết Huyền Chân học ở đâu ra, ở dưới thân hắn cao giọng mà rên rỉ.

Hắn nhớ rất rõ, khi đó đang là mùa thu, hai người ngồi uống rượu dưới tán cây màu vàng, trên bàn đá còn đang bày ra một nước cờ khó nhằn, ấy vậy mà hắn lại đặt Huyền Chân lên trên bàn cờ ấy mà đâm rút, đây cũng chính là lần đầu tiên hắn nghe Huyền Chân phóng đãng rên rỉ, thế là lập tức sợ tới mức bắn luôn ở trong người Huyền Chân, chọc cho Huyền Chân cười được một trận rất lớn, vừa xấu hổ vừa giận dữ mà ấn Huyền Chân xuống tiếp tục đại chiến 300 hiệp. Sau khi xong việc, trên người hai người dính không ít lá vàng, trên lưng Huyền Chân còn in rõ mồn một bàn cờ ban nãy, cũng vì việc này mà hắn bị Huyền Chân chế giễu một thời gian dài.

Từ đó về sau, tuy bọn họ đúng là có quan hệ xác thịt, nhưng tính cách vẫn không hề hợp nhau như cũ, trước khi lên giường cũng phải cãi nhau một lúc, sau đó nói một chút chuyện vui, như là ở dưới trần có một đôi vợ chồng như chó với mèo, ngày thường không chửi thì cũng đánh nhau, người ngoài nhìn vào ai cũng bảo bọn họ không hợp nhau một chút nào, ấy vậy mà lại sống với nhau gần nửa đời người rồi, nói chuyện vui xong lại làm thêm một chút chuyện thân mật, thế là dù cho khi nãy có cãi nhau hăng tới mức nào, tiếp đó vẫn là sẽ ngoan ngoãn mà bò lên giường đối phương.

Cho nên, ngày trước Huyền Chân ngoài ý muốn ra đi, Nam Dương không phải là không khó chịu, nhưng hắn lúc ấy lại bận chiếu cố hai mẹ con Kiếm Lan Thác Thác, không quá để tâm đến Huyền Chân, đến khi hai mẹ con bọn họ tâm nguyện đã thành, chuyển thế đầu thai, sau này không còn ở bên hắn nữa, vô số cảm giác mất mát liền mãnh liệt bao trùm lấy hắn.

Dần dần, số đạo quán thờ cúng Nam Dương tướng quân toạ trấn Đông Nam cũng lên tới gần chín ngàn, hắn như thường lệ đi dạo ở trần gian, thay các tín đồ hoàn thành tâm nguyện, biết được có một lư hương đang tác quai tác quái, ăn thịt người trong mơ. Bên kia có một thị trấn mà cư dân ở đó cả ngày đều mơ màng ngủ, không thể thoát ra khỏi mộng cảnh, trước mắt đã thấy nhiều người chết vì đói, Nam Dương liền chạy tới thị trấn đó, bắt được thủ phạm —— lư hương.

Nhưng lư hương này rất quỷ dị, dám xoá sạch ký ức của Nam Dương rồi ném hắn vào trong mộng.

Trong mộng, hắn tận tâm tận lực phụ tá "Thái Tử", "Huyền Chân" vẫn còn sống, "Kiếm Lan" là Nam Dương phu nhân, "Thác Thác" khi lớn lên cũng phi thăng làm tướng quân trong điện Nam Dương, "Thái Tử" tiếp nhận vị trí "Đế quân"... Hắn ở trong mộng với "Huyền Chân" cả đời cũng không qua lại với nhau, vừa thấy mặt đã đấu võ mồm, thêm vài câu nữa là lập tức nhào vào đánh nhau luôn, phải đến khi "Thái Tử" ra mặt mới chịu dừng lại... Một năm, mười năm, một trăm năm... Thời gian trôi đi không dài cũng không ngắn, Nam Dương cảm thấy không đúng, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn vẫn luôn nhớ rõ bản thân đã tiếc nuối như thế nào, hối hận ra làm sao, hắn nhớ bản thân năm đó phạm phải sai lầm, Thái Tử phải chịu khổ, Huyền Chân cũng không còn ở bên cạnh hắn nữa.

Nam Dương ở trong mộng đại sát tứ phương, rất nhanh đã tìm được thủ phạm, xử lí ngay tại chổ, đến khi hắn từ trong mộng thoát ra, lập tức dùng pháp lực đập nát cái lư hương khốn nạn này.

Sau khi mỗi chuyện đã xong, những ngày tháng trong mộng quả thực quá dài, cho dù đã tỉnh, thì cảm xúc vẫn còn lưu luyến mãi trong lòng, trách không được nhiều người không muốn tỉnh, chỉ tại những việc xảy ra trong mộng cảnh quả thực quá đẹp. Nam Dương trở về Tiên Kinh, ngồi ở trong điện của mình, nghĩ về Thái Tử, nghĩ về Kiếm Lan Thác Thác, nghĩ về Huyền Chân, nghĩ về Nam Phong và Phù Dao, đến khi hoàn hồn lại, nhìn quanh bốn phía, buồn bã vô cùng.

Nam Dương quay về thực tại, rủ mắt nhìn thấy việc trước kia nay vẫn đang tái hiện trước mắt mình.

Huyền Chân ngửa đầu, nâng cằm lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng trẻo, "bản thân" liền cuối xuống cắn một cái, giống như thú ăn thịt sống chết ngậm lấy con mồi của mình.

Có chút nước mắt dính trên mi mắt Huyền Chân, theo từng nhịp đâm rút mà dần dần trượt xuống, vì không muốn cho hắn thấy, Huyền Chân bèn dùng hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, không cho hắn ngẩng đầu lên nhìn. Hai chân đặt ở trên khuỷu tay hắn, ở trên giường bị hắn một đỉnh lại thêm một đỉnh, đỉnh tới tóc vươn tán loạn trên đệm giường, cùng hắn dây dưa, giống như muốn cùng hắn triền miên đến chết vậy.

Không phải sau này ta vẫn luôn đối xử tốt với ngươi sao? Thương tâm cái gì chứ? Sao lúc nào ngươi cũng suy nghĩ vớ vẩn vậy hả... Nam Dương tự nói với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com