Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Author: Leem

Truyện được đăng tải và cập nhật trên địa chỉ https://truyen2u.com/tac-gia/94trang, cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ

Nguyên Phương mở cái bọc vải cũ mà chàng tiện tay lấy của Nhược Ngôn. Cây ngũ huyền tỳ bà ( tỳ bà 5 dây) có giá trị ngoài sức tưởng tượng của chàng, trừ việc được bảo dưỡng không tốt lắm. Thân đàn đỏ thẫm, khảm nhiều hàng hoa mai bằng xà cừ tuyệt đẹp, tiếc là do va chạm, cộng với sự phá hoại của thời gian mà lớp sơn mài bị sứt sát, không còn vẻ bóng bẩy như lúc đầu. Dây đàn cũng không chuẩn, cần chỉnh lại. Trừ những điểm ấy, chiếc tỳ bà này khá tốt, cấp bậc cũng tương tự như cây tỳ bà cũ của chàng. Không, e là còn cổ hơn nữa. Nguyên Phương lần theo cần đàn, một chữ Đồng khắc vào góc khuất nơi cần đàn, thể chữ khải ngay ngắn, chỉnh tề. Chàng mở ngăn tủ gỗ hoàng lê, lấy hộp sáp ong rồi cẩn thận chuốt vào từng sợi tơ để dây đàn thêm dai, mịn.

Làm xong những công việc ấy, Di Hồng viện đã lên đèn, từng chuỗi lồng đèn đỏ treo cao, từ gác ba của lâu được thắp sáng, rủ xuống tận cửa lớn ở tầng trệt, soi tỏ hai cô nương mặt hoa da phấn, xiêm y nửa kín, nửa hở đang mời khách. Dưới ánh hồng đăng, vẻ phong tình, lả lướt nơi đầu mày cuối mắt càng thêm quyến rũ, mấy gã nam nhân quen hơi bén mùi, thấy cảnh ấy, khẽ xóc lại hà bao treo trên thắt lưng, áng chừng còn bao nhiêu lượng bạc rồi lại ngả đầu vào vòng tay ôm ấp của mĩ nhân.

Nguyên Phương bước xuống lầu, sân khấu được trang trí hoa lệ, lộng lẫy. Lụa hồng thắt thành cầu hoa, buông rủ xuống, có gió thổi khẽ khàng lay động. Chàng đi qua đám khách làng chơi đang uống rượu hoa, tiến gần về phía sân khấu. Gần sân khấu thưa thớt vài bàn của khách quý, những kẻ lắm tiền nhiều của trong kinh, có lẽ thế nên bớt vài phần tục tĩu, chỉ thấy họ im lặng uống rượu, nói với nhau những lời khách sáo, thi thoảng phe phẩy chiết phiến trong tay, đến là phong lưu lỗi lạc.

Nguyên Phương dửng dưng đi qua đám người đó, tiến về phía vị trí của dàn nhạc bên cánh trái sân khấu, gật nhẹ đầu chào hỏi mấy cầm sư. Thúy Loan cô nương vẫn chưa xuống, chàng biết đây là chiêu trò của tú bà. Vốn Xích Điệp đã hoàn lương, tú bà muốn tìm một cô nương khác vừa đủ nhan sắc, vừa đủ tài năng thay thế. Vì thế mới có đêm hiến vũ tối nay. Vũ khúc đầu tiên của tân nhân trên đài, ai ra giá cao nhất sẽ được nàng múa riêng cho một khúc. Múa một khúc trong phòng chữ Thiên của kĩ viện, đến sáng mới về, từng ấy thôi là đã đủ hiểu ân khách bỏ tiền ra mua món hàng gì. Chiêu ấy vừa mang tiếng phong lưu, tao nhã, lại vừa thỏa mãn được thú ham tìm của lạ của đám khách làng chơi.

Quá giờ Dậu mà chưa thấy bóng dáng Thúy Loan, vài tiếng la ó đã xuất hiện từ những kẻ thiếu kiên nhẫn. Nguyên Phương vuốt ve cây đàn. Tân hồng bài phải xuất hiện muộn một chút, vậy mới gợi được sự hứng trí của đám khách nhân. Có ai ngồi sau chàng khẽ thúc chạm nhẽ vào vai, Nguyên Phương biết đã đến lúc. Tay trái và tay phải cùng động, ngón chụp được sử dụng nhuần nhuyễn, âm thanh từ hai cung phím đều vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Từ lan can lầu hai, Thúy Loan nhẹ nhàng lấy đà, xiêm y xanh như sắc phỉ thúy chuyển dần đậm nhạt, bay bay trong gió, tay nàng níu lấy dải lụa hồng, từ từ đáp xuống sân khấu. Mũi chân vừa chạm đất, tay áo vung lên, lụa xanh giấu trong tay áo uyển chuyển như sóng nước nương theo chuyển động của cổ tay, vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, sượt qua mặt vị ngồi gần sân khấu nhất, nhè nhẹ, khiêu khích như cái cào yêu của mèo con, làm vị này ngây ngẩn cả người.

Hồi thần từ màn ra sân đầy ấn tượng của mĩ nhân, quan khách mới phát hiện ra trừ khóe mắt long lanh như hồ sâu ngậm nước, chưa ai thấy được dung mạo của nàng. Tấm tơ mỏng như có như không kia hé lộ dung nhan phía dưới hẳn là thiên kiều bá mị nhưng đồng thời cũng chặn lại tầm mắt của người nhìn, khiến cho tâm thần bứt rứt không yên. Nguyên Phương lại tiếp tục chơi đàn, tỳ bà và đàn tranh cùng hợp tấu, điệu nhạc lưu loát, êm đềm như sóng vỗ mạn thuyền hoa, giai nhân trên đài lắc mình theo khúc nhạc, cả tay, vai và hông phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, nhìn thoáng qua, cơ thể mềm dẻo của mĩ nhân như thể lá sen chòng chành trên sóng nước, hai dải lụa trong tay áo họa thành hai đường tròn lấy nàng làm trung tâm xoay mãi, xoay mãi theo tiếng nhạc. Nhạc vừa dừng, Thúy Loan dứt khoát ngừng lại, làn váy xanh biếc gấp thành nhiều nếp theo quán tính tỏa rộng trên sân khấu nom hệt như một chiếc lá sen lớn. Nàng kết thúc bài vũ trong tư thế khụy chân, một chân cao, một chân thấp vắt chéo nhau, thân mình rướn lên, làm lộ cái cổ mảnh mai và bóng lưng yểu điệu. Rồi như vô tình mà cũng là cố ý, tấm tơ mong manh kia rơi xuống, lộ ra trọn vẹn dung nhan vì khởi vũ mà ửng hồng đôi má, vài sợi tóc mai mướt mồ hôi, ôm trọn khuôn mặt trái xoan. Thế là đủ những gì tú bà mong muốn. Nguyên Phương biết vậy khi nghe thấy tiếng hô đầu tiên " Năm trăm lượng" từ vị khách ngồi gần đài, ban nãy vừa bị dải lụa sượt ngang qua. Chỉ chờ có thế, những tiếng hô liên tiếp nổi lên, Nguyên Phương nhìn mãi nụ cười vừa rực rỡ lại vừa e lệ của Thúy Loan trên sân khấu. Cuối cùng, họ vẫn cứ chỉ là một món hàng.

(Cre: Page Yêu cosplay cổ trang)

Trong những âm càng lúc càng lộn xộn đó, Nguyên Phương rút khỏi đài, bước về phía căn phòng nhỏ của mình. Đóng cửa lại, chỉ có trăng thâu làm bạn. Trăng mười bốn tròn trịa nhưng vẫn hơi khiếm khuyết, không có được vẻ viên mãn đủ đầy của đêm rằm. Có lẽ vì thế mà Nguyên Phương càng thích vầng trăng đêm mười bốn hơn, nhân sinh mà, có ai được thập toàn thập mĩ?

Ấm trà trên bàn đã cạn tới đáy, Nguyên Phương lười gọi nha hoàn đến châm thêm nước nóng. Chàng ngồi thừ người trên ghế dựa, song song với khung cửa sổ lớn. Căn phòng vốn chật hẹp, cũng không được vuông vức lắm, lợi thế rất lớn nhất là một khung cửa sổ to rộng, nhìn thẳng lên trời. Từ gác cao nhìn xuống, bầu trời Trường An cao vòi vọi như một tấm màn nhung đen huyền làm nền cho ánh trăng tịch mịch, phủ bóng xuống kinh đô hoa lệ rực sáng đèn đuốc, nhà, lầu san sát. Bất giác, chàng vuốt ve cây đàn phủ màu năm tháng trên tay. Có chút quen thuộc, có chút ấm áp, có chút gì đó rất khó gọi tên, tựa như giữa bể người mờ mịt thoáng gặp ánh mắt cố nhân, lòng se sắt lại một nỗi niềm không tên day dứt. Nguyên Phương có chút trẻ con mà thò một ngón tay, gẩy gẩy những sợi tơ đàn ngẫu hứng, không quy luật.

Thuở nhỏ, cậu bé Nguyên Phương cũng hay nghịch ngợm cây tỳ bà của mẫu thân, để người tức giận đánh mắng rồi lại thở dài, cầm tay chàng chỉ dạy từng chút một. Kiếp cầm ca có lẽ đã vận vào thân, muốn trốn thoát cũng không được. Từ chỗ chỉ là đùa nghịch với cây đàn của mẫu thân mỗi đêm người tiếp khách để Tiểu Phương phải ngủ một mình, đến khi mê đàn, say đàn, trở thành nhạc sư lúc nào mà chẳng biết. Khúc nhạc đầu tiên chàng viết được tấu lên vào đám tang của mẹ chàng, người đã chết trong sầu héo vì chờ đợi tình lang phụ bạc và dằn vặt của căn bệnh hoa liễu, di chứng của những năm cầm đàn chiều khách. Một đám tang không kèn, không trống, chỉ có một cái quan tài bằng ván mỏng và hài tử không cha, nay lại thành mồ côi mẹ đến tiễn đưa. Tiếng tì bà nương theo hạt mưa, rơi xuống mộ, thấm sâu vào lòng đất, dưới Cửu Tuyền, người có nghe được tiếng khóc của con như tiếng đàn ai oán, bơ vơ, lạc lõng giữa đất trời ơi hỡi mẫu thân.

Có lẽ chính vì thế mà khi nhìn thấy cảnh Nhược Ngôn bán mình chôn mẹ, nói Nguyên Phương không động lòng trắc ẩn là giả. Chàng ghét nơi buôn phấn bán hương này nhưng không thể phủ nhận nó đã nuôi sống, cưu mang chàng suốt những tháng ngày cơ cực. Do vậy, dù được trả rất nhiều tiền, Nguyên Phương cũng vẫn mãi chỉ là cầm sư của Di Hồng viện, vô tư không vụ lợi như tú bà năm xưa cũng vô tư, không vì tiền bạc mà đuổi cổ đứa con của kĩ nữ bạc mệnh ra khỏi viện, để nó chết đói, chết rét nơi đầu đường, xó chợ Trường An.

Cảm giác đau nhói xuất hiện ở đầu ngón tay, Nguyên Phương giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Sợi dây đàn sắc mảnh liếm qua đầu ngón tay, máu nhỏ gọt xuống thân đàn. Trong lúc Nguyên Phương quay lưng lại kiếm chiếc khăn tay cầm máu, chàng không để ý đến cây đàn hấp thụ trọn vẹn những giọt máu vừa nhỏ xuống. Mấy đóa mai xà cừ trắng trên mặt đàn, không hiểu vì sao lóng lánh sắc hồng.

-------------------------------------

Hôm sau, lúc Nguyên Phương chưa bước xuống lầu, Di Hồng viện đã có tiếng người bàn tán. Giờ vẫn còn rất sớm, chưa đến giờ kỹ viện mở cửa, mấy cô nương cũng chỉ vừa mới thức dậy sau một đêm tiếp khách. Chính giữa đại sảnh là một tiểu cô nương mặc váy hoa, vai mang một cái tay nải nho nhỏ đang quỳ. Ánh mắt quật cường, giọng nói đanh thép, rõ ràng:

-Tiểu nữ đến báo ơn ân công, xin hãy cho tiểu nữ ở lại Di Hồng viện.

Tú bà vò nhàu rồi lại vuốt phẳng mép khăn tay, nhìn cô bé ra chiều đánh giá rồi đột nhiên nói:

-Nguyên Phương chỉ là một cầm sư ở chỗ này, hắn không có quyền quyết định ai đi, ai ở. Nếu ngươi muốn ở lại đây để báo ơn nó thì phải ký giấy bán thân với ta.

Nhược Ngôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tú bà bày giấy bút, trên đó đã soạn sẵn một bản khế ước bán mình. Nhược Ngôn chăm chú đọc rồi điểm chỉ vào. Lúc Nguyên Phương bước xuống lầu, vừa trông thấy nhưng can ngăn không kịp, chỉ nghe tú bà phân phó giao con bé cho chàng vài năm làm nha hoàn phục dịch, ngoài giờ phải dạy thêm đàn. Nguyên Phương thở dài, có lẽ với tú bà, một đệ nhất vũ cơ như Thúy Loan là không đủ, còn muốn đệ nhất cầm cơ. Nhược Ngôn thấy chàng thở dài thì thủ thỉ:

-Ân công không phải lo, giấy bán mình mà Nhược Ngôn kí chỉ trong kì hạn năm năm, năm năm trả sạch nợ, Nhược Ngôn sẽ được tự do. Chỉ bán nghệ, không bán thân.

Tiểu cô nương ngốc nghếch, đã rơi vào miệng cọp, liệu còn thoát được hay sao? Chỉ cần nhóc lọt vào mắt xanh vị nào đó, tú bà liệu có buông tha hay không. Bản thân Xích Điệp lúc trước cũng chỉ là nha hoàn của mẹ chàng, tú bà vu oan cho làm vỡ đôi lộc bình quý, bị ép ký giấy vay nợ, lãi mẹ đẻ lãi con, nếu không ca vũ, không bán thân thì kiếp nào mới trả dứt nợ. Nhóc con này, quá ngây thơ.

-Hôm trước ngươi đã bỏ đi, sao lại còn quay lại?

-Tiểu nữ đi vay mượn chút tiền rồi tạm chôn cất mẫu thân, sau đó đến trả ơn ân công. Ba mươi lượng bạc vừa rồi của tú bà là đủ để tiểu nữ đưa di hài mẫu thân trở về cố hương an táng, xây được một lớp mộ đá xanh.

Nguyên Phương chẳng nói chẳng rằng, dắt con bé đến một căn phòng tập thể của tôi tớ trong viện rồi giục nó xếp đồ, vật đáng tiền có thể để ở chỗ chàng. Khi thấy tiểu cô nương lôi trong tay nải cũ ra bài vị mới lập của mẫu thân nó, chàng động lòng trắc ẩn:

-Chỗ này không thích hợp để thờ cúng. Trong phòng ta có một góc nhỏ, cũng thờ mẫu thân ta. Ngươi có thể đặt bài vị của mẫu thân ngươi ở đấy, từ giờ việc hương khói ngày rằm, mồng một hàng tháng cũng như quét tước trong phòng giao cả cho ngươi. Nhớ chăm chỉ làm việc. Giờ Mùi mỗi ngày, ta sẽ dạy ngươi chơi đàn. Nói xem, tỳ bà ngươi học được đến đâu?

-Nhược Ngôn hoàn toàn không biết, mẫu thân tiểu nữ chỉ là tiểu thư thứ xuất của Đồng gia ở Tịnh Châu, có biết sơ qua chút âm luật. Nhưng chưa từng dạy cho tiểu nữ. Kể cả cây đàn cũng là vật cũ của vị nào đó đã khuất trong tộc, không ai dùng đến, được thêm vào đồ cưới cho đủ số.

Nguyên Phương trầm ngâm:

-Cây đàn ta sử dụng rất vừa tay, không thể trả cho ngươi được, chi bằng ta đưa cho ngươi chín mươi lượng bạc trắng, ngươi đem cây đàn bán lại cho ta.

Nhược Ngôn ồ lên:

-Không, công tử, người là ân nhân của Nhược Ngôn, có lý nào tiểu nữ lại nhận bạc của người.

-Thực ra là do ta không có tiền, toàn bộ trừ chi phí ăn mặc, đi lại, phần lớn đều rơi vào túi tú bà, cây đàn của ngươi có giá trị hơn thế nhiều, chín mươi lượng bạc này là ta trả cho ngươi một phần ân tình, mau đưa cho tú bà để chuộc thân, mới có một ngày, còn chưa tính lãi.

-Nhưng Nhược Ngôn bán mình với giá ba mươi lượng thôi mà?

-Luật bất thành văn ở đây là tháng đầu tiên muốn chuộc thân đền gấp ba lần tiền, rồi số tiền gấp ba ấy sẽ được tính lãi, để tháng sau lại nợ gấp ba lên. Lãi mẹ đẻ lãi con, ngươi nên cảm thấy may mắn vì giá trị của ngươi chỉ có ba mươi lượng bạc.

Dứt lời chàng thảy vào tay nhóc ba nén bạc trắng lớn rồi bảo nó:

-Chuộc thân xong rồi vẫn có thể ở đây làm công, ta sẽ dạy đàn cho ngươi nếu ngươi thích.

Nhược Ngôn tần ngần nắm chặt ba nén bạc trong tay, ân công biết nó không có chỗ để về nên mới cho nó một nơi nương tựa. Ngay từ phút ấy, trong lòng nó đã thề, nếu được tự do, nó sẽ lấy thân báo đáp, bất kể là nha hoàn hay thiếp thất, chỉ cần ân công vui lòng, Nhược Ngôn đều cam chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com