Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Phương Trình Cảm Xúc Và Những Âm Tiết Lạc Loài*

Hồ Thiền Quang buổi sáng mù sương như tấm lụa mỏng phủ lên mặt nước. Linh đứng trên bờ, chân đung đưa nghịch những viên sỏi trắng, váy hoa xòe rộng như cánh bướm dại. Cô bạn ném một hòn đá dẹt, vẽ nên ba vòng tròn đồng tâm trên mặt hồ: **"Mỗi câu nói phải tạo sóng như thế này! Tâm điểm là trọng âm, sóng lan tỏa là ngữ điệu!"**

Minh lóng ngóng bước xuống bậc đá trơn, tay ôm cuốn sổ tay đầy sơ đồ cú pháp. Cậu nhìn Linh đang nhảy lò cò trên mép nước, giọng hát véo von bài *"Shape of You"*, chợt thấy tim đập loạn nhịp như giải phương trình bậc ba. **"Bắt đầu thôi!"** – Linh vỗ tay *roẹt* một cái, chỉ vào chiếc loa bluetooth treo trên cành liễu – **"Cậu sẽ đọc câu này, tớ sửa phát âm nhé!"**

Chiếc điện thoại của Minh phát ra giọng nói đều đều: *"I... enjoy... solving... equations..."*

**"Dừng lại!"** – Linh bịt tai, mặt nhăn như bị tra tấn – **"Nghe như robot hết pin! Phải uốn giọng thế này..."** – Cô bạn nghiêng đầu, tóc bob lắc lư theo nhịp – *"I en-JOY solving e-QUA-tions!"* – Âm *"joy"* bật cao như nốt la thăng, *"qua"* nhấn mạnh khiến đàn vịt trời giật mình bơi xa.

Minh cắn môi, tay vẽ nguệch ngoạc lên sổ:
'''
Phát âm chuẩn = Trọng âm (Stress) + Ngữ điệu (Intonation)
Trong đó:
Stress = Vị trí âm tiết được nhấn (∂f/∂x)
Intonation = Đạo hàm bậc hai của cao độ theo thời gian (d²Pitch/dt²)
'''

**"Bỏ cái máy tính trong đầu đi!"** – Linh giật phắt cuốn sổ, ném viên sỏi vào phương trình – **"Hãy tưởng tượng cậu đang kể về thứ mình yêu thích! Nói như... như đang giải thích công thức cho em lớp 6 ấy!"**

Minh nhắm mắt, tay nắm chặt chiếc vòng tay bằng đồng ông Tư tặng. Cậu hình dung đang đứng trước lớp 10A2, bảng đen phía sau viết đầy phương trình Laplace. **"I... I EN-joy..."** – Giọng cậu run lên – **"SOlving e-QUAtions be-CAUSE... because..."** – Đột nhiên, hình ảnh ông Tư năm xưa dạy trẻ mồ côi toán học hiện lên – **"BECAUSE numbers don't LIE!"**

Linh vỗ tay rầm rập: **"Yes! Chữ 'lie' phải kéo dài, lên giọng như đang chất vấn!"** – Cô bạn nhảy tưng tưng, làm rơi cả chùm chìa khóa hình mèo xuống nước. **"Cứu tớ với! Đồng hồ Thụy Sĩ của bố tớ trong này!"**

Hai đứa lội ì oạp dưới hồ, nước bắn tung tóe lên công thức phát âm trong sổ tay. Khi Minh mò được chùm chìa khóa, Linh bất ngờ hét lên: **"Nhìn kìa! Phương trình của cậu tan rồi!"** – Trang giấy ướt nhẹp, những ký hiệu toán học nhòe thành vệt mực tím loang lổ như tranh trừu tượng.

---

Chiều đến, quán *Số Phức* chìm trong mùi bánh mì nướng phô mai. Ông Tư ngồi bó gối trên ghế xích đu, tay lật từng trang sách giáo khoa tiếng Anh lớp 10 cũ kỹ. Thấy Minh bước vào với bộ dạng ướt sũng, ông bật cười: **"Cô bé cá tính ấy dìm cậu xuống hồ à?"**

**"Cháu... cháu không hiểu nổi cách học này!"** – Minh giật giật tai nghe đang phát bài phỏng vấn Stephen Hawking – **"Linh bắt cháu nghe TED Talks mỗi ngày, còn ông thì đưa công thức. Cháu bị rối loạn giữa hai thế giới!"**

Ông Tư lẩm nhẩm tính toán gì đó trên giấy, bỗng vẽ ra một đồ thị hình sin kỳ lạ: **"Đây là quá trình học ngôn ngữ! Đỉnh cao là logic, đáy là cảm xúc. Phải trải qua nhiều chu kỳ mới tìm được điểm cân bằng!"** – Ông chỉ vào vạch đứt ở pha π/2 – **"Cậu đang ở đây – nơi toán học và nghệ thuật va chạm!"**

Bỗng tiếng chuông cửa reo vang. Linh xông vào như cơn lốc, tay xách túi nilon đựng đầy kẹo mút hình số Pi: **"Ông Tư ơi! Cháu mượn bạn này làm thí nghiệm tiếp nhé!"** – Cô bạn dúi vào tay Minh chiếc kẹo – **"Cắn vào rồi đọc câu này: 'She sells seashells by the seashore'!"**

Minh ngậm kẹo ngọt lịm, lưỡi cứng đờ: *"Sh... sh... she shó sêsồ bai di shóshò..."*

**"Dở quá!"** – Linh cười ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa – **"Nhưng ít nhất cậu đã bớt giống cái máy fax!"**

---

Tối hôm ấy, thư viện trường chìm trong bóng tối lấp lánh ánh đèn LED xanh. Minh ngồi trước máy tính, tay lướt qua những bài phân tích phổ âm thanh. Cậu phát hiện ra khi Linh nói từ "love", tần số âm trầm dao động quanh 200Hz – đúng bằng nhịp tim trung bình của người.

**"Tình yêu có công thức à?"** – Giọng Linh vang lên sau lưng khiến cậu giật bắn người. Cô bạn đặt cốc trà sữa trân châu lên bàn, mặt cúi xuống nhìn đồ thị – **"Sao cậu không phân tích nốt giọng nói của chính mình?"**

Minh đỏ mặt, lóng ngóng bật phần mềm ghi âm. Giọng cậu run run vang lên: *"Linh... Linh is... is my... my..."* – Tiếng *"my"* vỡ vụn thành tiếng thở dài.

**"Thôi được rồi!"** – Linh đẩy cậu ra, tự ngồi vào máy – **"Nghe này: 'Minh là robot ngốc nghếch... nhưng đôi lúc cũng đáng yêu'!"** – Phổ âm thanh hiện lên những đỉnh núi nhấp nhô, chỗ cao vút chỗ trầm lắng.

Hai đứa cười rũ rượi, đầu va vào nhau khi cùng nhìn màn hình. Mùi trà sữa ngọt lịm hòa với mùi giấy cũ, tạo thành thứ phương trình cảm xúc không thể giải mã.

---

3 giờ sáng, Minh thức giấc vì tiếng chuông điện thoại. Linh nhắn: *"Check email! Tớ vừa gửi cậu 'quà đặc biệt'!"*

Trong file âm thanh đính kèm là giọng ông Tư hát *"My Way"* bằng tiếng Anh bồi: *"Anh đi dường nài... bai bai nhớ nhung..."* – xen lẫn tiếng cười khúc khích của Linh. Dưới phần mô tả, cô bạn viết: *"Phương trình hoàn hảo = Logic × Cảm xúc + Sai số ngẫu nhiên!"*

Minh nhìn ra cửa sổ. Một cánh hoa sữa cuối mùa rơi vào lòng bàn tay, mỏng manh như trang giấy mới. Cậu chợt hiểu, ngôn ngữ giống như nghiệm ảo trong phương trình – vô hình nhưng không thể thiếu để tạo nên sự cân bằng.

Trên bàn học, cuốn sổ mới được mở ra. Trang đầu tiên vẽ hình trái tim với hai nửa: một bên là cây cú pháp, một bên là nốt nhạc. Dòng chữ viết nguệch ngoạc bên dưới:
*"Học để sống, không phải sống để học. Và... cảm ơn cô bạn mèo máy!"*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngữ