Chương 1: Có ai khác ở trong lớp?
Giờ thể dục đã trôi qua phân nửa thời gian, trong phòng thể chất ồn ào nhốn nháo, đám học sinh của hai lớp đều tập trung ở đây vì ngoài trời mưa tầm tã.
Có một vài nam sinh lén ra khỏi phòng, dự định quay trở về lớp học. Đằng nào giáo viên thể dục cũng không có ở đây, chỉ là lên lớp sớm hơn các bạn học một chút.
Phạm Minh Trí dùng lòng bàn tay tung quả cầu đá lên không trung rồi bắt lấy, tiếng trinh sắt kêu leng keng trên hành lang tĩnh mịch:
"Tao chắc chắn một trăm phần trăm kèo này tao thắng."
Nguyễn Gia Long bước nhanh lên một bước, vươn tay khoác vai Trí đi trước: "Kinh phết nhờ, đúng là cao thủ lái máy bay có khác."
Khác với vẻ cười cợt của hai tên kia, Trần Nam Việt trông suy tư hơn hẳn, dù khóe miệng vẫn nhếch lên, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chua xót.
Lớp 12A1 ở cuối cùng hành lang, đèn tắt tối om. Cái lạ là cửa phòng học không khóa, lớp trưởng Phùng Ngọc Liên lúc nào cũng nghiêm khắc mà nay lại bất cẩn như vậy ư? Chìa khóa phòng hờ Cao Nhật Trình có được từ chỗ lớp phó để trong túi quần xem ra chẳng cần sử dụng đến.
Bốn thanh niên ung dung bước vào lớp, ấn nút cầu giao, rất nhanh ánh sáng đã tràn ngập khắp phòng học.
"Mày vẫn không tin đúng không, Việt?"
Gia Long ngồi trên bàn giáo viên hướng mắt về phía Việt. Nam Việt không nói gì, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định.
"Việt yêu của anh, như chú thấy rồi đấy! Thôi bỏ đi mà làm người!"
Minh Trí ngồi lên mặt bàn, đoạn nó túm lấy đầu Việt, ép hai má khiến đôi môi hình trái tim của Việt chu lên: "Cá với tao không?"
"Khỏi đi tao không có hứng!" Việt giật tay Trí ra khỏi mặt mình, đứng lên bước về chỗ ngồi gần cuối lớp.
Trí không bỏ cuộc: "Mày sợ à?"
Câu hỏi đánh thẳng vào lòng tự trọng của một thằng đàn ông, Việt trừng mắt nhìn, cảm xúc lẫn lộn.
Trông thấy bầu không khí căng thẳng, Gia Long nhảy uỵch từ bục giảng xuống: "Thôi nào hạ hỏa hạ hỏa!"
Rồi Long quay sang nói nhỏ với Trình đang uống nước: "Tao cược hai củ."
Trình đánh mắt về phía Việt và Trí, tình hình hai thằng này tuần vừa rồi lục đục như thể sắp đánh nhau tới nơi.
"Tao cược năm củ."
Trình nói to, cố ý để hai tên kia đều nghe thấy. Long đứng cạnh trợn mắt nhìn, cái mồm của Trình Cao đúng là không bao giờ nói nhỏ được mà.
Nam Việt chuyển hướng nhìn chằm chằm Trình, kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, thằng khốn này mới chia tay người yêu, chưa kể trong bụng nó ngoài cơm cháo ra thì lúc nào cũng thường trực một lòng "cay đời".
Nghe thấy câu hưởng ứng của Trình, Trí cười mỉm giơ tay: "Tao cược đôi Air Jordan 3 Retro."
Việt cười nhếch mép, không cần xem xét cũng đoán được kết quả của trận cá cược vô bổ này. Suy cho cùng, có lẽ cậu và Trí cũng chỉ là hai trong các lốp dự phòng được xếp hạng cao của Huỳnh Mẫn Nhi mà thôi.
"Mày định khi nào tiến hành, Trí?"
"Bất cứ khi nào mày muốn."
Minh Trí cười lên nhìn rất đểu, thêm cả dáng vẻ nhún vai đùa giỡn của nó, muốn cho thằng này một đấm quá.
"Cuối tuần luôn đi, đằng nào tao cũng có hẹn Mẫn Nhi ở quán cà phê."
Việt nhướn mày nói, Trí ngồi đối diện gật đầu ra dấu OK. Nhật Trình quan sát, thiết nghĩ thà rằng hai thằng này cứ choảng nhau đi cho rồi, cá cược sau cùng cũng chỉ giải quyết bằng vấn đề vật chất, tính ra cũng chẳng thấm là bao.
"Thế bạn Việt cược gì đây nhờ?"
Gia Long vẫn giữ cái bản mặt nham nhở của nó, quả đầu đinh mới cắt khiến nó trông non choẹt như học sinh mới vào trường.
"Tao cược..."
"Từng tưng tửng tứng tưng tứng từng từng từng từng....
Có thằng bạn lên Hà Nội bôn ba, hai hôm đã cưỡi SH đ*o hiểu đâu ra
Nó muốn nghe tao thả mấy câu ca, nó muốn nghe tao rót mấy con flow ra
Hay rủ tao đi hò dô ta, tao chỉ tới uống coca cola
Không thể cho nó về phòng thu được nữa vì lần trước nó đã nôn ra sofa..."
Tiếng nhạc chuông đột ngột vang lên, Việt khựng lại, những chữ đang định nói bị cảm giác giật mình và sợ hãi chặn đứng ngay tại họng.
Cao Nhật Trình là đứa phản ứng đầu tiên, cậu đứng phắt dậy lần xem tiếng nhạc phát ra từ đâu.
Bàn bốn dãy trong cùng... hình như có một vật thể màu đen xì trải dài trên ghế. Nó cử động, tiếng nhạc dừng hẳn, sau đó từ phía vật thể đó lại phát ra tiếng người:
"Tỉnh chưa?... Này, mày có thấy ai ở trên lớp không?"
Giọng nói từ trong điện thoại vang ra... hình như là của Liên lớp trưởng?
"Vật thể đen" hất tấm áo khoác trên người ra ngồi dậy, ẩn dưới mái tóc rối mù lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu tia một vòng xung quanh lớp. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ngước lên nhìn thẳng vào Cao Nhật Trình đang đứng lù lù cách một dãy bàn học.
"Có bốn người. Là con trai."
Đó là một con người, giới tính nữ. Trình nhăn mày đáp lại ánh mắt không mấy thiện cảm của đồng loại kia. Có thể nằm im lìm trong phòng học mà lại nhận điện thoại của lớp trưởng, hiển nhiên phải là thành viên của 12A1. Nhưng con nhỏ này là ai? Trình không tài nào nhớ ra có đứa con gái như này trong lớp mình.
"Có phải thằng Trình, Việt, Trí với Long đấy không?"
"Ừ."
Âm vực trầm như vọng lên từ địa ngục, trong con ngươi hằn lên tia máu, dưới hai con mắt thâm quầng rõ ràng, trông sinh vật nữ này chẳng khác gì một con quỷ hiện hồn cả.
"Vật thể đen" từ từ đứng dậy khỏi ghế, một tay đưa lên mặt bàn cầm lấy con dao gọt hoa quả. Ánh mắt nó không xoáy sâu vào mình Trình nữa, vô hồn bất định không có điểm tập trung.
"M*! Làm tao tìm hết cả hơi không thấy chúng nó đâu cả. Tắt đây!"
Tiếng thét lanh lảnh của Liên lớp trưởng là thứ duy nhất khiến cho Trình, Việt, Trí, Long nhận ra chúng nó vẫn đang tồn tại ở thế giới thực. Trong điện thoại phát ra tiếng cúp máy "Bụp", đứa con gái bí ẩn buông thõng cánh tay cầm điện thoại, nó lững thững bước đi từng bước.
Cho đến khi nó đi ra khỏi lớp học, bốn người còn lại trong lớp mới dám thở mạnh.
Tiếng trống báo hiệu hết tiết vang lên, những học sinh khác từ phòng thể chất quay về, giờ học tiếp theo lại bắt đầu.
***
Hai tiết học cuối, Cao Nhật Trình không tập trung chút nào. Cậu liên tục dụi mắt rồi nhìn về phía bàn số bốn dãy trong cùng, cạnh cửa sổ. Đúng là có một cô gái ngồi đó thật, với mái tóc màu đen, giờ đã được buộc lên gọn gàng.
Chiếu theo sơ đồ lớp thì người này sẽ là Nguyễn Lê Bình Phương. Dựa vào trí nhớ của Trình, Bình Phương vốn gây ấn tượng bởi cái tên đậm mùi "toán học" nhưng cũng chỉ có vậy thôi, hoàn toàn không đọ lại được với nhan sắc tuyệt trần của các mỹ nữ 12A1.
Bỏ qua việc Nguyễn Lê Bình Phương "vô hình" như thế nào trong suốt gần ba năm cấp 3 ở cái lớp này đi, con bé đấy lại "có hình" vào đúng lúc cuộc cá cược diễn ra. Điều bất ổn nhất chính là Bình Phương ngồi cạnh Huỳnh Mẫn Nhi!
Con bé này thoạt nhìn cực kỳ vô hại, trong một tập thể nhiều trai xinh gái đẹp như thế này, đây chính là một gương mặt quần chúng làm nền tiêu biểu. Nhưng hình ảnh như quỷ hiện hồn vừa rồi ám ảnh đến mức khiến cả đám đùn đẩy nhau trong nhóm chat xem đứa nào sẽ đại diện ra nói chuyện với con bé sau giờ học.
Trời đất chúng nó chơi random! Và ai sẽ là kẻ may mắn? Không ai khác ngoài đứa số nhọ thường xuyên là Cao Nhật Trình!
Có vẻ quan hệ giữa Nguyễn Lê Bình Phương và Huỳnh Mẫn Nhi không thân thiết lắm. Hôm nay đến bàn bốn dãy trong cùng đấy trực nhật, Mẫn Nhi bỏ về trước để lại con bé kia một mình dọn dẹp.
Hai tiết vừa rồi không thấy Bình Phương có chút giao tiếp nào với Mẫn Nhi, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Trong phòng học chỉ còn lại năm người. Nguyễn Lê Bình Phương coi bốn kẻ khác như người vô hình, con bé vẫn vô tư làm công tác trực nhật rồi quay về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
Khóa cặp đã kéo xong, Phương ngẩng đầu định đứng dậy ra về thì phát hiện mình bị bao vây, tứ phía xung quanh đều có người chắn đường.
"Ừm bạn Phương này, chúng tớ có chuyện cần nói với cậu. Cậu không phiền chứ?"
Cao Nhật Trình cười tươi rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, khiến người đối diện lạnh toát sống lưng.
Bình Phương ngước lên nhìn Trình, ánh mắt ngây thơ vô tội. Trình không nhìn ra được sự bối rối hay lo sợ gì của con bé, nó vẫn vô cùng bình tĩnh khi đang trong trạng thái "bị giam cầm" khiến cậu ngược lại thoáng chút nghi hoặc.
"Khi nãy tiết thể dục, cậu nghe được những gì rồi?"
Trình nhẹ nhàng đặt câu hỏi, giọng điệu có phần ngọt ngào với mục đích dụ dỗ một người có giới tính nữ bình thường.
Nhắc đến "tiết thể dục", Bình Phương cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện lo lắng, con bé cụp mắt, con ngươi đảo trái phải. Như đã suy nghĩ xong, Phương lắc đầu nói: "Không gì cả."
"Tớ đeo tai nghe." Nó tiếp lời, rút dây tai nghe từ trong túi áo để lên mặt bàn.
Cảm giác không đúng. Dù con bé này đang bày ra dáng vẻ "không biết không có tội", Trình vẫn cảm thấy nó đang giấu giếm điều gì.
"Cậu chắc chứ?"
Ý của Trình rất rõ ràng: Câu trả lời của cậu, tớ không hài lòng.
Bình Phương giống như bị bắt thóp, con bé bất giác co rúm người lại, hai tay đặt trên bàn rút xuống phía dưới.
"Các cậu ăn bưởi không?"
"???"
Bốn kẻ đang bao vây đối tượng ngây người. Câu hỏi này hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của chúng.
"Bưởi diễn quê nội tớ gửi lên ăn Tết."
Con bé lôi lên một quả bưởi thật, kèm con dao gọt hoa quả mà trước đấy nó cầm theo lúc bước ra khỏi lớp. Bình Phương chớp mắt, chờ đợi phản ứng của bốn tên con trai. Hay đúng hơn, nó hi vọng nhờ chút quà mọn sẽ giúp mình thoát khỏi trạng thái bị giam cầm này.
Không có phản ứng gì, Bình Phương lo lắng nhìn hàng lông mày sắc nét của Trình đang nhíu lại.
"À, hai quả chắc đủ cho bốn người nhỉ?"
Một quả bưởi nữa lại được đặt lên bàn.
Con bé này... bị vô tri à? Trình không quan tâm đến hai quả bưởi vàng đặt ngay ngắn trước mặt, cậu nhổm người, tiến sát lại Bình Phương, ánh mắt xoáy sâu vào con bé.
Phương giật mình, vô thức lùi ra sau né tránh lại bị Gia Long và Minh Trí ngồi đằng sau ấn vai giữ chặt.
"Chúng mày làm cái đ*o gì em tao đấy?"
Một giọng nói giận dữ vang lên, cả năm người hướng ra phía cửa lớp. Có một cô gái xinh đẹp cao ráo đứng dựa vào cửa, gương mặt sắc sảo, khí chất không hề tầm thường.
"Phương, tan học rồi không về nhà à?"
Mỹ nhân ở ngoài cửa gọi to, giơ tay vẫy Bình Phương. Con bé bừng tỉnh, bật dậy khỏi ghế. Nhưng Long và Trí không buông tay, nhất quyết ấn nó ngồi lại.
"Bỏ cái tay của chúng mày ra! Tao chưa nói rõ à?... Phương! Đi về nhà ngay!"
Mỹ nhân lớn tiếng khiến con bé hoảng hốt cuống cuồng thoát ra, nhanh chân chạy ra khỏi lớp.
Bình Phương đi rồi, mỹ nhân vẫn còn nán lại ở vị trí cửa lớp, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn qua cả bốn tên nhóc.
"Có chuyện gì thì tìm chị, mấy đứa biết chị là ai mà, đúng không?"
Cuối cùng, chị gái xinh đẹp nở một nụ cười kiều diễm và quay người rời đi.
Nam Việt chợt bật cười, lắc đầu rồi vác cặp lên vai, trước khi ra về còn vỗ vai Nhật Trình nói:
"Ca này khó rồi, bé hạt tiêu của lớp có chống lưng to đấy!"
Nguyễn Lê Bình Phương "bình thường" đến độ gần như tàng hình mà lại là em gái của nữ thần hùng biện, hoa khôi áo dài Tôn Nữ Ngọc Khuê đình đám năm ấy của trường á?
Vô lý đùng đùng! Mà trớ trêu thế nào Cao Nhật Trình lại từng thích thầm mỹ nhân tài sắc vẹn toàn ấy, nụ cười đầy kiêu ngạo vừa rồi vẫn khiến cậu thơ thẩn như ngày đầu tiên gặp chị.
"Ê, thế còn hai quả bưởi này thì sao?"
Long ngơ ngác hỏi, mắt nó chớp chớp chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Của hai đứa mày tất."
Trình đứng dậy, nối gót theo Việt: "Còn cái này tao giữ.", tay cầm theo con dao gọt hoa quả được bọc trong lớp giấy A4 bước ra khỏi lớp.
***
"Phương, đi thôi em."
Ngọc Khuê khoác vai kéo Bình Phương đi nhanh, con bé rất ngoan ngoãn đợi chị ở cổng trường.
"Nay chị lên trường làm gì thế ạ?"
Dáng gười có một chút nên ở nhà được các anh lớn gọi là Bé Chia. Giọng con bé nhỏ nhẹ êm dịu, giữa tiết trời tháng mười hai Hà Nội mùa đông nhưng sáng nắng to chiều đổ lạnh thì Bình Phương đáng yêu gấp nghìn lần.
"À chị có chút việc bên Đoàn ấy mà." Khuê thích xoa đầu bé con nhỏ nhắn, rất vừa tầm tay.
"Mà này... chuyện vừa rồi là sao? Mấy thằng nhóc đấy bắt nạt em à?"
Khuê đưa tay khẽ nhấc quai cặp của Bình Phương lên cao, đưa cốc trà sữa ra trước mặt con bé.
"Ơ em xin ạ!" Cô nhóc thoáng bối rối, mỗi lần chị Khuê sang chơi thể nào cũng mua đồ ăn vặt cho nó.
"À... em chịu. Hình như... người ta tưởng em nghe thấy chuyện gì bí mật ấy."
Bình Phương vừa nói vừa nhớ lại lúc cuối giờ thể dục. Bởi vì cái chân chưa khỏi hẳn sau khi phô diễn quá đà cú trượt đế vương của mình vào mấy tuần trước nên con bé xin giáo viên ở lại lớp, mà cả đêm ngồi vẽ khiến mắt nó díu lại, gục xuống ghế ngủ, mãi đến khi Liên lớp trưởng gọi mới bừng tỉnh.
"Thằng nhóc khi nãy ngồi đối diện em là Cao Nhật Trình đúng không?"
"Chị biết cậu ấy ạ?"
Quãng đường từ trường về nhà chưa tới năm phút, hai chị em đều đi chậm, thả từng bước một trên con đường nhộn nhịp xe cộ lúc tan tầm.
"Cũng một chút."
Ký ức từ hồi xa lắc xa lơ bỗng ùa về, nhóc con cao ráo có khuôn mặt đẹp trai nam tính kia là em trai của Cao Nhật Linh, kẻ thù không đội trời chung của Tôn Nữ Ngọc Khuê những năm cấp ba. Ghét chị nên ghét lây sang em, bây giờ lại chứng kiến nó với đồng bọn chèn ép bé Chia thì xin lỗi, mày là kẻ thù chính thức của chị rồi Cao Nhật Trình!
"Mà thôi đi về nhà nhanh đi, các anh đang làm lẩu rồi đấy!"
"Anh An với anh Minh về nhà ạ?"
Bình Phương vui mừng vỗ tay, mấy tháng rồi anh cả và anh hai đều không về nhà chơi, chỉ có anh ba Duy hôm nào không có lịch trực ở viện mới về nhà ngủ qua đêm.
"Ừ về từ chiều rồi."
Xem kìa, là em gái út nhưng lại cô đơn nhất nhà, các anh lớn đều trưởng thành dọn ra ngoài, trong nhà chỉ có Bình Phương ở với bố mẹ.
***
Chiều hôm sau, y như anh chị đoán, Cao Nhật Trình đứng ở đầu hành lang gần cầu thang bộ đợi Bình Phương.
Hành lang giờ nghỉ trưa vắng vẻ, Nhật Trình cúi đầu nhìn con bé hạt tiêu, ánh mắt có phần khinh bỉ như một vị vua trên cao nhìn xuống kẻ nô lệ hèn mọn thấp kém.
Bình Phương đầy cảnh giác chầm chậm ngước lên mắt đối mắt. Ở góc độ của người 1m55 nhìn lên đấng tối cao 1m85 thì mặt Cao Nhật Trình tối sầm do chắn hết ánh sáng, song vẫn không thể lu mờ được xương quai hàm sắc bén và sống mũi cao thẳng tắp.
"Hôm qua cậu để quên cái này."
Nhật Trình mở lời, đưa ra con dao gọt hoa quả vẫn bọc y nguyên trong lớp giấy A4, cậu quay đầu dao, chĩa cán dao về phía đối diện.
Bình Phương chậm chạp nâng tay lên đón lấy: "Tớ cảm ơn". Bàn tay trước mắt mảnh mai, các ngón tay thon dài mềm mại, đường gân tay ẩn hiện, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ.
Bình Phương khẽ nhắm mắt, khi mở ra liền chuyển trọng tâm vào vầng trán vô hại, ít tồn tại nhiều điểm quyến rũ.
"Xin lỗi cậu vì hôm qua có hơi động chạm."
Động tác của một kẻ lùn khiêm tốn giống như tốc độ phát triển chiều cao của con bé vậy. Như một con rùa bò.
Trình cảm thấy câu xin lỗi này chẳng lọt vào tai người đối diện, đôi mắt có hai mí chỉ nhìn cậu trân trân. Hay nhỉ? Con bé này không cần chớp mắt luôn?
"Chị Khuê là chị gái cậu à?"
Trình tiếp lời, nhận ra đến bây giờ khi nhắc đến tên người con gái kiều diễm ấy cậu vẫn có chút run rẩy.
"Không. Chị ấy là người yêu của anh trai tớ."
Bình Phương nói y đúc lời chị Khuê dặn tối qua, dù ban đầu con bé không muốn thừa nhận giữa mình và chị có mối quan hệ thân thiết đến thế. Nhưng khi phải chọn một trong hai thì câu này của chị Khuê đỡ gây sát thương hơn rồi. Vì câu anh Minh đưa ra là: "Chị Khuê là mẹ của con anh trai tớ, tức Nguyễn Lê Bình Minh."
Hai chữ "người yêu" quả nhiên có tác dụng, gương mặt Trình thoáng lộ ra nét hoang mang, sau đó trầm mặc nhìn xuống mũi giày. Nhưng rất nhanh, chỉ vài giây sau cậu đã khôi phục lại trạng thái "bề trên" của mình.
"Phương này, dù cậu có nghe hay không nghe thấy gì, thì hay coi như chiều hôm qua cậu mất trí nhớ đi."
Trình thấp giọng, ánh mắt lại xoáy sâu vào người đối diện.
Không gì cả.
Trình không đọc vị được chút nào từ đôi mắt đen láy của Nguyễn Lê Bình Phương. Cậu không nhìn ra được người trước mặt đang ẩn chứa cảm xúc suy nghĩ gì. Là một sự che giấu hoàn hảo hay hoàn toàn trống rỗng?
Cậu nhăn mày đè nén sự khó chịu trong lòng, Trình ghét cảm giác mơ hồ khó đoán, vô định không nắm bắt được.
"Được, tớ biết rồi."
Sau một lần chớp mắt, đứa trẻ tóc xù lên tiếng đáp. Cũng không đợi kẻ bề trên "cho phép", con bé nghiêng người bước lên: "Vậy tớ về lớp trước."
Vài sợi tóc của Bình Phương bay lên theo chuyển động của nó, mắc lại trên vai áo Trình.
Nhật Trình không bất ngờ trước câu trả lời của con bé, nó biết rõ lơ đi chính là cách giải quyết tốt nhất. Cậu quay người lại, thấy Bình Phương đang cắm đầu bước nhanh về phía mình.
"Kẹo ngậm. Giọng cậu có vẻ hơi khàn."
Trình nheo mắt nhìn hai chiếc kẹo nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn kia, chẳng hiểu vì sao cậu lại đưa tay ra đón lấy chúng. Có lẽ do cổ họng cũng đang khó chịu thật, từ chiều tối qua giọng cũng đã bắt đầu chuyển khàn.
Xong xuôi, Bình Phương quay người đi thẳng. Cũng tốt bụng phết nhỉ? Nhưng con bé này thật sự cho rằng đồ ăn có thể giải quyết mọi vấn đề thì phải, chiều qua hai tiết cuối Trình thấy nó lén lút ăn vặt cả giờ.
Nhìn dáng người nhỏ như học sinh cấp một đi đằng trước kia, Trình nhét tạm kẹo vào túi áo khoác rảo bước đi sau, coi như đã tháo được một nút thắt, cậu hào hứng nghĩ đến cuối tuần có trò vui để xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com