Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 4

[ Liên quan tới kỳ phổ ]

Sau bữa cơm chiều, Thời Quang ngồi phịch trên ghế sô pha, một tay cầm túi khoai tây chiên, một tay cầm điều khiển TV.

Ngày hôm nay Hồng Hà về thăm cha anh ấy, chắc phải buổi tối ngày mai mới về lại nhà trọ. Mấy ngày trước anh ấy mang bác đi kiểm tra, cũng tra ra một số tật xấu lớn, làm anh ấy sợ đến thường xuyên về nhà giám sát cha mình ăn cơm, rèn luyện thân thể.

Chử Doanh thì lại không giống cậu có tư thế ngồi thoải mái như vậy, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Thời Quang tập trung nhìn chằm chằm màn hình TV.

Trong TV đang chiếu "Thiếu niên Bao Thanh Thiên" , Chử Doanh nhìn khá mê ly nhưng vẫn kinh hồn bạt vía, gối ôm trong tay cũng bị nắm đến biến hình.

" Tiểu Quang--".  Hắn sốt sắng gọi, âm thanh còn có chút run run.

" Ai, em ở đây, đừng sợ đừng sợ". Thời Quang thật mau đứng dậy, đút cho Chử Doanh một miếng khoai tây chiên, "Chử đại nhân, an ủi an ủi".

Động viên xong Thời Quang lại lười biếng nằm trở lại, chuyện cười là lá gan Chử Doanh quá nhỏ, xem phim cổ trang cũng có thể bị dọa đến.

Kịch truyền hình đúng lúc này cũng phát xong một tập, bắt đầu quảng cái, Chử Doanh thở phào một hơi, có vẻ vẫn còn muốn xem nữa. Thời Quang xem xét hắn một chút, giơ giơ điều khiển TV, "Đừng nghĩ nữa, em mở kênh khác cho anh thay đổi tâm tình."

Cậu chuyển hết kênh này sang kênh khác, cũng không thấy có gì hay hay, ngoại trừ tin tức thì chính là phim hoạt hình, hoặc là quảng cáo còn dài hơn kịch truyền hình.

Đang muốn tắt TV gọi Chử Doanh đi chơi cờ, chợt thấy màn ảnh hiện lên một bàn cờ.

" Tiểu Quang, là cờ vây!"

Chử Doanh phản ứng so với cậu còn nhạy cảm hơn, trong nháy mắt loại bỏ kịch truyền hình, con mắt giống như đang phát sáng.

Thời Quang mở lại kênh trước đó, có vẻ đàn là một tiết mục chiếu lại, dưới góc phải chính là tiêu đề.

"Thật hay giả? Thăm dò kỳ phổ bí ẩn ngàn năm."

"Này là cái gì nha, đúng là có chút ý nghĩa."

Thời Quang thả điều khiển TV xuống, cũng không nghiêng ngả thân thể mà cùng Chử Doanh đoan đoan chính chính xem.

"Chúng ta đều biết, Chử Hoài Chân là Nam Lương trứ danh nhất kỳ thủ, hắn một thời say mê dịch đạo, lưu lại thật nhiều kỳ phổ quý giá.. Nhưng mà trong rất nhiều kỳ phổ đó, có một quyển kỳ phổ kỳ lạ, ngàn năm qua chịu đủ tranh luận. Có người nói, đó là Chử Hoài Chân tự tay viết, tất cả đều tự hắn làm ra, hoặc như trân lung ván cờ dấu giếm huyền cơ ; cũng có người nói, kỳ phổ này quá mức đơn giản, đây là vì hậu nhân mà truyền lại, hoặc là giúp đỡ người khác mà làm thành".

"Chử Hoài Chân? Người này là ai vậy, còn cùng họ với anh nha! "

Thời Quang quay đầu về phía Chử Doanh, thuận tiện hỏi.

" Thằng nhỏ ngốc, đây chính là anh!"

Chử Doanh loan loan khóe miệng, " Hoài Chân là tên tự của anh, cũng có người gọi anh như vậy".

" Là anh?" Thời Quang trợn tròn mắt, tròn nháy mắt tinh thần đều tỉnh táo hẳn lên, đem âm lượng nâng lên càng cao.

" Mau mau nhìn, xem bọn họ nói gì".

Trong TV, hai vị khách đang chuyển từ giới thiệu sang thảo luận.

"... Kỳ thực chúng ta đều biết, Chử Hoài Chân người này lưu lại rất nhiều truyền thuyết. Cái gì " Ngộ  thụ tiên dẫn vì bạn đánh cờ" , cái gì " Vào không sơn trưởng dịch Bất Quy" , thế nhưng những truyền thuyết này đều là thần thần quỷ quỷ hư hư thực thực. Chỉ có một cái truyền thuyết chân thật nhất, chính là "Nam sử - Chử Doanh truyện". Trong đó có ghi chép, trong tay hắn có một quyển kỳ phổ cực kỳ quý giá, bảo bối đến mức " Trân nặng chi, tổng không thể gặp người" , ngay cả bạn tốt Trần Khánh Chi muốn nhìn cũng bị khéo léo từ chối."

" Đây là kỳ phổ gì, bảo bối như vậy, sao anh không cho em xem qua?"

Thời Quang vừa nghi hoặc, lại hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Chử Doanh trên TV, có chút cảm thấy tự hào.

Chử Doanh dần dần phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn chằm chằm màn hình TV, mơ hồ đoán ra được chút gì. Năm đó khi hắn nghe theo Vương Chất, đến Đá sơn tìm kỳ sĩ, cũng không biết rằng một đi không trở lại, vì lẽ đó đồ vật đều để lại nhà của Vi Diệp Nhi, trong đó liền có quyển kỳ phổ mà hắn đã sao chép lại này.

Sẽ không phải...

"... Theo Chử Hoài Chân mai danh ẩn tích, kỳ phổ cũng không thấy tăm hơi. Có một điều vô cùng may mắn chính là, vào thời nhà Tống, mọi người liền phát hiện ra nó. Lúc đó có một vị quan họ " Tử " , trong lúc thu dọn nhà thì bất ngờ phát hiện phần này phủ đầy bụi bảo vật trăm năm. Đồng thời , các chuyên gia đã xem xét, đây chính là bút tích thực của Chử Hoài Chân."

" Quan chức họ Tử?" Thời Quang vô cùng mê man, chọc chọc Chử Doanh,  " Đây là ai, làm sao đều là em không quen biết?".

" Hẳn là đời sau của Vi Diệp Nhi đi. Vi Diệp Nhi chỉ là nhũ danh, còn hắn họ Tử."

Chử Doanh mất tập trung giải thích, đến giờ thì hắn tin chắc,  đài này đang nhắc đến bản kỳ phổ mà mình viết ra mỗi lần nhớ nhung Thời Quang.

"Tiểu Quang, hay chúng ta đổi kênh đi?" ... Hắn thật là có chút không tiện.

" Không không, làm gì nha, thật vất vả mới thấy anh trên TV, em sẽ không ghen với thằng nhóc này". Thời Quang ném điều khiển TV đi xa, một mặt rộng lượng nói.

... Anh thấy em mới chính là thằng nhỏ ngốc. Chử Doanh bất đắc dĩ thở dài.

Màn hình TV thay đổi, từ diễn bá thất chuyển tới quay tư liệu sống.

".... Phần kỳ phổ này đã gây ra rất nhiều tranh luận. Nương theo đó, mọi người phân tích ra, ở hơn trăm ván đấu cờ, quân trắng đều là một người đồng nhất. Từ ban đầu ngây ngô non nớt cho đến hậu kỳ từ từ thành thục, đủ cho thấy dấu vết của sự trưởng thành. Thế nhưng, theo Sử bí thư tải, Chử Hoài Chân một đời không thu đồ đệ, so với người thân và bạn tốt cũn không có người cùng quân trắng tương xứng nhau. Nếu kỳ phổ là thật, tại sao lại xuất hiện trong tay quan chức họ Tử, quân trắng đến tột cùng là ai? Nếu như kỳ phổ là giả, tại sao cùng Chử Doanh bút tích từng cái ăn khớp..."

Nương theo lời thuyết minh, kỳ phổ từng ảnh lần lượt xuất hiện. Thời Quang há miệng, nhìn TV một chút , lại nhìn sang Chử Doanh, mờ mịt nói :" Này không phải... Này không phải là những ván cờ mà anh cùng em từng hạ hay sao?"

Theo kỳ phổ trên TV lần lượt biến hóa, cậu càng khẳng định trong lòng, đột nhiên từ trên sô pha nhảy lên :" Đây, đây chính là anh cùng em hạ xuống cờ! Anh xem, đây là bàn cờ khi em mới học. Trời ạ, đây cũng quá mất mặt rồi... Bàn cờ này, bàn cờ này là khi chúng ta ở Dịch Giang Hồ cùng nhau chơi... Không phải, làm sao cũng xú như vậy? Phục rồi, sao bọn họ không chọn bàn cờ nào em hạ tốt một chút cho lên TV vậy?"

Thời Quang ở bên cạnh liên tục nói chuyện cùng niệm kinh còn Chử Doanh thì mở quạt giấy che khuôn mặt, yên lặng xoay người.

"Anh trốn gì nha". Thời Quang một phen bình luận xong mới phát hiện Chử Doanh một bộ không nghe không thấy. Tuy rằng khuôn mặt đã bị che khuất nhưng bên tai lại lộ ra điểm hồng nhạt.

"A, em biết rồi. Nguyên lai Chử đại nhân còn có lúc thẹn thùng".

Cậu tiến đến trước mặt Chử Doanh, lanh lảnh bên tai, "Khụ, lúc đó anh trở lại Nam Lương, có phải cũng đặc biệt nhớ em?"

Chử Doanh chậm rãi buông cây quạt, lộ ra đôi mắt lại va phải ánh mắt đang phát sáng của Thời Quang. Cùng đối diện vài giây, hắn rốt cục cũng bất đắc dĩ chịu thua, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ai nha, em đã nói mà." Thời Quang vỗ đốp một cái rồi bật dậy, lại nói :" Vậy anh sao chép kỳ phổ, là vì nhớ em sao?"

"... Phải". Chử Doanh một lần nữa buông vũ khí đầu hàng ," Mỗi khi thấy những kỳ phổ này, liền không khác gì nhìn thấy em đang ngồi trước mắt anh".

Hắn thu hồi quạt, nhìn thiếu niên đang khúc khích cười trước mắt, cũng không nhịn được cười cười :" Vui vẻ như vậy?"

"Đó là đương nhiên nha." Thời Quang ngả về sô pha, nhai nhai khoai chiên rồi tiếp tục xem TV, vừa xem vừa nói :" Cũng còn tốt anh không có ghi tên của em, nếu không phải vậy lên TV nhiều như vậy---"

Lời còn chưa kịp nói hết liền nghe thấy vị khách mời đang đàng hoàng trịnh trọng ra kết luận.

"Vì lẽ đó, cuối cùng, phần này kỳ phổ xác thật là Chử Hoài Chân viết. Người ấy chấp quân đen, giáo dục quân trắng. Mà quân trắng, chính là Nam Lương nhân sĩ, họ Tử tên Diệp, hắn là Chử Hoài Chân từ quan du lịch sau đó thu đồ đệ..."

"Cái gì!" Thời Quang suýt chút nữa từ trên ghế sa lông ngã xuống, giận không có chỗ phát tiết, "Nói bậy, đó là ta cùng Chử Doanh hạ!"

.....

Chử Doanh đỡ trán, lúc nãy là ai nói may mà mình không viết xuống tên?

" Đây đều là chuyên gia gì vậy, thằng nhỏ ngốc đó làm sao có thể hạ ra kỳ tốt như ta?"

"Kỳ thực..." Chử Doanh nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên chơi cờ của Vi Diệp Nhi, muốn nói các ngươi lúc mới bắt đầu đều không khác nhau là mấy, nhưng lời còn chưa kịp nói liền bị Thời Quang đánh gãy.

"Kỳ thực cái gì? Không cho nói. Không muốn nghe".

Cậu ngăn lại cái người thành thực đến quá đáng này, lại ôm ôm gối thành một cục trên sô pha, một bộ dáng tức rồi mau lại đây hống hống ta.

"Kỳ thực--- được rồi, đừng tức giận". Chử Doanh suy nghĩ một chút, đem gối ôm trong lồng ngực hắn lấy ra, làm một cái động tác "Thỉnh"

" Tiểu Quang, chúng ta đi chơi cờ đi."

"..."

Thời Quang hanh một tiếng, nhanh chân hướng về phòng ngủ, đi một hai bước lại quay đầu lại, khí thế hùng hổ mà nói :" Chúng ta đem ngày hôm nay ván cờ, không sau đó mỗi ván cờ đều nhớ kỹ."

" Được "

"Nhất định phải viết tên thật đẹp, tránh sau này đỡ ông nọ cắm cằm bà kia".

"Được, đều nghe Tiểu Quang".

Thời Quang dương mắt trừng Chử Doanh một chút , lại bật cười, chạy đến ngồi xuống trước bàn cờ.

"Chử đại nhân, xin mời!"

Thiếu niên cầm lên một quân cờ trắng, nhìn hắn quơ quơ, vững vàng thả trên bàn cờ.

-- Sau đó sẽ hạ với hắn càng nhiều bàn cờ, không biết sẽ sao ra được bao nhiêu kỳ phổ đây?

Chử Doanh nghĩ, khóe mắt cùng lông mày tràn đầy ý cười, hư hư vén lên 'áo bào', ngồi vào đối diện Thời Quang.

TV phòng khách vẫn còn chưa tắt, mơ hồ có thể nghe lời bộc bạch từ từ truyền đến.

" Bước ra khỏi hàng ngàn lời tranh luận, bất luận quân trắng là ai, người phương nào ; chúng ta đều có thể nhìn thấy quân đen đối với quân trắng ân cần giáo dục, nhìn ra quân trắng nhanh chóng trưởng thành, càng nhìn ra được thâm tình dày nghị giữa hai người".

"Tri âm tình, không gần như chỉ ở bên trong cao sơn lưu thủy, hay cũng tích trữ ở ngang dọc kinh vĩ. Tuy cách xa nhau ngàn năm, cũng có thể 'Trưởng ký ở đây, vọng cùng khanh biết' ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com