Chương 36
Chương 36: Lễ mừng thọ
Tạ Du đã đi được một lúc lâu, nhưng Lục Khai Hoàn vẫn đứng tại chỗ, có chút thán phục cho câu nói 'tận trung với thiên hạ' này của hắn, mắt nhìn sống lưng thẳng tắp như cây trúc của Tạ Du lúc rời đi, trong lòng hắn cũng thầm sản sinh ra vài phần kính nể
Trong khi hắn còn đang thất thần, phía sau lại truyền đến thanh âm già nua "Khác vương gia"
Hắn hoàn hồn, thấy người đến là Tạ Hòa Vận thì không khỏi thầm cười, đỡ ông ta dậy "Tạ đại nhân đã lớn tuổi như vậy thì đâu cần hành đại lễ"
"Thần là muốn thay mặt con cháu trong nhà thưa tội với người, vừa rồi là nó lỗ mãng, đã đắc tội với ngài" Tạ Hòa Vận thở dài "Thiếu niên đều vô cùng ngông cuồng, thần cũng không rõ cái gì đã biến nó trở thành như vậy, ai nói gì cũng không nghe, cũng không biết thu liễm..."
Lục Khai Hoàn giống như vô ý nói đùa "E là, hắn giống với Tạ đại nhân khi còn trẻ"
Tạ Hòa Vận như muốn phản bác, nhưng lại không thốt ra được lời nào
Ông chợt nhớ đến nhiều năm trước, ông đã từng ngủ ngon lành trên cây của phủ Định Viễn hầu thì bị một cô nương đi hái hạch đào gọi tỉnh
Cô nương vừa tròn 18, tay chống lên eo nhỏ như cành liễu mắng ông "Sao ngươi dám tùy tiện nằm ngủ tại đây!"
Tạ Hòa Vận lúc đó cũng không tức giận mà đem những hạch đào rơi trên vạt áo mình bóp nát, lấy nhân ra ăn, sau lại nhìn cô nương kia nở nụ cười "Ta là người có tướng làm thừa tướng đương triều, ngủ ở phủ Hầu gia các người thì có sao"
"Ngươi!"
Cô nương kia tức giận đến nói không ra lời, khuôn mặt nhăn tít lại, dưới ánh mặt trời lại hơi đỏ, hệt như quả táo chín
Tạ Hòa Vận biết mình không thể tiếp tục nhớ đến
Nhưng một chữ tình thì làm sao có thể khống chế được nó đây? Vì vậy hắn chà xát mu bàn tay, mở miệng hỏi "Điện hạ... thần muốn hỏi thăm một chút, Huệ phi nương nương, người vẫn khỏe chứ?"
Đến lượt Lục Khai Hoàn bị hỏi có chút ngu người, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, nhưng hắn vẫn đáp lại "Chỗ ở đã được tu sửa, vừa thêm vào vài nhóm cung nhân, hiện tại bà ấy... sống rất tốt"
Tạ Hòa Vận nghe vậy thì an lòng, nếp nhăn bên khóe mắt khẽ động, ôn thanh cười "Thật tốt"
"Tại sao Tạ đại nhân lại hỏi đến chuyện này?" Lục Khai Hoàn đè thấp giọng "Là có chuyện muốn nhờ ta chuyển lời đến mẫu phi?"
"Không phải, điện hạ đã suy nghĩ nhiều, thần chỉ là... người quen cũ của nương nương, lúc này thấy điện hạ nên muốn hỏi thăm, kính mong điện hạ thứ lỗi"
Sắc mặt Lục Khai Hoàn thoáng đổi, nhưng cũng không truy cứu, nhớ đến hôm nay đã hẹn Mạnh Sênh ra ngoài dạo chơi, hắn liền nói với Tạ Hòa Vận vài lời sau đó rời đi
Hắn đi đến gần cửa cung, lúc này các quan viên đã về hơn phân nửa, xe người của Khác vương phủ dĩ nhiên vô cùng xa hoa, từ xa Lục Khai Hoàn đã nhìn thấy, hắn đi đến vén mành lên thì thấy ngay thân ảnh quen thuộc
Là Mạnh Sênh
Mạnh Sênh vì ngồi chờ cảm thấy tẻ nhạt nên dứt khoát dựa lên cửa sổ ngủ bù, tư thế ngủ không thoải mái, miệng khẽ hé, Lục Khai Hoàn cũng không ngần ngại cúi người hôn lên, hành động này khiến Mạnh Sênh giật mình tỉnh lại
Lục Khai Hoàn nhíu mày cười cười, sau phân phó phu xe "Đi thôi"
Bên ngoài vang tiếng ngựa hí, tiếp đó tiếng bánh xe dịch chuyển, bên trong xe ngựa lại xốc nảy ngả ngiêng theo thân xe
Lục Khai Hoàn cầm khăn dính nướt bọt của Mạnh Sênh đến, cười trêu "Đây là ai làm? To gán làm bẩn khăn của Khác vương?"
Mạnh Sênh cũng ý thức được vệt đó là của mình, y nhanh đưa tay lên chùi miệng, tuy vậy vẫn chống chế "Không phải của ta"
Lục Khai Hoàn gật đầu, sau lại tỏ vẻ đăm chiêu "Cũng đúng, ta nhìn thì biết ngươi không có gan đó, người có thể lưu lại dấu vết bản thân lên đồ vật của Khác vương gia, thì nhất định là Khác vương phi..."
Hắn đang đùa giỡn lưu manh đó nha
Lỗ tai Mạnh Sênh ứng đỏ, đưa tay nhanh che miệng hắn "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, coi như ta xin ngươi đó"
"Được..." Lục Khai Hoàn nháy mắt mấy cái, sau lại liếm lên lòng bàn tay đang chặn môi hắn, khiến cả người Mạnh Sênh mềm nhũn, hắn đang chờ thân người mềm mại trước mặt sà vào lòng mình, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng phu xe
"Điện hạ, đã đến nơi rồi"
Đã đến vậy thì phải đi thôi
Hắn cùng Mạnh Sênh đến nơi này là muốn tìm một món đồ mừng tặng lễ mừng thọ của hoàng đế, khi 2 người dạo quanh một vòng cũng không tìm được món đồ nào, cả 2 đều đang muốn tiếp tục đến chỗ khác tìm
"Kỳ thực ta thấy, cái trâm nạm ngọc kia hình như cũng rất quý" Lục Khai Hoàn áng chừng số bạc trong túi "Suy cho cùng, cũng là ta nghèo a!"
"Chẳng phải trước đó vài ngày Phương tiên sinh có mang bạc đến?"
"Nói đến việc này, ta lại càng tức, Phương Ngọc Sinh đúng là rất keo kiệt, chỉ sai người mang đến 100 lượng bạc mà thôi, thêm nữa thì bảo không có, còn nói cái gì mà cần có khoản tiền duy trì cái tửu lâu kia" Lục Khai Hoàn nhăn hết mặt mày "100 lượng đối với gia đình thường thì đúng là nhiều, nhưng đây là muốn mua đồ mừng thọ hoàng đế, chút tiền ấy thấm vào đâu chứ"
Mạnh Sênh nhịn cười, vỗ vỗ vai Lục Khai Hoàn, an ủi hắn "Chắc chắn sẽ có mà, chúng ta lại đi tìm một chút nữa đi"
Hai người vẫn đi nhiều nơi, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, Mạnh Sênh thở dài, đứng dưới bóng cây, uống bát trà lạnh, hắng giọng nói "Mấy năm nay bệ hạ rãnh rỗi, thường thích ở trong thư phòng luyện chữ vẽ tranh, có hứng thú với mấy cái văn phòng tứ bảo, trong đó yêu thích nhất là mực, việc này khiến mấy thương gia nâng giá mực lên rất nhiều lần, thêm nữa những thứ trân quý đều được dâng vào cung, chỗ nào đến tay chúng ta chứ..."
Nghe lời này Mạnh Sênh, Lục Khai Hoàn đột nhiên nảy lên ý tưởng, hắn đi qua ôm chầm lấy Mạnh Sênh cười to "Đi! Vừa hay ta nghĩ đến thứ này"
Ba ngày sau, đại lễ mừng thọ Nguyên Thái đế, trong cung sắp xếp tiệc rượu, tối mở đại yến tiệc
Hoàng đế ngồi trên vị trí cao, một lời cũng không nói mà nhìn chằm chằm vào đám vũ cơ trên vũ đài, sau lại chán nản đem rượu uống hết
Thục quý phi ngồi gần hoàng đế nhất, đương nhiên nhìn ra tâm trạng này của ông ta, vì vậy bà tiến lên khuyên nhủ "Bệ hạ, rượu này chỉ nên uống lượng vừa đủ, uống nhiều sẽ hại long thể"
"Ân" Hoàng đế dời mắt, lại nhìn vào một thân xiêm y trắng trên người Huệ phi, như nhớ đến chuyện gì, lông mày khẽ chau "Huệ phi, nàng đến đây"
Huệ phi nghe vậy thì đứng dậy tiến lên đứng trước mặt hoàng đế, khi nàng đến, mang theo một mùi hương an thần, lông mày hoàng đế càng cau chặt "Tại sao mùi lại nồng như vậy, không sợ ngạt sao"
"Bẩm bệ hạ, hôm nay thiếp muốn đốt nhiều một chút, thần thiếp sợ lại phát bệnh ngay trong ngày đại hỉ như vậy, kinh sợ đến bệ hạ"
"Kinh sợ đến trẫm?" Hoàng đế hừ lạnh, ánh mắt quét trên dưới Huệ phi, sau lại dừng vào những cành mai được thêu trên vạt áo "Ngươi... còn nhớ điệu Chiết Mai múa thế nào không?"
Vào thời điểm nàng chưa phải là Huệ Phi, chỉ bằng một điệu này mà đã vang danh khắp chốn, khiến người người tưởng nhớ đến thân ảnh của nhi nữ Triệu gia
Thần sắc Huệ phi lạnh nhạt, trong đôi mắt không biết là vui hay buồn, ngữ khí giống như vạn năm không đổi "Đã quên... mà cho dù thần thiếp có nhớ, thì thần thiếp cũng đã qua cái tuổi đạp gió mà múa rồi"
Trong lòng hoàng đế khẽ hẫng mộ nhịp, ông ta phát hiện, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi
Khóe mắt nàng cũng đã hiện vết chân chim, hai bên tóc mai có chỗ trắng, tất cả đều tố cáo năm tháng vô tình đến dường nào
Cuối cùng, Nguyên Thái đế chỉ có thể đè xuống trái tim đang hoảng loạng, ông ta phất tay cho nàng lui
Một khúc qua đi, Lục Viễn Đạt đứng dậy từ trong bừa tiệc, tay cầm chén rượu thơm ngát, trên điện quỳ xuống chúc thọ "Nguyện thánh thể phụ hoàng an khang, vạn thọ vô cương"
Hắn đứng dậy đem rượu uống cạn, sau đó vỗ vỗ tay, phía sau hắn có hai thị vệ đang khiên một vật đến, Lục Viễn Đạt tự tay mở nắp hộp, nụ cười lộ rõ "Đây là nghiên mực màu đen thẫm được làm từ ngọc quý, nhi thần đã mất rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy, chỉ hi vọng thấy được nụ cười của phụ hoàng"
Hoàng đế dĩ nhiên hài lòng với món đồ này, vội lệnh thái giám đem đến, ông ta cầm trên tai ngắm nghía không nỡ buông tay "Hảo! Hảo! đây chính là nghiên mực do đại sư tiền triều chế tác, kỹ thuật đã thất truyền từ lâu, ngươi có thể tìm được một phần đúng là không dễ dàng, phần lễ mừng thọ này trẫm rất thích"
Lục Khai Hoàn có chút kinh ngạc cùng ngờ vực, vật kia là thứ khó tìm, có thể nói là vô giá cũng không quá, các chỗ làm ăn của Lục Viễn Đạt tính ra đều không thể có nhiều tiền mua về một món đồ như vậy. Lục Viễn Đạt tuy rất có tiền, nhưng mức chi tiêu hàng ngày của hắn cũng không nhỏ, mà khoản tiền ấy từ đâu mà ra cơ chứ?
Chẳng lẽ, đến tận giờ phút này hắn ta còn có gan lén lút nhận hối lộ từ các quan viên trong triều? Lần trước tuy không có chứng cứ trực tiếp chỉ tội hắn, nhưng hắn vẫn nghĩ sẽ an ổn trôi qua trót lọt?
"Điện hạ, điện hạ" Mạnh Sênh đừng ở phía sau Lục Khai Hoàn thấp giọng nhắc nhở "Nhị điện hạ đã dâng xong lễ vật rồi"
Lục Khai Hoàn hồi phục lại tinh thần, chống một tay đứng dậy, cùng Mạnh Sênh đi đến giữa điện, chậm rãi quỳ xuống, thanh âm trầm thấp nhưng vang khắp đại điện "Nhi thần nguyện phụ hoàng thọ cùng trời đất, giang sơn an ổn..."
Dứt lời, hắn đứng dậy vén đi bức màn che kín hộp gấm, đem quyển sách mang ra trước mặt mọi người
Phía trên quyển sách đề 4 chữ "Trời yên biển lặng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com