Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bạn cùng bạn mới

Cuộc cá cược chẳng đi đến đâu, Huỳnh Mẫn Nhi dẫn người yêu đang học đại học đến quán cà phê gặp Nam Việt và Minh Trí.

Vậy là cả đám thua cược hết, tiền và đồ đem ra cá trở thành quỹ chung. Sau vụ này Nam Việt buông bỏ hẳn, nhưng Minh Trí thì không. Nó khăng khăng cho rằng kèo này thua vì con nhỏ Bình Phương kia đã cảnh báo cho Mẫn Nhi biết trước.

"Tao chắc chắn con Nhi biết trước rồi, không thì sao tự dưng nó mang người yêu đến làm cái mẹ gì?"

Trí tức tối, ánh mắt thù địch nhìn về dãy trong cùng, nhắm vào người ngồi cạnh Huỳnh Mẫn Nhi.

"Be bé cái mồm thôi, chúng nó nghe thấy bây giờ!"

Hết Trình đến Trí, hai đứa không bao giờ nói thầm được. Long Nguyễn thấy trò này hết vui rồi, nó chẳng hiểu vì sao thằng Trí lại giãy như đỉa phải vôi từ sáng đến giờ.

Nhật Trình với Nam Việt ngồi bàn trên chẳng thấy ho he gì, thì vốn dĩ hai thằng này lúc nào cũng kiệm lời ít nói sẵn rồi nhưng hôm nay trông chúng nó cứ kì kì kiểu đ*o gì ấy.

Thằng Trình ngồi cắn bút nguyên cả tiết toán, mắt nó hết nhắm nghiền lại mở thao láo, có khi bộ đôi toán-tin nhập nó đến độ tẩu hỏa nhập ma mất rồi.

Còn thằng Việt ngoài những lúc nó nguệch ngoạc vài dòng vào vở toán thì ngắm trời ngắm đất ngắm mây. Mà nay bầu trời chỉ có mỗi màu trắng, thế mà nó cứ thơ với thẩn.

Đôi bạn cùng tiến, một thằng trùm tự nhiên, một thằng vua xã hội. Thôi cứ bình bình ở giữa như Long Nguyễn đây, chả giỏi bên nào là dễ sống nhất.

Dẫu thế thì Long Nguyễn cũng khiến thầy Hưng toán tự hào vì nó là đứa duy nhất trong đám ngồi cuối lớp này viết bài đầy đủ.

Tiết toán qua đi là đến tiết thể dục. Hà Nội dưới 10 độ C khiến đứa nào cũng ngoan cố bám trụ mông vào ghế, tầm này mà xuống sân thì đóng băng cả đám. Cô Ngân chủ nhiệm lớp kiêm luôn giáo viên thể dục cũng biết thế nên Liên chẳng cần lên xin, cô nhắn nó lớp ngồi yên tại chỗ, làm gì thì làm, nhưng nghiêm cấm mở cái loa đang bị phong ấn dưới gầm bàn giáo viên ra. Tháng này cô Ngân đã lên gặp bác giám thị hơi nhiều lần rồi đấy.

Nhưng Nguyễn Lê Bình Phương bị cô gọi ra, nó phải xuống kiểm tra chạy nốt để cô còn chốt điểm, vì tuần trước cả lớp kiểm tra thì nó xin nghỉ chấn thương rồi.

"Khúc Khích quản lớp giúp tao một lúc nhớ."

Trương Nguyệt Dạ Khúc (hay còn được gọi là Khúc Khích), lớp phó kỷ luật nghe Liên gọi liền ngước lên, giơ tay biểu hiện đã hiểu rồi lại cắm đầu làm đề tiếng anh.

Liên lớp trưởng và Xuân thủ quỹ cùng với Bình Phương bước ra khỏi lớp, trông đội hình y hệt chữ "M". Bình Phương đi ở giữa, được hai hotgirl choàng vai bá cổ, nhưng mặt mũi có vẻ không hài lòng lắm. Phải chịu thôi, ai bảo người nó bé tí ti.

Trình quan sát từ lúc con bé đứng lên cho đến khi ra khỏi cửa lớp. Lạ lùng thật, chẳng hiểu sao đến tận học kỳ 1 lớp 12 Trình mới nhận thức được trong lớp mình có một con nhóc tóc xù cao ba mét bẻ đôi.

Việc chị Khuê có người yêu không phải Trình không biết, trên facebook chị thường đăng những tấm ảnh kỷ niệm của hai người. Trình chỉ lặng lẽ xem rồi đi ra. Không biết đến bao giờ thói quen này mới chấm dứt, chỉ biết rằng cậu không thể ngừng quan tâm đến Khuê và những thứ liên quan đến chị.

Mắt Trình lia xuống chân con bé, đi chạy mà mang đôi dép bông hình con rùa thế kia thì chạy đến bao giờ?

"Nghiệp quật con nhỏ này rồi haha! Ai bảo hôm đấy nằm ngủ trên lớp cơ."

Khỏi nói cũng biết giọng của ai, Minh Trí cười đắc thắng. Sở dĩ Trí cay cú như thế là vì đôi Air Jordan 3 Retro của nó bị xung vào quỹ chung, mà Long Nguyễn thì dùng như phá, nó chạy kiểu gì mà dẫm gót giày, đế đi đằng đế, thân đi đằng thân, nói chung là bỏ.

Giờ sinh hoạt lớp ngay sau tiết thể dục, cô Ngân không lên lớp, Dạ Khúc được lệnh gọi đi, việc quản lớp được chuyển giao sang lớp phó văn thể mỹ Trần Thanh Triều.

Triều gật đầu lia lịa nghe Dạ Khúc dặn dò, nó cam đoan rằng sẽ giữ lớp ngồi im trật tự tuyệt đối. Nhưng chỉ mười phút sau, các tiktoker của lớp đã nô nức tập nhảy hái hoa mùa xuân cho đủ kpi trước Tết, bao gồm cả Triều.

Bài tập đã khó lòi mắt cộng thêm bàn dưới Minh Trí và Gia Long buôn chuyện rôm rả, lâu lâu lại hú lên vài câu chửi bậy, Trình bất lực buông bút. Một khi bế tắc thì chúng ta nên đi giải quyết nỗi buồn, bằng cách rút bớt nước trong lòng ra.

Trung bình các lớp mười hai được chia làm hai loại: một là tập thể chăm chỉ làm đề trong giờ sinh hoạt, hai là loạn cào cào như lớp 12A1.

Hành lang dài lúc ồn lúc tĩnh, nhà trường đã đặt một cây đào bích rực rỡ ngay chính giữa sân khấu, câu đối viết bằng thư pháp cũng được treo khắp trường. Một góc sát bên sân khấu được dựng cảnh phong cách Tết xưa với bộ bàn ghế gỗ đã sờn, khăn trải bàn rồng phượng, bình gốm cắm cành đào nhỏ và bộ ấm tích xanh lam pha chè, một vài đồ điện tử cũ như máy cát sét, ti vi hộp, đầu đĩa, bên cạnh còn có một con xe Honda DD đỏ không biết là "đồ cổ" của thầy cô nào cống hiến cho trường.

Đứng từ tầng hai nhìn xuống sân trường, Trình có cảm giác mình quay trở lại thời còn bé xíu, mỗi dịp Tết nguyên đán sẽ được bố mẹ bế bồng sang chúc tết ông bà nội ngoại. Trình nhớ nhất hình ảnh chiếc tủ kính lưu giữ rất nhiều huân chương, giải thưởng, bằng khen của thế hệ ông cha.

Bây giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm, hai ngôi nhà cũng đã được sửa sang lại nhiều, không còn những nét xưa cũ cổ điển, hầu như đã được thay thế bằng lối kiến trúc tối giản hiện đại hơn. Ông bà cũng đã không còn ở đó, tuy vậy chiếc tủ kính vẫn còn nguyên vẹn, không có thứ gì quý giá hơn có thể xứng đáng với "gia tài" của cả hai gia đình nhiều đời theo ngành y dược.

Làn gió lạnh thổi qua, đôi mắt nhắm hờ, những kí ức trôi xa theo áng mây trắng bồng bềnh. Có lẽ nốt năm nay Tết sẽ không còn yên ấm nữa, Trình sẽ trở thành đứa trẻ phá bỏ truyền thống của gia đình và bố cậu chắc chắn sẽ không vui về quyết định đó.

Từ cuối hành lang bên này có thể nhìn thẳng xuống khu vực căn teen, tầm mắt Trình rơi vào dáng người nhỏ con đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế bành đơn của cô bán hàng. Nguyễn Lê Bình Phương chăm chú thao tác trên máy tính bảng, đoạn con bé nhấc một tay cầm lấy chén trà nghi ngút khói đưa lên miệng nhấp một hụm, mắt vẫn không rời màn hình.

Dáng vẻ nhàn nhã thư thái, một bên công việc, một bên thưởng trà. Hương trà mạn theo làn gió bay lên tầng hai, Trình cảm nhận được vị chát mộc mạc đặc trưng của thức trà dân dã.

Uống đến chén thứ hai, Bình Phương ngả người ra ghế, hai ngón tay day day thái dương, xem chừng "công việc" trên máy tính không thuận lợi. Đến khi con bé mở mắt ra, ánh nhìn sâu thẳm, bàn tay đặt trên tay ghế, ngón trỏ gõ theo nhịp, hoàn toàn không nhìn ra người mời kẻ "bắt nạt" mình hai quả bưởi diễn vào tuần trước.

Rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ não nhiều nếp nhăn, nhưng sao trên lớp lại "đội lốt" con cừu ngây thơ nhút nhát? Trình nheo mắt, cảm thấy quả thật người con gái này có chút không bình thường.

***

Mùa đông tháng một vào lúc 6:50 sáng, trời mưa rả rích, thời tiết bảy độ C, Nguyễn Lê Bình Phương tức tối mang giày vào bước ra khỏi cửa nhà.

Mùi phở bò ngay đầu hẻm thơm nức mũi, cô nhóc phân vân có nên "đá" một bát no nê rồi mới vào trường hay không, đằng nào cũng muộn rồi, tiếng trống vào lớp đã vang lên từ năm phút trước.

Nghĩ là làm, Phương rẽ vào hàng bún bò ở ngõ đối diện, gọi một bát đầy đủ. Vừa ăn xong, Hà Chiêu Xuân gọi điện thoại giục con bé nhanh lên lớp, cô Ngân đã bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi cho học kỳ 2 bằng phương pháp random số thứ tự.

Thuận lợi vào trường nhờ quen thân với bác bảo vệ từ năm lớp mười, Phương lê từng bước lên cầu thang bộ. Thật may mắn vì khối mười hai được học ở tầng hai, một sự tri ân tuyệt vời năm cuối cấp.

Cuối hành lang học sinh 12A1 đứng lộn xộn ngoài cửa lớp. Trông thấy Bình Phương, Liên gọi to: "Sắp đến mày rồi nhanh lên!"

Nguyễn Lê Bình Phương, số thứ tự 32 đang trong danh sách chờ random chỗ ngồi.

Cô Lưu Thiên Ngân, người phụ nữ tuân theo ý trời, trong lòng luôn tâm niệm "Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ". Đầu tiên là bốc số thứ tự ngẫu nhiên, rồi bốc vị trí ngẫu nhiên cho số thứ tự đó. Đặt dưới ngón trỏ ấn chuột Enter của cô, không ai có thể thoát khỏi số phận an bài.

"Bàn bốn tổ bốn. Xin chúc mừng "hạt tiêu" Nguyễn Lê Bình Phương!"

Ồ, vẫn y nguyên bàn của học kỳ một. Nhìn lên màn hình máy chiếu, người ngồi cạnh cô nhóc không phải Huỳnh Mẫn Nhi nữa. Mà chuyện đó cũng không quan trọng, bạn cùng bàn là ai chẳng được.

Cho đến một giây sau, nhìn về phía bàn bốn tổ bốn, có Cao Nhật Trình đã ngồi sẵn chỗ trong cùng sát cột tường, và các vị trí xung quanh Bình Phương đều là con trai. Hay nói cách khác, Nguyễn Lê Bình Phương là một quân cờ trắng "bị bao vây" bởi tám quân cờ đen.

"Sứ giả hòa bình à?"

Phùng Mai Liên nói bên tai phải.

"Dương thịnh âm suy đúng nghĩa đen."

Hà Chiêu Xuân nói bên tai trái.

"Cố gắng sống sót bạn nhé!"

Câu cổ vũ này cả hai đứa vỗ vai Bình Phương đồng thanh nói.

Không sao đâu, cũng chỉ là những đồng loại cao từ một mét bảy trở lên thôi, trước đây Nguyễn Lê Bình Phương vẫn sống cùng những con người không ai cao dưới một mét sáu lăm mà. Như nhau thôi.

Cao Nhật Trình chống cằm quan sát đứa trẻ tóc xù chần chừ đứng ngoài cửa lớp chưa chịu vào chỗ ngồi, cảm xúc khó tả. Nói ghét thì cũng không hẳn nhưng thích thú thì chưa đến mức, mà bình thường thì lại càng không. Chỉ là dạo gần đây cái vóc dáng bé tí như kẹo kia xuất hiện trong tầm mắt cậu hơi nhiều.

Bình Phương đi vào lớp, mái tóc xù được giấu trong lớp áo dày cộm, cả người mũm mĩm béo tròn, lúc đi đầu nghiêng trái rồi lại nghiêng phải. Đi gần đến dãy cuối, đầu nó rụt hẳn dưới cổ áo kéo cao, nhích từng bước chậm rãi ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh Trình.

Con bé không bỏ cặp ra khỏi vai, cứ ngồi im lìm ở sát mép ghế cho đến khi các chỗ ngồi còn lại trong lớp được lấp đầy. Trình nhấc cặp của mình để sang một bên, nhích dần người sang phải. Người bên cạnh hình như cảm nhận được, bất giác co rúm người, đầu lại càng cúi sâu.

Trình dừng động tác, cau mày liếc cái đầu thấp hơn mình. Cảm giác như cậu là kẻ tra tấn đang cầm roi điện dí vào đầu con bé ấy, cúi mãi thế không mỏi cổ à? Dù lần đầu tiên hai đứa nói chuyện trong suốt hai năm rưỡi qua không được vui vẻ cho lắm thì con bé này có nhất định phải tỏ ra sợ hãi như vậy không?

Trình không nhích thêm xen ti mét nào nữa, ngồi xoay ngang người, bàn tay giơ lên muốn thu hút sự chú ý của con bé nấm lùn kia. Cậu bỗng nhận ra ở bàn bốn dãy bên cạnh, Trần Thanh Triều đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu. Lớp phó văn thể mỹ chuyển sang "đánh giá" cái tay đang lơ lửng giữa không trung của Trình. Sau đó như ngờ ngợ hiểu ra điều gì, gương mặt nó lộ ra biểu cảm hoang mang.

Ê, không phải như bạn nghĩ đâu bạn Triều! Không hề có bắt nạt gì ở đây cả. Cao Nhật Trình chỉ đang định chào hỏi bạn cùng bàn mới thôi!

Bạn cùng bàn lúc này bỗng nhiên rụt đầu lại, cơ thể run rẩy trông như đang vô cùng sợ hãi. Trần Thanh Triều phản ứng ngay lập tức, trừng mắt với Trình.

Ơ kìa!!! Sao lại khớp cảnh như thế được?

Thôi dẹp, khỏi chào hỏi gì cả! Nước sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được nỗi oan ức này, Trình chẹp miệng nhích người về chỗ của mình, chừa lại đúng một khoảng mà khi nãy Nguyễn Lê Bình Phương cố ý ngồi cách xa.

Bình Phương vẫn ngồi yên như vậy, có lúc Trình nghĩ có nên thử đưa tay kiểm tra xem mũi nó còn thở hay không, vì con bé chẳng có động tĩnh gì cả. Im lìm như không còn sức sống.

May quá, tiết hai môn Tiếng anh, cuối cùng con bé cũng cử động. Chậm rãi mở cặp, chậm rãi lấy sách vở, chậm rãi lấy hộp bút rồi viết bài cũng chậm nốt.

"Now class! Pratice this dialogue in pair for two minutes. Then I'll call a group to stand up and speak."

Cao Nhật Trình: "..."

Nguyễn Lê Bình Phương: "..."

Giờ sao nhỉ? Có thể tập nói qua bluetooth được không? Mà chắc gì cô đã gọi trúng bàn này.

Nhưng nhỡ đâu cô gọi trúng bàn này thì sao?

"Thưa cô, em và bạn chưa quen thân nhau lắm ạ!" Trình tập phát biểu trước trong đầu.

Nghe rất phi lý nhưng sự thật là như vậy.

Hai đứa trẻ vẫn ngồi sát hai mép bàn, tựa như chưa nghe thấy lời cô giáo nói.

Việt ngồi bàn sau không kìm được bật cười. Long ngồi cạnh Việt ghé tai nói: "Ghế chúng nó rộng đến nỗi tao chen lên ngồi cũng vừa!"

Việt gật đầu tán thành, mắt cười hất mặt về phía đôi bạn bàn trên: "Đoán xem đứa nào sẽ mở lời trước?"

Hai tên ngồi bàn 5 nhìn nhau rồi đồng thanh hô lên khe khẽ: "Thằng Trình!"

Ngay lúc này, trên bàn bốn, có một tờ giấy note màu vàng được chuyển sang phần bàn của Bình Phương.

[->Mai
<- Joe]

Cái gì cơ? Phương nhăn mày, e dè ngước mắt nhìn sang người bên cạnh rồi lại nhìn vào tờ note. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của bạn cùng bàn, Trình giơ quyển sách lên, dùng đầu chì kim khoanh một đường mờ nhạt bao quanh tên hai nhân vật trong đoạn hội thoại là "Mai" và "Joe".

Đôi mắt hai mí rõ ràng của Bình Phương đảo qua đảo lại, sau đó con bé rút tay khỏi túi áo, cầm bút chì lên, chấm hai nhịp vào chữ "Mai" trên giấy note. Trình cũng làm tương tự với chữ "Joe". Đôi bên hiểu ý, thỏa thuận được xác lập. Hi vọng cô không gọi trúng hai người lạ mới ngồi cùng bàn được ba mươi phút này.

***

Time's up.

Cả lớp hồi hộp chờ đợi bàn nào đó sẽ "mở bát" ngày hôm nay. Cô Vân Anh nhìn qua lớp một lượt, cười nói:

"Hình như nay lớp mình đổi chỗ nhỉ, thôi cô gọi theo sơ đồ lớp nhé."

Ngón tay thon dài của cô di chuyển nhẹ nhàng trên tờ sơ đồ lớp, từ tổ một đến tổ bốn rồi lại quay lại tổ một.

Rồi cô dừng lại, cười dịu dàng: "Phương, Trình stand up, please!"

Trúng phóc!!! Trình là kẻ may mắn, luôn là kẻ may mắn.

"Đôi này chắc giáo viên Toán sẽ hay gọi lắm này. Nào hai em đứng dậy đi."

Cô vừa dứt lời, trong lớp tiếng cười càng rầm rộ hơn.

Hai đứa một thấp một cao lò dò đứng lên, cũng may đã có "phân chia ngầm", ai vai nào thì cứ đến thoại của mình đọc là được.

Qua ải thành công. Nửa tiết anh còn lại và tiết văn sau đó trôi qua trong yên bình. Trình không ra chơi, cậu ngồi tại chỗ hút sữa túi và đánh máy trên con Macbook gọn nhẹ.

Ngồi bàn bốn tiện lợi nhất đó là quyền sở hữu cột tường thay thế cho ghế tựa, tuy hơi cứng cáp nhưng có còn hơn không, dựa vào cũng đỡ mất công phải gồng thẳng lưng.

Hình như bạn cùng bàn đã quay lại chỗ ngồi, Bình Phương đứng thẳng người bằng Trình ngồi thẳng lưng, chỉ cần cậu ngước mắt lên có thể thấy rõ chóp mũi và đôi má hơi ửng hồng vì lạnh của con bé.

Bình Phương ôm cặp sách lên đùi, con bé bận rộn tìm kiếm gì đó. Sau một hồi, Trình chớp mắt nhận ra có một quả táo xanh nhỏ được đẩy sang mặt bàn mình một cách từ từ. Bàn tay bé xíu nắm hờ rồi rút lại nhanh chóng, Bình Phương cúi đầu lấy một quả từ trong cặp đưa lên miệng cắn.

Quả táo kích cỡ nhỏ bằng quả trứng gà, Trình liếc người đối diện, con bé ăn ngon lành, có vẻ táo ngon. Nhưng mà Trình không thích ăn táo lắm, cậu cúi đầu nhìn màn hình tiếp.

Mấy phút sau, một quả táo nữa lại được đưa sang, lần này đính kèm một tờ giấy note màu xanh dương. Trình nhướn người lên nhìn, trên tờ giấy vuông vắn vẽ hình hai bàn tay đang vẫy chào.

"Chào à?"

Trình gật nhẹ đầu cười mỉm, đáp lại câu chào của bạn cùng bàn. Dù Bình Phương vẫn ngồi nhìn thẳng lên bảng, nhưng cậu biết mắt con bé có len lén quan sát mình.

Trình quay lại tập trung vào máy tính tiếp, hai quả táo vẫn nằm nguyên vẹn trên mặt bàn.

Khoảng hai phút sau, một quả táo nữa lại được gửi sang. Lần này giấy note màu xanh lá, trên đó lần lượt có vẽ các ký hiệu: 🚫☠️, 👍🤌.

"???"

Bây giờ phải tiến hành giải mã hả?

Bình Phương quay đầu sang thấy bạn cùng bàn đang nhíu mày nhìn chăm chú tờ note xanh lá nó mới gửi. Có vẻ... hơi khó khăn, Trình phải cầm hẳn tờ ghi chú lên để nghiên cứu.

Chắc do con bé biểu thị quá vắn tắt, Phương lại xé thêm một tờ note nữa định viết hẳn thành chữ cái thì trên vai cảm giác có ngón tay ấn nhẹ hai cái. Con bé quay đầu nhìn, Trình giơ tờ note lên, gật đầu cười rồi lấy một quả táo đưa lên miệng cắn.

Cơ mặt của hạt tiêu cuối cùng thả lỏng, may quá chắc Trình đã hiểu đúng thông điệp mà con bé nhắn gửi: "Không có độc, vị rất ngon". Có lẽ Bình Phương nghĩ cậu sợ bị đầu độc mình bằng trái táo tẩm thuốc giống trong Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn nên mới không dám ăn.

Trình bất đắc dĩ gặm nốt trái táo, nhưng ăn táo với người thích ăn lê thì mùi vị của táo cũng không quan trọng lắm. Đứa trẻ tóc xù lại cứ ngây ngô cho rằng đối phương vẫn còn giữ khoảng cách đề cao cảnh giác với mình, dù con bé đã trực tiếp nếm thử một cách ngon lành để minh chứng.

Tất nhiên Trình không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cậu không ngờ con bé lại cố chấp đến thế. Có thể Trình biểu hiện chưa rõ ràng rằng thiện ý của nó cậu có cảm nhận được.

Để đáp lễ lại, Trình với lấy hộp sữa trong túi lưới bên hông balo, cũng tặng cho bạn cùng bàn mới.

Có điều... đó là hộp sữa Milo.

Tại sao lại là Milo? Tại sao không phải TH? Mà muốn đòi hỏi khác cũng không được, nhìn qua cũng biết Cao Nhật Trình là kẻ cuồng Milo, sữa túi vừa nãy uống xong để trên mặt bàn cũng là Milo. Mà có khi Milo này là được "ai đó" tặng cho không? Liệu Bình Phương nhận thì con bé có trở thành "ba nhỏ" không?

Thấy bạn cùng bàn lưỡng lự nhìn hộp sữa hồi lâu, Trình thắc mắc có phải quá trình truyền tin lại sai ở bước nào?

Sau đó, cậu mới giật mình nhận ra. Tặng sữa Milo thường là có ý với đối phương. Trình gõ trán mình, sơ ý quá rồi, cậu vừa vô tình khiến bạn cùng bàn mới này thấy khó xử. Nhưng giờ mà vươn tay rút lại thì cũng không hay, đành cứ để yên như vậy.

Sau một hồi đắn đo, Bình Phương quyết định gật đầu cảm ơn rồi cầm lấy hộp sữa đặt sang mặt bàn bên mình.

Thế là công cuộc chào hỏi "bạn mới" cực kỳ cồng kềnh đã xong. Trống báo giờ ra chơi kết thúc, tiết học thứ tư trong ngày bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com