Phiên Ngoại 1
[ Liên quan đến y phục ]
" Hồng Hà, Hồng Hà mau mau tới đây xem, xem cái này thế nào?"
Cách mấy cái giá, Hồng Hà cũng có thể nghe được âm thanh hưng phấn của Thời Quang, hắn xoa xoa cái trán, làm mọi cách để đứng dậy từ ghế nghỉ , trầm trọng đi lại bên Thời Quang.
Thời Quang đang nhìn chằm chằm bộ y phục trước mắt, hắn cẩn thận từng ly từng tý đụng một cái, chỉ lo làm hỏng :" Bộ quần áo này vuốt thật thoải mái, mặc lên khẳng định càng thoải mái".
" Ừm, bộ này thật sự không tồi. Có điều Thời Quang... " Hồng Hà giơ lên hai cái tay, mỗi một cánh tay đều mang theo năm sáu cái túi mua sắm, mỗi cái đều nhét đến căng phồng, nhụt chí nói :" Đại ca, ngài còn chưa mua đủ sao? Thật sự, còn đang giữa trưa , Xán Xán cũng không giống cậu cuống lên như thế".
" Đi đi, anh biết cái gì". Thời Quang lườm hắn một cái, đếm đếm đầu ngón tay :" T-shirt, áo sơ mi, quần jean, áo ngủ, giày thể thao... Tất cả đều là trước mắt có thể nghĩ tới ; lập tức trời liền mát mẻ, còn phải thêm áo khoác, áo lông. Em ngày hôm nay trong danh sách không có quần áo mùa đông, anh đã biết đủ sao?".
Từ Lan Nhân Tự trở về, Hồng Hà cũng Thời Quang tính toán một chút, trước tiên cần phải đem kiểu tóc và quần áo của Chử Doanh giải quyết một chút-- Thân cổ trang tuy đẹp, nhưng cũng quá thu hút sự chú ý đi. Chử Doanh cao mét chín, quần áo của hai bọn họ đều không vừa... Chỉ có thể ra đây mua.
Thời Quang sợ mình mơ hồ, còn đặc biệt nhớ kỹ số đo của Chử Doanh, sau đó đứng ở tủ quần áo lên một danh sách thật dài.
" Em cũng không nghĩ tới..." Thời Quang ánh mắt lưu luyến ở bộ âu phục, " Âu phục này Chử Doanh mặc khẳng định rất đẹp trai. Ngày nào đó cùng Du Hiểu Dương chơi cờ, liền mặc bộ này đi, lúc ấy sẽ thật chính thức và sáng mắt".
" Phải, khẳng định sẽ thật đẹp đẽ, thế nhưng cậu không cảm thấy ... Bộ y phục này khá đắt sao?"
Hồng Hà bất đắc dĩ, hai tay đều cầm đầy đồ, nói thêm chút :" Một ngàn hai, cậu lương một tháng bao nhiêu? Cậu thật sự muốn mua hả, trước hết mua mấy món đồ hằng ngày trước đã".
Thời Quang thế nhưng không lên tiếng , ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, hắn nói :" Tháng sau thi đấu 'Thanh Xuân Cúp' , em nếu như tiến vào chung kết, khẳng định có tiền ."
Hồng Hà : .... ??
Đứa nhỏ này, cũng gấp gáp quá rồi.
---
Không dễ dàng dùng Thời trưởng lão đi dạo xong, vừa về nhà còn không thở ra hơi, điện thoại của Hồng Hà lại vang lên không ngừng.
" Trời ạ, ai lại tìm ta" Hắn phiền muộn cầm lấy điện thoại, vừa mới cầm lên, nháy mắt đã thành một ôn nhu giọng điệu , " Xán Xán? Buổi chiều chúng ta đi đâu chơi , cũng đi mua đồ đi... Ừ ừ, không có chuyện gì! Anh rất rảnh rỗi , em muốn gì , sư ca giúp em chọn."
Hắn bên này mềm mại ôn nhu , bên kia mạnh mẽ trừng Thời Quang, mà đối phương không biết từ đâu lộn một cái, cười ngã vào sofa.
" Ai nha, lúc này Hồng Hà phải đi chịu tội rồi... Đến đây, Chử Doanh, mau xem cái này". Thời Quang cảm khái, từ túi mua sắm lấy ra quần áo, xếp thành hàng trên giường, sát bên góc cho Chử Doanh thử.
Chử Doanh thay đổi thanh sam, mặc T-shirt cùng quần mà Thời Quang chọn cho hắn, đơn giản thoải mái, chốc lát đã có dáng vẻ của người hiện đại.
" Không tồi, rất thích hợp. Ánh mắt của em quả nhiên rất được!" Thời Quang vây quanh 'người mẫu' nhìn đi nhìn lại, liên tiếp gật đầu. Chử Doanh cũng rất cao hứng, ngoan ngoãn phối hợp cho hắn xem, không quá một lần mặc quần áo 'Bại Lộ' như thế, có rất nhiều chút không quen, vì vậy chỉ có thể cúi đầu ngại ngùng cười.
" Anh nói anh ở Nam Lương đợi mười hai nặc tại sao còn trẻ hơn so với trước đây vậy? Trên mặt một đốm tàng nhan cũng không có..." Thời Quang một bên cho hắn thử quần áo, một bên nói liên tục, " Lan Nhân Tự này cũng quá huyền, cũng còn tốt anh chỉ nhìn một ngày một đêm lại muốn nghỉ ngơi hai ngày, nếu không chắc đi ra sẽ biến thành đứa nhỏ mất".
Hắn tự mình cằn nhằn, lại mở ra một túi khá, trong mắt đều là lấp lánh sáng ngời :" Chử Doanh, cái này cái này! Trước tiên thử xem cái này!"
Chử Doanh tò mò đến gần xem, phát hiện đó là một bộ âu phục, không khỏi lo lắng nói :" Cái này tốn không ít tiền phải không? Em tùy tiện mua vài món mặc thường ngày là được, anh cũng không tham gia thi đấu, cần gì phải mặc y phục như vậy?"
" Nào có nào có, họ xử lý nhà kho, em xem còn rất thích hợp liền mua một bộ mang về". Thời Quang vung vung tay, " Lại nói , ai nói không tham gia thi đấu thì không cần dùng âu phục? Anh trước tiên mặc vào cho em xem một chút".
Hắn thành thạo bắt Chử Doanh đổi y phục , sau đó lui về sau hai bước đánh giá người trước mặt. Thanh niên thanh tuyển ôn nhã, thực sự nhìn rất đẹp trai.
" Đáng giá đáng giá !" Thời Quang hài lòng gật đầu liên tục.
" Như thế nào, sau này mặc bộ y phục này đi chơi cờ cùng Du Hiểu Dương bọn họ, có phải cũng rất có nghi thức không? có hay không cảm giác năm đó ở Nam Lương chơi cờ? "
Chử Doanh nhìn gương đánh giá bộ âu phục giày da mình đang mặc, nghe Thời Quang nói cũng hiện lên mấy phần suy tư :" Ừm... Vẫn đúng là giống nhau mấy phần, lúc trước khi còn ở Kiến Khang, mỗi khi cùng kỳ sĩ hàng đầu chơi cờ đều phải từ sáng sớm tắm rửa đốt hương, thay y phục cũng phải mất hơn nửa canh giờ".
Hắn nhớ lại xong , lại một mặt chờ mong nói :" Tiểu Quang, lúc nào chúng ta đi tìm Du Hiểu Dương đánh cờ?"
" Đừng nóng vội, trước tiên cần phải để anh trở thành người hiện đại đã." Thời Quang nói, không biết nghĩ cái gì liền đổi chủ đề :" Em hỏi anh, anh thích chơi cờ cùng Du Hiểu Dương hơn hay thích chơi với em hơn?"
" Này đương nhiên là Du..."
Chử Doanh nhìn thấy hắn một bộ phô trương thanh thế, cổ cùng mặt tròn tròn , không nhịn được cười ra tiếng :" Thằng nhỏ ngốc, đương nhiên là cùng em chơi cờ rồi."
" Ai nha, vừa nghĩ tới có thể cùng Tiểu Quang chơi cờ cả đời, liền nghĩ đến mình là người may mắn nhất cõi đời này."
"Vậy..m" Thời Quang đắc ý quơ quơ đầu, " Vậy còn tạm được..."
" Vì lẽ đó... Tiểu Quang, không bằng chúng ta trước tiên lên internet tìm Du Hiểu Dương chơi cờ đi! Hồng Hà không có ở nhà, mượn tạm máy vi tính của cậu ấy vậy."
"... Không có thời gian! Còn nhiều quần áo còn phải thử đây. Nhanh, tiếp tục, tiếp tục."
" Ai, Tiểu Quang thật hung dữ"
" Hừ !"
Thời Quang ra vẻ tức giận quay đầu sang chỗ khác, ho khan vài tiếng, nỗ lực che lại ý cười.
Tay hắn cho vào túi quần, đem tháo ra mác của các bộ quần áo vo thành một đoàn, lặng lẽ ném vào thùng rác.
--- quý cũng đáng, trời sinh Thời Quang tất có hữu dụng , thiên kim tan hết còn phục đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com