Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Ngồi chung trên một chiếc thuyền, ai cũng say chỉ riêng ta tỉnh

Chương 82: Ngồi chung trên một chiếc thuyền, ai cũng say chỉ riêng ta tỉnh

“Nương nương, chuyện Tư Mã Qua chết, thần không hay biết gì cả, tại sao người đem tội trạng này đổ lên đầu thần?” Hắn nhàn nhạt nói: “Tám vị vương gia trong Hoàng thất ai cũng có lòng riêng, bọn họ tới Lạc Dương rồi tính kế lẫn nhau, đây là lỗi của thần ư? Tự dưng người nói thần ngư ông đắc lợi là thế nào?”

Liễm Diễm lắc đầu, vặn đầu ngón tay tính toán: “Tư Mã Qua vừa chết, chắc chắn Tư Mã Úc sẽ giết Tư Mã Khoáng rửa hận. Cứ như vậy, tám vị vương gia chỉ còn có sáu, chia ra làm hai phe đấu đá gay gắt. Triều đình căn bản không phí một binh một tốt nào, mà đã có thể cắt giảm thế lực của các chư hầu. Thấy thế nào cũng có lợi cho triều đình. Mà có lợi cho triều đình, không phải cũng có lợi cho Thái phó ngài sao?”

Nàng nói xong, cảm thấy đầu óc cũng sáng suốt hơn. Tư mã Qua khả năng cao là do Hàn Sóc giết, nhưng có một điểm đáng ngờ, nếu do Hàn Sóc giết, tại sao Tư Mã Qua còn để lại bưc thư dặn dò Tư Mã Úc cẩn thận đề phòng Tư Mã Khoáng chứ?

“Nương nương, người có nghe câu này chưa? Người thông minh sống không lâu đâu.” Hàn Sõ xoay người ngồi xuống, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cười như không mà nhìn nàng: “Huống chi người chỉ là nữ quyến chốn hậu cung. Loại thời điểm  này, người nên núp trong cung sống những ngày yên ổn. Đột nhiên chạy tới chỗ của thần, nói ra những lời này, không sợ thần làm gì bất lợi với người sao?”

Liễm Diễm ngẩn ra, tiện đà bật cười: “Thái phó có thể làm gì bất lợi với bổn cung chứ? Giết ta sao?”

Người nàng sợ nhất là Hàn Sóc, nhưng ở bên cạnh y mới là an toàn nhất. Dù có đôi lúc tính kế y, nhưng nàng chưa từng nghĩ y sẽ giết nàng. Chính vì mang tâm lý này, ở bên cạnh y, nàng mới dám làm càn như vậy.

Hàn Sóc nhìn nàng trong chốc lát, không trả lời. Chỉ thở dài một tiếng, ánh mắt thâm thúy.

Trong phòng thoáng chốc im rơi vào im lặng, Liễm Diễm mím môi, không nói gì nữa. Thẳng cho đến khi Huyền Nô ngoài cửa nói vọng vào: “Chủ tử, Bùi công tử cầu kiến.”

“Cho hắn vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Bùi Thúc Dạ bước vào trong,  phong thái vẫn tao nhã như trước. Chạm phải ánh mắt của Liễm Diễm, cũng không kinh ngạc lắm, cúi đầu hành lễ: “Thái phó, tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Ừ.” Hàn Sóc đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống: “Về bát vương?”

“Vâng ạ.”

Khóe mắt liếc qua cô nàng đang tò mò ngắm chiếc bình hoa bên cạnh, Hàn Sóc mỉm cười: “Cứ nói thẳng ở đây đi.”

Bùi Thúc Dạ gật đầu, cầm chén trà trên bàn, chấm nước lên đầu ngón tay vẽ mấy điểm.

“Trận này Tề, Sở, Triệu, Đông Hải, tứ vương liên quân, chưa chắc đã công phá được Nhữ Nam. Thứ nhất Tứ vương mang binh lực không đủ, thứ hai, địa thế Nhữ Nam dễ thủ khó công, Tư Mã Úc am hiểu đánh trận, hắn thủ được. Cho nên đại khái khoảng một tháng sau, Tứ vương sẽ cho lui binh, cân nhắc lại lần nữa.”

Lúc phân tích tình thế, trên mặt Bùi Thúc Dạ không hề có ý cười, bộ dáng rất nghiêm túc, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên mặt bàn. Liễm Diễm vốn dĩ chỉ định nghe trộm thôi, kết quả hắn phân tích khá lôi cuốn, nàng mới cầm lòng không được nằm bò ra cạnh bàn mà xem.

“Nhưng Đông Hải vương Tư Mã Nghiệp không hứng thú với chiến trận, nghe nói lần này ông ta là người mang binh ít nhất. Lần sau liên quân, ông ta không nhất định sẽ tham gia. Mà Tư Mã Bác và Tư Mã Nghiệp là hai vị vương gia nhàn rỗi nhất, lại yêu thích chinh chiến. Kích động Tư Mã Nghiệp quay đầu trở lại cũng có khả năng. Nhưng hiện tại tại hạ chỉ lo một điều.”

Bùi Thúc Dạ nhíu mày, chỉ vào chấm tròn gần chén trà nhất: “Hai người ở Nhữ Nam này, đợi đến khi họ nhận ra tình hình, sợ là sẽ bỏ Nhữ Nam, tấn công Lạc Dương. Hoàng thượng mềm yếu, Lạc Dương nếu có ngày bị công hãm, ngôi vị Hoàng đế sợ là sẽ rơi vào tay người khác.”

Hàn Sóc nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn về phía Liễm Diễm.

Liễm Diễm nghe Bùi Thúc Dạ nói mà hoảng sợ, lại bị Hàn Sóc nhìn đến nỗi dựng tóc gáy: “Thái phó sao lại nhìn ta?”

Cười khẽ, Hàn Tử Hồ nâng cằm nàng lên, thấp giọng nói: “Nương nương không phát giác ra điều gì sao? Nghe ra, chúng ta dường như trở thành người ngồi chung trên một chiếc thuyền rồi?”

Ngoại địch trước mắt, nội bộ cần phải đoàn kết.

Liễm Diễm thoáng suy nghĩ, có vẻ đúng là như vậy. Theo cách nói của Bùi thúc Dạ, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ hiện nay là bảo vệ thành Lạc Dương, chia rẽ thế lực của sáu vị vương gia còn lại, rồi đánh bại từng người một. Đợi đến khi chư vương không còn uy hiếp đến Hoàng thất rồi mới tính tiếp.

Có điều, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Bùi Thúc Dạ cũng quay đầu nhìn liễm Diễm, cười nói: “Quý phi nương nương thông tuệ, có thể cùng tiến cùng thoái, đương nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn.”

Hắn nhận ra mình ư? Liễm Diễm liếc mắt nhìn Bùi Thúc Dạ một cái, cổ quái nói: “Thảo nào mà Thái phó dễ tiến vào rừng trúc như vậy, thì ra ngươi luôn là người của hắn.”

“Xin nương nương thứ tội.” Bùi Thúc Dạ chắp tay mỉm cười.

“Thôi thôi, bổn cung chỉ ra ngoài nghe chút chuyện thú vị mà thôi, chẳng phải cùng tiến cùng thoái gì cả.” Liễm Diễm đứng lên, mỉm cười quyến rũ, chậm rãi bước ra cửa: “Thái phó nói đúng, nữ quyến chốn hậu cung, vẫn nên núp trong cung sống yên ổn. Bổn cung đi về đây.”

Hàn Sóc nhìn nàng đầy thú vị, không mở miệng giữ lại, chỉ là nói: “Nương nương đi thong thả, cẩn thận dưới chân.”

Liễm Diễm chửi thầm y một tiếng, xoay người liền đi ra ngoài.

***
Trở lại Trầm Hương cung, Hàm Tiếu đang chờ nàng ngoài cửa, chỉ chỉ vào trong tẩm cung ra hiệu, Liễm Diễm gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong.

Tư Mã Trung ngủ trên giường của nàng, lông mi cong dài như hình cánh quạt che đi đôi mắt, trong tay còn nắm chặt quyển “Tử Dạ Ca” nàng đặt trên bàn.

Nàng ngồi xuống cạnh giường, thở dài nhìn Hoàng đế ngốc đang an nhiên mà ngủ.

“Ơi, ái phi, nàng về rồi ư?” Hoàng đế đột nhiên giật mình tỉnh dậy, xoa đôi mắt mơ màng mà nhìn nàng nói: “Hàm Tiếu nói nàng đi dạo ở Ngự hoa viên rồi, Trẫm đợi nàng một hồi lâu.”

Liễm Diễm “ừ” một tiếng, để hắn tùy ý ôm eo nàng, vùi đầu vào lòng nàng như một đứa trẻ.

“Hoàng thượng tìm thần thiếp có việc gì không, hay là ngài tới để nghỉ ngơi thôi?”

“Có việc...” Lẩm bẩm một tiếng, Hoàng đế ngốc lại lim dim muốn ngủ tiếp. Liễm Diễm dở khóc dở cười gỡ tay hắn khỏi eo mình, nhìn vào mắt hắn hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Ừm, Hoàng hậu nói, hình như nàng ấy mang thai rồi, muốn sinh Thái tử cho Trẫm.” Hoàng đế mơ mơ màng màng nói tiếp: “Trẫm tới để hỏi nàng cái này nè, Thái tử là gì vậy?”

Liễm Diễm kinh ngạc, suýt chút nữa đã đẩy Hoàng đế ra. Sững sờ một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, nàng nắm chặt đôi vai đang lắc lư của Hoàng đế: “Bệ hạ, tỉnh tỉnh, nói rõ ràng cho thiếp nghe, người mới nói, Hoàng hậu mang thai?”

“Ờ.” Tư Mã Trung bị lay cho tỉnh ngủ, chớp chớp mắt một lát, nặng nề gật đầu: “Nàng ấy nói, nàng ấy mang thai rồi, người Cao gia đều vui mừng khôn xiết, muốn Trẫm hạ chỉ ban thưởng cho Hiển Dương cung, còn muốn Trẫm lập đứa bé kia làm Thái Tử.”

Biểu tình của Liễm Diễm có chút kỳ quái, không phải nàng cố ý nghĩ bậy, nhưng tiểu tử ngốc này chưa hiểu chuyện đời...khụ, có con sao?

“Ái phi, Trẫm cảm thấy lạ lắm, Trẫm thích nàng, không thích Hoàng hậu. Nếu có con, Trẫm cũng hi vọng nó là con của nàng.” Tiểu tử ngốc kéo kéo tay áo nàng, vô cùng đáng thương nói: “Mới vừa nãy, vài vị trưởng bối Cao gia đều tiến cung gặp Trẫm, bọn họ đều do tiên đế hạ chỉ dụ ủy thác, Trẫm không dám cãi lời họ.”

Cao gia hoảng loạn vì lần trước Hoàng hậu bị cấm túc một tháng, chuyện đó đã khiến thế lực của bọn họ chịu đả kích lớn. Cao gia vốn là gia tộc lớn nhất Đại Tấn, Hoàng hậu lại muốn thâu tóm quyền lực vào tay. Chỉ là sức khỏe nàng ta quá kém, lại không được sủng ái, hậu vị kia đã lung lay sắp đổ. Cho nên Cao gia mới bắt đầu nghĩ cách, thứ gì có thể củng cố địa vị của một nữ nhân? Ở trong chốn Hậu cung mà nói, thì chỉ có con cái mà thôi.

Liễm Diễm vỗ vỗ ngực Hoàng đế tỏ vẻ an ủi, sau đó ngẫm lại, Hoàng hậu muốn sinh Thái tử, cũng là đề phòng Tiểu tử ngốc ngày nào đó nổi hứng lên muốn lập mình làm Hoàng hậu, điều này về tình thì có thể thông cảm. Nhưng con cái há có thể nói có là có? Đây là muốn lẫn lộn huyết thống Hoàng thất sao?

Nói tới con nối dõi……

Sắc mặt đột nhiên tái đi, nhắc đến mới nhớ, bản thân mình lần trước từ Hàn phủ về hình như đã quên uống thuốc rồi? Khi đó tin vui của Tất Trác bất ngờ truyền đến, nàng vui mừng quá nên quên luôn chuyện sau đó cần uống thuốc.

Trong lòng bỗng trở nên nặng nề, Liễm Diễm không quan tâm đến gì khác nữa, bắt lấy tay Hoàng đế: “Chuyện này Hoàng thượng cứ liệu mà xử lý, Hoàng hậu vừa mới mang thai, cách lúc sinh hạ còn một khoảng thời gian dài. Thần thiếp, thần thiếp đi Ngự dược phòng xem xem, có thuốc bổ nào để gửi cho Hoàng hậu không.”

Nói xong liền nhanh chân chạy ra bên ngoài, đưa theo Hưu Ngữ rồi lên kiệu, phân phó kiệu đi thẳng đến Ngự dược phòng. Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng lại, người trước mắt đã biến mất tiu.

Tiểu tử ngốc tủi thân, ái phi luôn đi nhanh gió, gần đây thời gian bên cạnh hắn càng ngày càng ít.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh, Tư Mã Trung ngồi im trong chốc lát, có chút thất thần. Thời điểm hoàn hồn lại, quyển “Tử Dạ Ca” đã bị siết đến biến dạng.

***
“Trương Ngự y, cung nữ này của ta thân thể không khỏe, ngài chẩn bệnh giúp.” Liễm Diễm và Hưu Ngữ ngồi sau bức mành, phân phó một Ngự y lại đây bắt mạch.

Vì tị hiềm, Trương Ngự y cũng không có nhìn vào trong mành, ông đặt tay lên mạch đập qua lớp khăn tay, chẩn đoán trong chốc lát rồi trả lời: “Gần đây ngủ không con, ăn uống không đúng bữa, tạo thành chứng nóng trong, không có trở ngại gì.”

Trái tim của Liễm Diễm vẫn luôn treo lên cao, “bịch” một tiếng mà trở về vị trí cũ, thở phào một hơi, thu bàn tay vỗ vỗ ngực. May quá may quá, không có gì ngoài ý muốn. Nếu nàng không cẩn thận mang thai con của Hàn Sóc, đó không phải chuyện giỡn chơi.

“Làm phiền Ngự y kê một toa thuốc, bổn cung về sẽ cho người sắc.”

“Tuân lệnh.”

Nàng cũng lựa một ít thuốc bổ đưa qua Hiển Dương điện, thời điểm Liễm Diễm trở lại Trầm Hương cung, đã không thấy Hoàng đế đâu. Quyển “Tử Dạ Ca” trên bàn đã bị hắn cầm đi, không thấy đâu nữa.

Liễm Diễm không để ý, nghỉ ngơi chốc lát rồi cho truyền Tiểu Quế Tử tiến vào, bảo hắn ra ngoài hỏi thăm chút chuyện.

Hoàng hậu hoài long thai, Hậu cung mở tiệc ăn mừng. Hoàng đế chẳng có vẻ gì là vui vẻ, buồn bã ngồi bên cạnh Hoàng hậu. Liễm Diễm mỉm cười uống ba chén rượu chúc mừng Hoàng hậu, các phi tần khác cũng đều tặng lễ qua. Cao thị cười hiền lành, sức khỏe vẫn không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng bệch. Có điều hôm nay là hỉ sự, giọng nói của nàng ta cũng lớn hơn đôi chút.

Trong bữa tiệc, các trọng thần trong triều và người của Cao gia cũng tham dự, Hàn Sóc nhấp chén rượu, cười như không nhìn Cao thị, ánh mắt vài lần liếc qua bụng nàng ta, có ý trào phúng. Từ lần trước Liễm Diễm gặp nạn về sau, Hàn Sóc không còn tôn kính Cao thị như xưa. Có vẻ thái độ đánh giá của y quá trắng trợn, khiến Cao lão gia không hài lòng.

“Thái phó có vẻ uống say rồi?”

Hàn Sóc miết miết chén rượu, nhìn thoáng qua chung quanh, cười nói: “Sao có thể say được, nơi này, e là chỉ có mình ta tỉnh mới đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com