Chương 62 : Sự thật
Nguyệt hắc phong cao, sâu trong rừng trúc, có hai thân ảnh di chuyển, ánh trăng xuyên qua kẽ lá hắt lên mặt đất hai đạo bóng kéo dài. Hai nam nhân nhìn gian phòng chứa củi của ngôi chùa, nháy mắt ra ám hiệu với nhau, đây là nơi giam giữ ngũ hoàng tử.
Rất nhanh ám vệ canh chừng xung quanh đều ngã gục, hai nam nhân tiến đến kiểm tra, phát hiện ám vệ của thái tử đều trúng mê dược, lúc này liền đẩy cửa gian phòng đi vào trong. Tư Đồ Long vừa thấy người đến, thân thể bị trói chặt giãy dụa, dùng sức bò về phía người đến, miệng không ngừng cầu cứu :
-Bát đệ, cứu ta...bát đệ...
Bát hoàng tử Tư Đồ Duệ đáy mắt ghét bỏ, đúng là một con cờ ngu xuẩn, nếu không phải còn lợi dụng được tên phế vật này, hắn đã trừ khử vị hoàng huynh này lâu rồi. Tư Đồ Duệ sắc mặt khó coi, bước đến trước mặt Tư Đồ Long :
-Ngũ ca, huynh thật sơ suất, làm hỏng kế hoạch của chúng ta.
Tư Đồ Long trong lúc bị giam giữ ăn không ít khổ, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, nhiều nơi sưng tím cùng ứ máu, hắn khó khăn nói "Ta...ta thật sự không biết, có người ám hại ta..."
Tư Đồ Duệ hừ lạnh, còn có mặt mũi nói bị người khác ám hại? Thật là đủ nhục nhã, trong lòng đem Tư Đồ Long ra băm thay vạn đoạn, trên mặt vẫn là vẻ quan tâm :
-Vốn đêm nay muốn giết Tố Y Cầm rồi đổ tội cho thái tử, lúc đó thái tử có lên trời cũng không thoát được ma trảo Tư Đồ Dạ Ảnh, chỉ tại huynh sơ suất, hiện tại bị thái tử cắn ngược một cái rồi...
Tư Đồ Long trừng mắt, hắn rõ ràng theo chặt từng động tác của Tư Đồ Dạ Huyền, hắn ra tay lúc nào? Một chút bản thân cũng không phát hiện...
Tư Đồ Duệ thở dài, vỗ vỗ vai của Tư Đồ Long, giọng nói chua sót "Ngũ ca, huynh yên tâm, chuyện của Lạc Thủy ta đã giải quyết, nhưng huynh cũng không tránh khỏi bị trừng phạt, huynh nên nghĩ cách về nói với phụ hoàng thế nào đi"
Tư Đồ Long ánh mắt sáng rỡ, chỉ cần không phải chịu trách nhiệm về cái chết của Lạc Thủy, hắn liền có cơ hội trở mình, khuôn mặt xấu xí nở một nụ cười thoải mái "Bát đệ, vẫn là đệ có cách. Ta yên tâm rồi"
Bát hoàng tử Tư Đồ Duệ cười lạnh, làm như không có việc gì cáo từ. Tư Đồ Duệ cùng ám vệ mới đi khỏi, góc phòng có một thân ảnh như gió biến mất...
...
-Bọn hắn thật sự nói vậy?
Tư Đồ Dạ Huyền ngồi trên ghế gỗ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, ám vệ cung kính quỳ một bên, đem những lời vừa nãy nghe được báo cáo lại không sót một chữ. Tư Đồ Dạ Huyền phá lên cười, Tư Đồ Duệ quả nhiên vẫn là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hắn cư nhiên nghĩ ám vệ của thái tử dễ hạ như vậy? Ngũ đệ, bát đệ a, thật sự là một lũ lòng lang dạ sói, thật đúng là không cẩn thận liền bị một kích.
Tư Đồ Dạ Huyền phất tay, hạ lệnh với ám vệ "Đến thất vương phủ, thay ta cảm tạ hoàng thúc một tiếng, khi nào sắp xếp xong ta sẽ đích thân đến gặp người".
Trong căn phòng ánh nến leo lắt chỉ còn lại một mình Tư Đồ Dạ Huyền, nghĩ đến kế hoạch của hai tên đệ đệ thân yêu kia, thật muốn bảo bọn hắn hảo hảo bảo trọng...
Tố Y Cầm sao? Quả nhiên là một nữ nhân không đơn giản, hắn không tin trong chuyện này nàng không biết gì...
...
Tố Y Cầm nửa đêm bị khí tức lạnh lẽo xa lạ xông vào mà tỉnh. Nàng mở mắt ra thì thấy có một tì nữ đứng trước giường, nhìn mình chằm chằm. Tố Y Cầm dùng linh lực dò xét, thấy Diệu nhi hoàn toàn bất tỉnh ở gian ngoài, nàng hít sâu một hơi, bình tỉnh ngẩng mặt lên nhìn tì nữ kia.
-Ngươi muốn gì?
Tì nữ khóe miệng kéo lên thành một độ cung, nụ cười lên tận mang tai, đồng tử không có tiêu cự, trong đêm tối đặc biệt dọa người, hơi thở phản phất mùi hôi thối tỏa ra:
-Tam tiểu thư, ngươi quên ta rồi sao a?
Cẩm Tú?
Giọng nói này chẳng phải là tì nữ Cẩm Tú bị nàng ném đi hôm trước sao?
Tố Y Cầm có chút ngoài dự kiến, không nghĩ tới Cẩm Tú đã chết, mới tạo thành cơ hội cho thanh niên biến thái này đắc thủ. Còn về việc phải hắn giết Cẩm Tú hay không, nàng không quan tâm.
-Ngươi muốn gì?
Lạy bố, có gì mau nói lẹ lẹ...
Bổn cô nương còn đi ngủ!!!
Cẩm Tú cảm thấy hù dọa vậy mà nàng không chút phản ứng, có chút vô vị ngồi xuống trên bàn gỗ giữa phòng, đôi chân trong làn váy rách nát khẽ đong đưa, nàng vươn tay vuốt vuốt mái tóc khô cứng :
-Tố Y Cầm, ta giết Lạc Thủy trả thù cho nàng, nàng có vui không?
Tố Y Cầm "..."
Gì cơ? Excuse me???
Lúc nãy bổn cô nương đem não ra phơi, hiện tại nó còn ở đâu đó rồi...
Ngươi nói gì một chút bổn cô nương cũng nghe không hiểu!!!
Tố Y Cầm hoàn toàn thanh tỉnh, không thể tin quay sang nhìn Cẩm Tú, đôi mắt không tiêu cự lúc này đỏ ngầu, trong màn đêm phát sáng có chút kì dị "Lạc Thủy là ngươi giết? Vậy kết giới xung quanh chỗ này cũng là ngươi làm?"
-Phải, Lạc Thủy muốn giết ngươi, ta liền giết chết ả ta.
Tố Y Cầm "..."
Thật cảm động...
Cái rắm á!!!!
Đù má, nàng bị biến thái thương nhớ. Cứu!!!!
Tố Y Cầm cảm thấy thật mệt tâm, không muốn yêu nữa...
Nàng cần thời gian một chén trà để lấy lại bình tĩnh, một lần nữa hít sâu một hơi, giọng nói có chút run run "Ngươi thiết kế cái chết của Lạc Thủy để bẫy ngũ hoàng tử?"
Cẩm Tú im lặng chờ đợi Tố Y Cầm bình tĩnh, thấy nàng cuối cùng cũng lên tiếng, có lẽ do sử dụng xác chết nên hắn mới phản ứng chậm chạp, giọng nói khàn khàn dọa người ta sởn tóc gáy:
-Phải, ngũ hoàng tử định hãm hại thái tử. Thái tử lại là con cờ quan trọng của ta...
-Vậy chuyện của đại tỷ?
-Không phải là kế hoạch của nàng sao?
Tố Y Cầm "..."
Được rồi, nói túm cái quần lại là nàng cũng đã hiểu được một chút.
Hai kế hoạch với hai mục đích khác nhau, sau khi qua tay của hắn liền thành một nồi thập cẩm. Mà còn là một nồi thập cẩm có chất lượng...
Người đâu, truyền thái y...
Tố Y Cầm xoa xoa trán, thật muốn cúng bái chỉ số thông minh của hắn, nhất tiễn song điêu vậy mà cũng có thể nghĩ ra. So với mấy âm mưu mèo cào của nàng, đây mới thực sự gọi là tính kế!!!
Ngươi là boss phản diện đúng không?
Hệ thống [...]
Kí chủ, ngươi mới là boss phản diện!!! QAQ
Tố Y Cầm sau khi nghĩ trong suốt, cười lạnh "Ta cũng không yêu cầu ngươi giết Lạc Thủy. Kế hoạch của ta không cần ngươi cũng thành công. Còn mặt mũi đến bảo ta trả ơn?".
Đột nhiên đối tốt với ta không ăn trộm cũng là ăn cướp!!! Nhất định là có hố!!!
Cẩm Tú bật cười, quả nhiên là nàng sẽ trở mặt. Thật là, hắn vừa mới muốn đối tốt với nàng một chút, đã bị hiểu lầm là lợi dụng. Cẩm Tú từ trên bàn tiến về phía Tố Y Cầm, mỗi bước chân kia như muốn ép nàng đến nghẹt thở. Tố Y Cầm bị uy áp của hắn đè xuống, không thể cử động dù chỉ một ngón tay, hơi thở nàng hỗn loạn, nội lực trong cơ thể bắt đầu xao động, Tố Y Cầm chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay bóp chặt cằm, bắt nàng ngẩng mặt lên nhìn đối diện hắn.
-Tố Y Cầm, nàng nhớ cho kỹ, lần này ta không cùng nàng tính toán, lần sau chúng ta giải quyết rõ ràng...
Ngay lúc Tố Y Cầm cảm thấy mọi thứ bắt đầu mơ hồ thì khí lực đè ép nàng cũng đã biến mất. Xung quanh đã không còn bóng dáng của Cẩm Tú. Tố Y Cầm ho sặc sụa, nàng thở dốc không ngừng. Diệu nhi chạy từ gian ngoài vào, nhanh tay rót một ly nước đưa tới.
-Tiểu thư, người làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?
Tố Y Cầm kinh ngạc nhìn Diệu nhi đang giúp nàng thuận khí. Diệu nhi rõ ràng hôn mê rồi mà? Nàng như thế nào tỉnh lại sớm như vậy? Tố Y Cầm ánh mắt lóe lên, đột nhiên quay sang nhìn Diệu nhi, nghi hoặc "Diệu nhi, trên mặt ta có dính gì không?"
Diệu nhi đưa nến lại gần, quan sát một lúc liền thành thật trả lời "Bẩm tiểu thư, không có a"
Tố Y Cầm "..."
Lúc đó hắn ra tay mạnh như vậy, da thịt nàng lại non mềm, như thế nào cũng để lại vết bầm...
Đm, lại rơi vào ảo cảnh!!!
Không dễ để khiến một tu sĩ rơi vào ảo cảnh, trừ khi tu vi của người kia cao hơn rất nhiều lần...
Luôn có thần kinh muốn cùng bổn cô nương nói chuyện nhân sinh!!!
...
Tố Y Cầm ngồi trên khoang xe ngựa ăn điểm tâm ngọt. Tối hôm qua bị tên biến thái kia quấy nhiễu dẫn tới mất ngủ. Trời lờ mờ sáng khó khăn lắm nàng mới chợp mắt một chút, liền bị Bạch Liên kéo người tới gọi tỉnh.
Bạch Liên muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh cho Tố Thiên Diệp mất mặt. Tố Y Cầm bị phá rối thiếu chút nữa phẫn nộ mà chửi ầm lên, cuối cùng Diệu nhi đi hòa giải, nàng nói gì đó với Bạch Liên, Bạch Liên đành thỏa hiệp dẫn mọi người về trước, còn chuyện của Tố Y Cầm để nàng tự lo. Sau khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, mọi người cũng đã đi hết, Tố Y Cầm cùng Diệu nhi lúc này mới tạm biệt với chủ trì.
Hệ thống đã lâu không thấy mặt liền xuất hiện soát độ hảo cảm.
[Kí chủ, có nhiệm vụ phụ tuyến mới. Người muốn xem không?]
Tố Y Cầm cảm thấy nhàm chán, đột nhiên có chuyện để làm đương nhiên là nhận.
[Nói ta xem một chút]
[Hai ngày nữa, Thiên quốc sẽ có một đoàn sứ giả đến. Mục tiêu nhiệm vụ là một nữ tử của tội thần được đưa đến đất nước]
Tố Y Cầm nhấp một ngụm trà, bắt đầu có hứng thú với nhiệm vụ phụ tuyến này.
[Vậy ta phải làm gì?]
[Giúp nàng ta tránh khỏi ám sát của nhị hoàng tử Thiên quốc]
[Nghe cũng thú vị đấy, được, ta nhận]
[Thành giao]
Qua một lúc lâu sau, hệ thống mới nói tiếp...
[Kí chủ, ta quên nhắc nhở người, nhị hoàng tử Thiên quốc là nam chính của một tiểu thuyết khác cùng hệ liệt với tiểu thuyết của chúng ta]
Tố Y Cầm : Phụt...
Giọng điệu hả hê kia là thế nào?
Sao ngươi không chờ hắn xiên luôn ta rồi ngươi đi dọn xác?
Đồng đội heo hệ thống lúc nào cũng thích đặt hố, phải làm sao? Online gấp đang chờ ...QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com