Chương 5: Bữa sáng
Đồng hồ báo thức vừa vang lên, Tưởng Vân liền nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, ngâm nga điệu hát dân gian đi rửa mặt. Đối với Tưởng Vân bản thân mà nói, có thể đi theo Vương Hiểu Giai công tác chính là một chuyện thực làm hắn hưng phấn. Tưởng Vân rửa mặt xong, liền đi nhà Vương Hiểu Giai. Trong nhà im lặng, hai người đều không có dấu hiệu rời giường. Tưởng Vân đi trước phòng Vương Lạc Nhiên nhìn thoáng qua, tiểu cô nương ngủ chính đang say, hắn sủng ái nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu cô nương, liền lui ra ngoài trở về phòng bếp.
Vương Lạc Nhiên hôm nay dậy sớm hơn so với bình thường, bé nhớ rõ tối hôm qua cùng ba ba nói muốn cùng nhau ăn điểm tâm, ba ba đáp ứng rồi. Tiểu cô nương xoa xoa đôi mắt, xuống giường ra phòng. Bé đi đến phòng khách, kinh hỉ thấy Tưởng Vân đang ở phòng bếp bận rộn, lạch cạch lạch cạch chạy tới, ôm chân Tưởng Vân, ngọt ngào hô: "Ba ba!"
"Ai, bảo bối con ~" Tưởng Vân buông đồ trong tay, đem Vương Lạc Nhiên một phen ôm lấy, đồng thời làm một cái động tác chớ có lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng ~ chúng ta nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến mẹ con."
Tiểu cô nương vội vàng che miệng mình, gật gật đầu, manh manh bộ dáng làm cho Tưởng Vân nhịn không được hôn một ngụm ngay trên mặt bé. Tưởng Vân thấy bữa sáng làm cũng gần xong, quyết định tranh thủ lúc Vương Hiểu Giai còn không chưa dậy một phen chiếu cố tiểu cô nương trước cho đỡ nghiền, hắn cười tủm tỉm đối thân hình trong lòng nói: "Bảo bối con, ba ba mang con đi rửa mặt thay quần áo được không?"
"Dạ ~" Vương Lạc Nhiên ngọt ngào đáp trả một tiếng, Tưởng Vân liền ôm bé trở về phòng, hai người chọn quần áo hăng say. Chờ đổi xong quần áo, Tưởng Vân lại ôm tiểu cô nương đi buồng vệ sinh, giúp bé đánh răng rửa mặt, hết sức vui vẻ.
Chờ hai người chơi gần sắp 8h, Vương Hiểu Giai còn chưa ra khỏi phòng, Tưởng Vân đành phải "xui khiến" tiểu cô nương đi xem mẹ mình. Tiểu cô nương cao hứng phấn chấn từ Tưởng Vân trong lòng xuống dưới, đẩy cửa vào phòng Vương Hiểu Giai, cố gắng uốn éo uốn éo trèo lên giường mẹ mình, mẹ bình thường đều là kêu bé rời giường hôm nay còn oa trong ổ chăn.
"Mẹ, mẹ, rời giường thôi! Mặt trời nắng chiếu sát mông rồi ~" Tiểu cô nương cố sức đẩy mẹ, hiếm có thời điểm khó dậy như thế, Vương Hiểu Giai lúc này mới mơ mơ màng màng trợn mắt, hỏi nàng: "Nhiên Nhiên, sao lại tỉnh sớm như vậy... Để mẹ ngủ thêm một lúc, ngoan..." Nàng tối hôm qua làm xong công tác thì đã 12h, kế đó lại còn làm kế hoạch bồi dưỡng Tưởng Vân, mới hơn phân nửa cũng đã 3h, thật sự chống đỡ không được mới ngủ. Định bụng đồng hồ báo thức còn chưa vang, chắc còn chưa tới 7:30 đi...
"Không còn sớm nữa đâu mẹ, đi làm bị muộn rồi ~ ba ba làm xong bữa sáng rồi đó, mau đứng lên mau đứng lên ~" Vương Lạc Nhiên thấy Vương Hiểu Giai lại muốn ngủ, vội đến nhéo nhéo mặt mẹ.
"Hả..." Vương Hiểu Giai không cam tâm sờ soạng di động, ấn một cái không sáng lên, thầm nghĩ: thôi rồi, tối hôm qua ngủ quên nạp điện... Nàng cấp tốc ngồi bật dậy, cắm điện cho di động, chạy vọt vào buồng vệ sinh rửa mặt thần tốc, vừa đánh răng vừa hét lên: "Nhiên Nhiên! Chờ một lát a! Mẹ xong ngay đây!"
Vương Lạc Nhiên lại uốn éo xuống giường, chạy đến cửa buồng vệ sinh với mẹ nhà mình: "Mẹ, ba ba nói 8h rồi, bữa sáng đã làm tốt, mẹ không cần gấp ~ "
"Ưm? Ba ba?" Mới vừa tỉnh ngủ Vương Hiểu Giai có chút mờ mịt, sửng sốt một chốc mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng xoa xoa cái đầu bé con, bảo con gái ra trước ăn điểm tâm, bản thân thì cấp tốc trang điểm, cũng hết cách, hôm nay cái vành đen này mà không che, toàn công ty liền lan truyền tổng tài của bọn họ biến quốc bảo.
Vương Lạc Nhiên lại ngoan ngoãn chạy ra nói với Tưởng Vân mẹ còn đang rửa mặt, Tưởng Vân liền ôm lấy tiểu cô nương, đem bé đặt ở ghế chuyên dụng cho trẻ, hỏi: "Nhiên Nhiên có đói bụng không? Muốn ăn trước không?"
Vương Lạc Nhiên lắc lắc đầu, nhu thuận nói: "Phải đợi ba mẹ cùng nhau ~ "
Tưởng Vân mắt nhìn đồng hồ, 8:05, lúc này đi Tưởng thị 30 phút cũng đủ rồi, hắn cũng không gấp, dù sao bản thân là đi cùng tổng tài, không sợ muộn. Hắn đem bữa sáng mang lên bàn, dọn xong chén bát, ngồi bên cạnh Vương Lạc Nhiên cười đùa. Một lát sau, Vương Hiểu Giai ra đến, nàng xin lỗi cười cười, nói: "Làm phiền anh, thật ngại quá hôm nay dậy muộn."
Tưởng Vân đứng dậy giúp nàng kéo ghế, mỉm cười nói: "Tối hôm qua nói rõ ràng rồi đấy thôi, tôi là ba của Nhiên Nhiên ~ có gì mà phiền toái?" Nói xong nháy mắt với bé con đối diện, chọc cho tiểu cô nương cười tủm tỉm nói: "Thích nhất ba ba~ "
Vương Hiểu Giai nhìn hai người trước mặt này, bĩu môi, "Ô, nhìn như thể hai người các ngươi mới là thân sinh ấy?" Nàng mới không nói nhìn đến con gái cùng Tưởng Vân thân thiết như vậy có chút ghen tị đâu.
Tưởng Vân bật cười, bới thêm cho Vương Hiểu Giai một chén cháo, "Vương tổng tài uống cháo đi, nếm thử xem vị như thế nào ~ "
Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân tiếp tục thêm cháo cho Vương Lạc Nhiên, thở nhẹ một hơi, chuyển đề tài đúng là quá nhanh, nàng cũng chẳng biết nói gì.
Ngược lại Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu cầm thìa lại rất nghiêm chỉnh tự vấn một hồi, nghiêng đầu hỏi Tưởng Vân: "Ba ba, vì sao lại gọi mẹ là tổng tài? Mẹ nói chỉ có nhân viên của mẹ và người không quen thân mới gọi vậy."
"Oái?" Tưởng Vân tay run lên, thiếu chút đổ cháo, tiểu cô nương này sao thông minh như vậy? "Bởi vì... ba ba từ hôm nay trở đi cũng là nhân viên của mẹ a." Còn may còn may, may mà hắn đúng là đi theo Vương Hiểu Giai công tác.
"Ừm..." Tiểu cô nương cầm lấy thìa húp một miếng cháo, thổi hai cái, lại quệt đầu nhìn về phía Tưởng Vân, "Nhưng mà hiện tại không phải thời gian đi làm."
"Khụ khụ khụ..." Lần này đổi lại Vương Hiểu Giai bị sặc, Tưởng Vân theo bản năng vỗ vỗ lưng nàng, chọc mỹ nhân giận liếc mắt một cái.
"Ách..." Tưởng Vân sờ sờ đầu, yếu ớt hỏi Vương Hiểu Giai: "Thế ở nhà tôi gọi cô là gì đây? Hiểu Giai? Giai Giai? A Hiểu? A Giai?"
Vương Hiểu Giai không chút khách khí trừng mắt liếc hắn một cái, thuận tiện lại trừng mắt liếc nhìn "đầu sỏ gây nên" một cái, Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu cảm thụ một chút, cảm giác mẹ hình như không thật sự tức giận, cho nên lòng đầy chờ mong nhìn hai người bọn họ, cười tủm tỉm mở miệng: "Nhiên Nhiên cảm thấy A Giai nghe hay ~ "
Vương Hiểu Giai quay đầu trừng Tưởng Vân, bị một tên nam nhân xa lạ gọi A Giai thật sự rất kỳ quái biết không! Đáng tiếc so với oán niệm của Vương Hiểu Giai, hiển nhiên lòng chờ mong của Vương Lạc Nhiên đối với Tưởng Vân hấp dẫn lớn hơn. Vương Hiểu Giai chỉ thấy hắn dè dặt mở miệng hỏi: "A Giai?"
"Ưm!" Bên này Tiểu cô nương thấy Tưởng Vân gọi, lại chớp chớp mắt to, tràn đầy chờ mong nhìn Vương Hiểu Giai, cuối cùng Vương Hiểu Giai không có biện pháp, thở dài, đáp trả một tiếng: "Đừng, gọi thôi Thiên Thảo đi."
"Được rồi ăn cơm ~ Nhiên Nhiên đói ~" Tiểu cô nương hoan hô một tiếng, liền chuyên tâm phấn đấu ăn cháo trong chén, hai người lớn bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười.
Ba người bữa sáng chấm dứt trong bầu không khí hài hòa. 8:20, Đường gia chuông cửa đúng giờ vang lên. Vương Hiểu Giai còn không tìm được bảo mẫu, mấy ngày nay đành phải đem con gái đưa đi Tưởng trạch để cho bọn họ hỗ trợ chiếu cố, cũng may, không phải lo họ đối Nhiên Nhiên không tốt. Tưởng Hoành thẳng thắn khiến cho quản gia tới đón Vương Lạc Nhiên, đỡ cho Vương Hiểu Giai sáng sớm còn phải đưa đứa nhỏ đi qua.
Vương Hiểu Giai thay con gái lau khóe miệng, nói: "Nhiên Nhiên, mau chào tạm biệt ba con đi, đợi lát nữa ra ngoài đừng nói chuyện của ba cho người khác nghe, Tưởng Hoành gia gia cũng không được, biết không?"
"A? Vì sao vậy?"
Tưởng Vân lại đây ôm lấy Vương Lạc Nhiên, hôn một ngụm, giành trước đáp: "Bởi vì để cho bọn họ biết thì ba không thể tiếp tục làm ba ba của Nhiên Nhiên nữa, Nhiên Nhiên bỏ được sao?"
Tiểu cô nương sợ tới mức vội nhanh che miệng lại dùng sức lắc đầu, Tưởng Vân sờ sờ đầu nhỏ, khen nói: "Bảo bối con thực ngoan ~ nhớ phải giữ bí mật với bọn họ nhé, buổi tối trở về ba làm đồ ngon cho mà ăn được không ~ "
"Nhiên Nhiên sẽ không nói chuyện ba ba cho bọn họ biết" Tiểu cô nương trịnh trọng gật gật đầu, lại ôm Tưởng Vân hôn một ngụm, ngọt ngào gọi: "Ba ba tạm biệt, buổi tối làm đồ ăn ngon cho Nhiên Nhiên nhé ~ "
"Được rồi hai người các ngươi, đừng để cho người ta chờ lâu." Vương Hiểu Giai ra hiệu Tưởng Vân buông đứa nhỏ, để cho hắn vào phòng, mới nắm tay con gái đi mở cửa, cùng quản gia chào hỏi, lại cùng Vương Lạc Nhiên nói tạm biệt, mới để cho hắn mang con gái đi.
Tưởng Vân nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới đi ra, đối Vương Hiểu Giai nói: "Vương tổng tài, cô đi thay quần áo đi, tôi rửa chén."
"Cứ thả đó đi, để tôi trở lại rửa." Vương Hiểu Giai quả thật ngại ngùng làm cho người ta đến nhà nấu cơm còn để cho người ta rửa chén, chính là thời gian thật sự là không còn kịp rồi, nàng nói xong liền trở về phòng, nhanh thay quần áo. Bất quá chờ nàng đổi xong quần áo đi ra, Tưởng Vân cũng đã rửa bát xong xuôi.
"Đã bảo để tôi rửa rồi mà" Vương Hiểu Giai oán trách nhìn Tưởng Vân liếc mắt một cái, đột nhiên phát hiện kỳ thực hoa hoa công tử này bộ dạng cũng rất sáng sủa dễ nhìn thôi. Tưởng Vân là thay đổi quần áo mới qua đây, để cho tiện liền cởi tây trang, mặc áo sơmi trắng, đem ống tay áo xắn lên. Vương Hiểu Giai trước kia gặp Tưởng Vân, đều là một bộ cà lơ phất phơ, không phải thanh niên manh động thì chính là thiếu niên bất lương, nàng cũng không biết vì sao mẫu thân hắn một nữ tử dịu dàng như vậy lại có đứa con như thế. Nhưng mà hiện tại Tưởng Vân mặc vào chính trang một cái, tóc xén ngắn đi, nhìn cũng thật là một bộ thanh niên tài tuấn.
"Dù sao tôi cũng rảnh" Tưởng Vân cười cười, cầm lấy tây trang đặt ở trên ghế sa lon mặc vào, hỏi: "Chúng ta đi chưa?"
"Được." Vương Hiểu Giai thuận tay giúp Tưởng Vân sửa sang lại một chút, dẫn đầu ra cửa.
Tới gara, Tưởng Vân đoạt trước một bước kéo ra phó lái xe mình, mỉm cười nói: "Vương tổng tài, tôi thấy cô tối qua ngủ không ngon, hôm nay tôi lái xe cho nhé?" Vương Hiểu Giai tuy rằng hóa trang, màu xanh dưới mắt vẫn có thể thấy được.
Vương Hiểu Giai nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt, thuận theo ngồi vào vị trí phó lái.
Tưởng Vân một bên khởi động xe, một bên nói: "Vương tổng tài, công việc chẳng bao giờ xong hết được đâu, thân thể so ra quan trọng hơn, không cần ỷ vào tuổi trẻ liền thức đêm a."
Vương Hiểu Giai trong lòng yên lặng phun tào, còn không phải vì làm kế hoạch cho cậu nên mới kéo đến 3h sao. Nàng nhắm mắt, bĩu môi, nói: "Tôi cũng không còn trẻ nữa."
"Cái này đúng là nhìn đoán không ra, không ai nói sao mà đoán được cô có đứa con gái 3 tuổi chứ" Tưởng Vân làm một người bên trong là nữ nhân, hắn có chút hâm mộ Vương Hiểu Giai bảo dưỡng tốt như vậy, thoạt nhìn giống như mới qua 20. Bất quá thấy Vương Hiểu Giai có chút mỏi mệt xoa xoa mi tâm, hắn liền dừng đề tài, nói: "Cô ngủ một hồi đi, đến nơi tôi sẽ gọi."
Vương Hiểu Giai cũng thật sự mệt không chịu được, nói nhỏ: "Cám ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com