Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Máu nhuộn đỏ tay áo, tình nghĩa xưa có còn nhớ?

Chương 65: Máu nhuộn đỏ tay áo, tình nghĩa xưa có còn nhớ?

Không khí một ngạt khiến người ta khó thở, Liễm Diễm nhìn hình cụ treo bên trên, nhàn nhạt cười: “Phải chọn một cách chết ư?”

Hứa ma ma nói: “Sớm muộn gì cũng chết, cách nào cũng là cách chết không thoải mái. Nếu biết có một ngày chết không tử tế, ban đầu tạo ra tội nghiệt này làm chi. Cửa ngục này người đã không thể đi ra nửa rồi, nhưng lão nô ít nhất còn cho người có quyền lựa chọn.”

Trong mắt bà ta, loại nữ nhân không biết liêm sỉ này nên băm vằm thành từng khúc! Một dao giải quyết, coi như đã nhân từ. Nhưng dù bị trói như thế mà nàng ta cũng không hoảng loạn, đúng là nữ nhân gan dạ.

Liễm Diễm quay đầu nhìn bốn phía, tư ngục này là tầng ngầm dưới lòng đất, có hét khô cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy. Hàm Tiếu và Hưu Ngữ đều đã bị giữ lại, không ai có thể giúp nàng đi cầu cứu. Lại nói, nàng có thể cầu cứu ai đây?

Nếu có thể kéo dài thời gian, Hoàng đế ngốc hẳn có thể phát hiện nàng biến mất mà đi tìm, nhưng bây giờ ngay lập tức phải chọn một hình thức để chết, làm sao để câu giờ đây?

Ánh mắt đảo qua một cây roi dài với hình thù kỳ quái trên tường, Liễm Diễm dừng một chút, trong lòng đã có tính toán.

“Hứa ma ma, bà là người trông coi tư ngục này, đúng không?” Nữ nữ đang bị treo trên giá gỗ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hứa ma ma liếc nhìn nàng một cái, đáp: “Đúng vậy.”

"Vậy ngay cả khi ta chết, xác bị nâng ra ngoài, bà cũng vẫn tiếp tục trông coi nơi này có đúng không?"

"Thì sao?" Hứa ma ma cổ quái mà liếc nhìn nàng một cái: "Canh giữ nơi đây là chức trách của lão nô."

Liễm Diễm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Một khi đã như vậy, hãy cho ta đổi cách chết đi. Bà canh giữ ở đây cũng nhàm chán, chi bằng dùng roi tra tấn, coi như giết thời gian."

"..."Hứa ma ma cảm thấy vị Quý phi này đã sợ đến mức phát điên, thần trí không còn minh mẫn, ai lại chọn cho mình một cách chết tàn nhẫn như vậy. Dụng hình bằng roi, tức là từng roi từng roi quất lên da thịt, da bong thịt tróc máu tươi đầm đìa cho đến lúc chết mới thôi. So với treo cổ hoặc cắt yết hầu một phát gọn lẹ, ai lại chọn cách đau đớn gấp ngàn lần như thế này.

"Ma ma chớ ngại phiền toái, ta cũng cảm thấy chính mình tội nghiệt quá sâu." Nữ nhân xinh đẹp rũ mắt, trên mặt tràn đầy đau khổ: "Phụ hoàng ân, làm ô nhục Sở gia. Cứ như thế mà chết, xuống địa ngục e là phải chịu rơi vào chảo dầu, chi bằng dùng roi để tẩy sạch tội nghiệt, sớm được yên nghỉ."

Roi có đau, nhưng làm sao đây, đau đến mấy cũng có thể chịu được, sống được mấy ngày thì hay mấy ngày. Đến lúc Hoàng đế tìm Hoàng hậu đòi người, nàng mới có một chút cơ may sống sót.

Còn có nhất nhiều chuyện nàng vẫn chưa làm, nàng không muốn chết.

Hứa ma ma dùng ánh mắt nhìn một kẻ điên mà nhìn Liễm Diễm một hồi lâu,  khẽ cười một tiếng, cuối cùng đồng ý: "Nương nương là một nữ nhân kỳ lạ, tâm nguyện cuối này, lão nô vẫn có thể đáp ứng người."

Bà ta gỡ cây roi dài trên tường xuống, trên thân roi có ghim những chiếc gai nhọn, nhìn vào đã thấy lạnh người. Liễm Diễm cắn răn nghĩ, nếu nàng có thể vượt qua lần này, dù Hoàng hậu có địa vị thế nào, thù này không báo nàng không mang họ Sở!

***
"Công tử, Tạ Đình úy tới." Trong hậu viện Hàn phủ, Huyền Nô thấp giọng nói một câu bên tai Hàn Sóc.

Bùi Thúc Dạ đang ngồi đối diện Hàn Tử Hồ, cầm quân đen vững vàng đặt lên bàn cờ. Nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu nhìn người đối diện, thở dài nói: "Ván vờ này e là không thể tiếp tục."

Hàn Sóc xua tay ý bảo Huyền Nô dẫn người vào, duỗi tay buông quân đen, thở dài nói: "Không sao, Tử Chiêm là người một nhà, cứ tiếp tục."

Bùi Thúc Dạ suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Hắn tới là muốn tìm huynh nói về chuyện của Sở Trung Thừa đúng không? Lại nói, đã một ngày trôi qua, bên Trầm Hương cung cũng chưa có động tĩnh gì."

Hàn Sóc nhếch môi, y cũng đang thắc mắc, người trong cung báo Sở Liễm Diễm đã về cung Trầm Hương, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa thấy nàng có động tĩnh gì. Y còn đang suy nghĩ, phải chăng nàng không muốn cứu Đại ca nàng.

Nhưng khả năng này là rất nhỏ,  y thà tin Liễm Diễm đang ở trong cung tính toán gì đó còn hơn.

Đang nói, Tạ Tử Chiêm liền đi vào, nhìn thấy hai người chơi cờ, cũng không câu nệ gì, chắp tay với Hàn Sóc: "Tham kiến Thái phó."

"Ừ, Tử Chiêm, ngươi lại đây nhìn một cái, quân trắng của ta có khả năng chặn đường quân đen không?" Hàn Sóc mỉm cười vẫy vẫy tay gọi hắn qua.

Tạ Tử Chiêm thò đầu lại gần nhìn, quân trắng và quân đen tương đương, có điều quân trắng chỉ cần đi vài bước nữa là có thể chặn đường quân đen.

"Thái phó chơi cờ, từ trước tới nay tất thắng." Hắn nói: "Có điều có thể hạ nước cờ xuất sắc như thế này, vị công tử này e là cũng không phải tầm thường."

Bùi Thúc Dạ lịch sự gật đầu với hắn: "Tử Chiêm đại nhân quá khen."

Hàn Sóc cười ha hả, bảo người bên cạnh bưng ghế cho Tạ Tử Chiêm, vừa nhìn bàn cờ vừa nói: "Sở Hoằng Vũ bị định tội gì?"

Tử Chiêm ngồi xuống, thấy Hàn Sóc không có ý tránh mặt Bùi Thúc Dạ, liền nói thẳng: "Chứa chấp Hồ nữ, bị định tội mưu nghịch triều đình, đầu mùa thu năm nay sẽ xử trảm."

Hàn Sóc nhướng mày: "Sở Tướng quân không nói gì sao?

"Tội danh là thật, Sở Tướng quân hôm đó cũng chỉ tới trước mặt Hoàng thượng tháo mũ cánh chuồn, quỳ hai canh giờ để nhận lỗi, nhưng không nói giúp Sở Trung thừa lấy một lời." Tạ Tử Chiêm lắc đầu: "Ông ta đúng là cứng đầu tới nỗi lục thân cũng không nhận!"

Sở Khiếu Thiên chính trực, ngay cả trưởng tử của mình làm ra loại chuyện như vậy, ông ta sợ là hận không thể tự tay đánh chết nhi tử, làm sao có thể cầu tình? Hàn Sóc cười lạnh, lão ta vì thanh danh Sở gia, e là cả vợ con cũng có thể vứt bỏ ấy chứ.

"Trong cung không ai có ý kiến gì à?" Nghĩ nghĩ, Hàn Tử Hồ rốt cuộc cũng hỏi một tiếng.

"Trong cung?" Tạ Tử Chiêm không hiểu mô tê gì, trong cung thì có ai có ý kiến?

"Không có gì, uống trà đi." Hàn Sóc hơi cười nhạt, rũ mắt tiếp tục nhìn bàn cờ.

***
Tư Mã Trung lang thang trong Trầm Hương cung một hồi, cũng không thấy người đâu. Hỏi một cung nữ, cung nữ liền đáp Quý phi nương nương và hai cung nữ bên cạnh vẫn chưa trở về.

Kỳ quái, mới đi Hiển Dương cung hỏi, hoàng hậu nói Trầm Tâm đã hồi cung, Tại sao sang bên đây lại nói người chưa về? Chẳng lẽ nàng đi đâu chơi sao? Hoàng đế ngơ ngác nghĩ.

Trong tay hắn còn cầm một hũ bạch ngọc cao, định để cho Trầm Tâm thoa lên mặt. Khuôn mặt đang êm đẹp bị để lại sẹo sẽ rất đáng tiếc. Nhưng bây giờ lại không thấy người đâu, cũng không biết nên đưa cái hũ này cho ai.

***
"Bịch!" Một dấu roi quất lên cánh tay, tay áo trung y lập tức rách ra, dấu roi in hẳn lên da thịt.

Liễm Diễm cắn môi để không hét ra tiếng, trên người đã có bảy tám vết thương vừa nông vừa sâu. Cây roi kia trên thân có gai, giống như đem lớp thịt trên người nàng róc xuống vậy, đau tới độ nàng suýt nữa ngất đi.

Mình đã quá ngây thơ rồi! Cơn đau như vậy, làm sao chịu được mấy ngày? E là hôm nay không qua khỏi, ngày mai là không thể mở mắt nữa rồi!

"Bịch!" Lại một roi nữa quất lên vai, Liễm Diễm không nhịn được, khàn giọng kêu lên một tiếng.

"Người thật kiên cường!" Hứa ma ma hừ một tiếng: "Lão nô phụng mệnh đã nhiều năm, nhưng lần đầu gặp được một người xương cứng như người. Nhưng cho dù xương cốt có bướng bỉnh đến đâu, để xem xem người chịu được mấy roi? Lão nô vẫn nên nhanh chóng đưa người lên đường thôi."

Liễm Diễm cảm thấy ý thức của mình đã bắt đầu mơ hồ, cơn đau như xé nát từng tất da thịt, gần như cắn nuốt nàng vậy.

Nhưng kỳ lạ là, trong đầu nàng lại xuất hiện một hình ảnh.

Đó là thật lâu trước kia, có một thiếu niên tuấn tú đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, môi đỏ răng trắng nói:

"Liễm Diễm, ta sẽ che chở nàng cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com