chương 3: trầm gia khổng lồ
Người Đường gia hòa thuận đến nỗi nghe đến cũng làm cho người ta run người , bạn có gặp chị em chồng nào mà lại thân như bạn thân chưa ? Các nàng là người đặc biệt đó , các nàng cùng nhau đi dạo phố , cùng nhau đánh bài , cùng nhau hãm hại con cái , cùng nhau bàn luận về ông chồng của mình . Mặc kệ là trong hay ngoài , vẫn luôn có sự đoàn kết , bốn vị phu nhân Đường gia tại xã hội thượng lưu này chính là kỳ quan .
Đường gia một bên yên lặng nhìn anh chị em hãm lại lẫn nhau , coi như là sự ôn tập đi .
Đều là như thế này tới được,anh em, chính ngươi tự cầu nhiều phúc đi! Hơn nữa , ngươi ngoan cố đối đầu với Đường gia thì chỉ giống như là một cây lúa thôi . Là anh em , đương nhiên là có phúc cùng hưởng , bọn họ hiện tại đều đã kết hôn , không có đạo lý một người không hạnh phúc ?
"Nhi tử, con xem , cả gia đình chúng ta cũng chỉ có một mình con còn chưa kết hôn, con cũng nên kết hôn đi, không cần kéo dài nữa ,dù gì thì đây cũng là tâm nguyện của mẹ , con xem con đã nhẫn tâm với mẹ như thế nào a , các cô ( ở đầy từ "cô"=từ "bá mẫu" ) của con đều đã lên chức bà rồi , còn mẹ thì như thế nào a ?" Nói trắng ra là Lâm Mạt Tuyết hâm mộ con người ta đều có vợ , còn con mình thì không có a .
Đường Mộ không nói được một lời, nhìn các cô của mình liên thủ , ta một lời , ngươi một câu , vẫn không hề đưa ra bất kì ý kiến gì . Thảng nhiên còn uống trà , khi nghe một câu nói nào đó còn gật đầu phụ họa theo , tạo ra bộ dáng cực kì ngoan ngoãn.
"Tiểu Mộ, kết hôn đi, đến lúc đó cô cả sẽ là người chuẩn bị hôn lễ cho con , con xem , con thích vẫn là kiểu truyền thống của người Trung Quốc ta hay là kiểu dáng Tây Âu , đại bá mẫu đều chuẩn bị những thứ tốt nhất cho con ."
"Nhị bá mẫu liền sẽ chuẩn bị tân phòng cho con , gia dụng , trang trí , nhị bá mẫu đều một tay chuẩn bị."
"Kia , tam bá mẫu liền chuẩn bị lễ phục , chỉ cần con mở miệng yêu cầu , tất cả cái gì kiểu cũng đều có thể."
"Tất cả mọi thứ còn lại mẹ sẽ chuẩn bị tiếp , nếu có chỗ các cô con làm không đúng , mẹ sẽ đích thân chỉnh sửa lại ."
"Xem gia cảnh của đối tượng rồi quyết định đi."
"Ân, như vậy cũng tốt, miễn sao không cần phải tốn công thay đổi lại là được ."
"Nếu nhà bên kia chuẩn bị không tốt thì làm sao ?"
"Ai nha, không quan hệ, chúng ta chính là cưới con gái người ta , cũng không cần phải sống chung với nhau ."
"Ân, như thế..."
... Bốn vị phu quân Đường gia sớm đã đối với sự việc như thế này mà tập thành thói quen , các bà vợ của bọn họ đều là kẻ dở hơi . Bốn vị thiếu gia Đường gia đối việc này tuyệt đối như người bị lạc trong sương mù , khi bọn họ kết hôn , các nàng mới bắt đầu kế hoạch , cũng giống như lúc này vậy , nhưng còn chưa thấy bóng dáng đối tượng của con trai mình mà đã bắt đầu lên kế hoạch rồi .
Mọi người ai cũng bàn luận duy chỉ có đương sự là không có phản ứng. Tuyệt đối bình tĩnh.
"Đàm luận xong rồi sao?" Cuối cùng hắn đứng dậy, thản nhiên hỏi một câu. Mọi người sửng sốt, sau đó tập thể gật đầu.
"Con đi ngủ đây ." Buông chén trà, xoay người lên lầu. Ba giây sau, mọi người tiếp tục thảo luận.
Tựa như lão gia nói , mặc kệ hắn có đi chết cũng không quản ! Dù sao hắn chỉ cần dẫn một người về nhà là tốt rồi.
Đường Mộ về đến phòng liền ngủ, hắn không biết cùng một thành phố nhưng trong một căn nhà khác, cũng diễn ra những tiết mục giống như nhà hắn, nam nhân kia chính là kiếp nạn cả đời của hắn .
..................................................
Quân khu đại viện đều là mỗi căn nhà độc lập với nhau , sống trong đó thường là những người cả đời chức nghiệp quân nhân, bọn họ rất nhiều thế hệ đều là làm nghề này này , cha truyền con nối mà làm theo . Cũng có một số ít là ngoại lệ .
Trầm Lãng đem xe đậu trên sân trước cửa môn gia , y chậm rì rì xuống xe , khóa cửa , tuyệt đối không sốt ruột vào nhà .
"Trầm Lãng đã về a." Đi ngang qua thấy người quen , liền cười cười chào hỏi .
"Vương thúc, thúc cũng ở nhà a." Quân khu đại viện hắn ở hơn hai mươi năm, cúi đầu ngẩng đầu đều là người quen.
"Ân, vai có vấn đề, ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Ông ngươi bảo ngươi đã trở về , có gặp ông ấy thay ta hỏi thăm một tiếng ." Trầm lão gia cũng là tại trong quân đội cả đời chức nghiệp quân nhân, trong quân khu này , không ai không biết ông ấy . Thấy ông ấy ai cũng đều phải nghiêm người cung kính kêu một tiếng lão thủ trưởng .
Trầm Lãng cảm thấy đau đầu: "Ân." Y thật sự không biết nguyên lai gì mà cả ông nội cũng trở về , xem ra lần này có chuyện lớn rồi !
"Vậy ngươi đi trước , ta có việc bận cần ra ngoài."
"Vâng, vương thúc đi thong thả." Y quả thực có thể đoán được nhà mình đang trong tình trạng gì a . Lão thiên gia , y thật không muốn về nhà , điều kiện tiên quyết của ông nội là phải nghe lời ông , lấy công việc làm tư mà ép buộc y trở về .
Nấn ná một hồi lâu , y rốt cục cũng có dũng khí mà đẩy cánh cửa môn gia .
"Thủ trưởng hảo!" Cảnh vệ thấy có người vào cửa , lập tức cao giọng hỏi thăm. Trầm Lãng khoát tay: "Ta nói trong nhà không cần." Cảnh vệ của Nhị thúc a, xem ra là đã về đông đủ , đến Nhị thúc cũng đã trở về .
Viên cảnh vệ khó xử xoa xoa đầu, nhưng y là thủ trưởng nha! Chỉ có nhánh tùng thì không nói, nhưng nhìn trên vai y một nhánh tùng cùng một ngôi sao kim quang trước mắt , dám gọi y khác sao ?
Trầm Lãng lắc đầu không nghĩ tiếp tục vấn đề rối rắm này. Hiện tại y còn muốn giữ tinh lực để ứng phó vơi đám người trong kia , đúng vậy a , các ngươi nghe không sai , là một đám người .Không phải ba, năm hay hai, mà là một đám a!
Trong viện trồng một giàn hoa, trồng rau quả, nguyên nhân là vì viện này quá lớn, để không cũng lãng phí, không bằng lấy làm mấy việc thực tế một chút , việc này là do bà nội y nói .
Trong viện im lặng, trừ bỏ cảnh vệ, cũng không có bóng dáng những người khác. Trầm Lãng chỉnh lại quân trang, hít sâu một hơi, hướng căn phòng lớn đi tới, vừa vào cửa liền thấy trong phòng đông nghịt người, y vừa vào cửa tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía y, ông nội, bà nội, Nhị thúc, Nhị thẩm, Tam thúc, Tam thẩm, Tứ thúc, Tứ thẩm, Ngũ cô cô, Ngũ dượng, ngay cả Lục thúc cùng Lục thẩm bận rộn cũng trở về , cha mẹ y thì không cần phải nói .
"Trầm Lãng đã trở về rồi." Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm, Trầm Lãng vừa quay đầu lại, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
"Thất thúc!?"
Thất thúc không phải đang tu nghiệp ở Anh quốc sao? Như thế nào cũng ở nhà?!
"Thấy ta thực giật mình sao?" Trầm gia lão Thất thiêu mi cười cười.
"Thúc không phải đang tu nghiệp sao? Còn có thời gian về nhà?" Lão thiên gia, y hôm nay còn có thể sống để rời đi sao?
"Ta là về ăn Tết, qua mười ngày lại phải đi, Thất thẩm của ngươi có việc, sẽ đi chuyến bay tối , nên sẽ tới muộn một chút. Tiểu cô cô cùng tiểu dượng của ngươi đại khái một giờ sẽ tới, bọn họ cũng trở về ăn lễ mừng năm mới." Trầm Thương cười khanh khách nói, hết ngày mai cả nhà sẽ về đông đủ.
Trầm Lãng hiện tại muốn chính mình đem ngất, cả nhà một người cũng không thiếu! Y năm nay gặp phải xui xẻo gì a !
Nhà y nhân khẩu rất nhiều, ông nội của y khi đó vì yêu nước, muốn tăng năng suất, sinh chín đứa con, trừ bỏ người con gái thứ tám chết sớm, những người khác hiện tại đều về đông đủ. Không tính ông bà, trưởng bối cũng là mười sáu người! Đến đời y có mười ba người, còn chưa tính tiểu bảo bảo trong bụng Lục thẩm. Muội muội nhỏ nhất năm nay mười một tuổi, lớn nhất chính là hắn năm nay ba mươi hai, cách nhau hai mươi mốt tuổi. Anh chị em trong nhà trừ vài người còn đang đi học, những người trưởng thành chưa một ai kết hôn! Lý do là anh trưởng không vội, bọn họ vội cái gì? Cho nên mới có ngày hôm nay! Cũng có thể gọi thành là ngày bức hôn!
"Cả nhà đến đông đủ vậy a , chúng ta chơi trò gì vui ?" Con gái của Tứ thúc Trầm Lăng Nhi cười đề nghị, năm nay thật tốt, cả nhà về đông đủ! Năm trước không phải thiếu người này chính là thiếu người kia, năm nay thật tốt a!
"Có a." Nhân vật chính của năm nay đã đến, làm gì không có việc vui ?
"Là cái gì?"
Ánh mắt mọi người tất cả đều chuyển hướng tới trên người đang cởi áo khoát , Trầm Lãng ! Lão thiên gia, không cần như vậy trêu người đi!
"Anh trưởng, ngươi không lạnh a?" Trầm Lâm cùng Trầm Bách là một cặp song sinh, hiện tại đang học đại học! Tất cả anh chị em bọn họ đều sùng bái người anh này mới ba mươi hai tuổi đã là thiếu tướng! Quả thực có thể có thể nói là siêu cấp thần tượng! Không chỉ trong nhà, chính là toàn bộ quân khu đại viện, anh trưởng y chính là người tốt nhất! Mười sáu tuổi liền làm quân, ở quân đội lăn lộn mười mấy năm, mặc dù không thể nói không có chút thuận lợi từ mối quan hệ của gia đình. Nhưng y được bổ nhiệm làm thiếu tướng của quân ủy đặc biệt, đó không có khả năng chỉ dựa vào quan hệ gia đình mà có thể làm!
Trầm Lãng lắc đầu, y không lạnh, tuyệt đối không lạnh.
"Anh trưởng, năm nay không cần xuống đơn vị thăm hỏi binh sĩ sao?" Mấy năm nay anh trưởng rất ít khi ở nhà đón năm mới.
"Không cần, năm nay nghỉ, mệnh lệnh của ủy viên ." Y thản nhiên nói, nhưng y hiện tại muốn bùng nổ a! Trước khi y về, tư lệnh phía trên nói , ngươi nên trở về nhà, trở về nhìn xem trưởng bối. Y lúc ấy thật không nghĩ nhiều, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ, mới biết được sự tình!
Bình thường y vội vàng về nhà lại rất vội vàng rời đi, rất ít khi có thời gian cùng người trong nhà nói chuyện, nhưng nội dung không ngoài hai câu: Ngươi không nhỏ, đã có sự nghiệp, nên cưới vợ đi!
Hiện tại bọn họ trực tiếp xuống tay từ bên trên, bắt y về nhà cùng người trong nhà nói, nói, nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com