new
nói chuyện vu vơ một lúc, chiếc đồng hồ trên tay tôi cũng đã điểm 22:17, trời đã tối, đêm đã muộn, ánh trăng sáng chói giữa hồ, dù trên phố vẫn đang đông đúc người qua lại nhưng chúng tôi đã quyết định trở về nhà.
ôi chết thật! hôm nay có vẻ không may mắn lắm. đến đoạn đường chỉ còn cách phòng em khoảng 300m nữa thì xe tôi gặp chút trục trặc gì đó không thể đi tiếp được buộc phải gọi người đến đẩy qua chỗ sửa xe gần đây.
"buổi này ở quanh khu này không còn taxi nữa đâu ấy."
em liếc nhìn đồng hồ rồi tặc lưỡi nhìn xung quanh khu vực này rồi nói.
"cơ mà đi bộ về cũng không ổn. tận 16-17km sao mà về được. hay là tối nay qua phòng em tạm đi?"
ừ thì tính đi tính lại tôi cũng không thể đi bộ từ đây về phòng được, taxi cũng không có, thôi thì...
"vậy xin phép bạn cho anh tá túc một đêm nhá."
"làm như kiểu bạn chưa ở phòng em bao giờ vậy."
em bĩu môi rồi đánh nhẹ vào tay tôi và chúng tôi lại cùng nhau đi bộ về chung cư em đang ở. mà cũng đúng thật, mấy cái này chúng tôi cũng chẳng ngại ngùng, xa lạ gì nữa. dù sao thì chúng tôi cũng ở cùng nhau cả trăm lần rồi ấy chứ. nếu không phải phòng tôi thì cũng là phòng em, thường là sau khi đi quay phim về.
"tự nhiên về nhà rồi thấy mệt ghê."
vừa bước vào cửa phòng em đã ngay lập tức thả người rơi tự do xuống giường, cái điệu bộ làm nũng này của em thì tôi còn lạ gì nữa, chỉ là tôi thấy nó dễ thương. mà mấy thứ dễ thương thì cản làm gì ha?
"rồi rồi, tôi biết rồi nhưng chú trẻ đứng dậy đi vào tắm rồi ra ngủ sớm không lại đổ bệnh bây giờ. nhanh lên nào."
"cơ mà em làm biếng quá đi ~"
vẫn là cái giọng điệu làm nũng ấy cơ mà mắt em gần như muốn sập xuống hẳn luôn rồi. coi bộ là buồn ngủ lắm rồi đây. cũng phải, trưa hôm nay em không ngủ.
"thôi nào, ngồi dậy đi vào tắm thay đồ rồi ngủ cho thoải mái chứ, mặc như này rồi sao mà ngủ được."
nói đi nói lại cuối cùng em cũng mắt nhắm mắt mở rồi chân cao chân thấp bước vào phòng tắm. ý tôi là cái kiểu vừa đi vừa lết ấy... mặc dù có hơi buồn cười nhưng con sâu lười này không quan tâm đâu.
ồ. tôi bỗng nhiên nhận ra từ bao giờ mà nhìn vào em là tôi cứ vô thức cười...
giật mình với dòng suy nghĩ ngổn ngang ấy tôi nhanh chóng đi tìm một bộ đồ rồi ngồi trên sofa lướt vu vơ trên mạng xã hội đợi em ra. khoảng hơn 30 phút thì chúng tôi đã xong xuôi cả rồi. tôi bước ra khỏi cửa phòng tắm định bụng sẽ đi ngủ luôn nhưng vừa ra đã thấy em nằm nghiêng, vẫn chưa ngủ mà mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm tôi. tôi thề nếu tôi mà yếu tim một chút bước ra như vậy chắc là tôi ngất tại đó rồi.
"ủa sao còn chưa ngủ? vừa nãy bạn bảo mệt mà?"
"không biết nữa, tắm xong cái hết buồn ngủ luôn rồi, không ngủ nổi nữa."
"tắt điện, nhắm mắt lại xíu là ngủ được mà. chứ bạn nằm vậy thì bao giờ ngủ được. ngủ sớm đi kẻo mai mệt đấy."
"bạn lên đây ôm em ngủ đi."
em nói rồi nhắm tịt mắt, dang rộng hai cánh tay ra đợi tôi ôm. lắc đầu nhẹ rồi mỉm cười, tôi cũng chẳng phiền hà gì, nhanh chóng tắt bóng đèn và lên giường ôm em ngủ.
cơ mà nằm mãi tôi vẫn chẳng thể dứt ra khỏi dòng suy nghĩ chạy trong đầu tôi từ chiều đến tận bây giờ. trằn trọc mãi nhưng tôi không dám xoay người, tôi không rõ em đã ngủ say chưa, tôi sợ tôi sẽ làm em thức giấc.
"bạn cũng không ngủ được à?"
em chợt nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi tôi.
"bạn chưa ngủ luôn á?"
"em cũng không ngủ được."
một khoảng lặng kéo dài giữa tôi và em, chúng tôi vẫn không dứt ra khỏi cái ôm kia, giữ nguyên như thế đến tận vài phút sau.
tôi đã có sẵn câu trả lời cho cảm xúc của chính mình rồi. nhưng có điều, tôi không chắc rằng em đối với tôi cũng là loại cảm giác đó. tôi sợ nếu nói ra thì tôi còn không có nổi cơ hội để gần gũi, thân thiết với em như bây giờ chứ đừng nói là tiến xa hơn. mà nếu không... tôi sợ tôi lại đánh mất em...
lần đầu tiên tôi có cảm giác rung động trước một người con trai. vì thế mà tôi cần khá nhiều thời gian để xác định rõ thứ tình cảm đang ngầm chạy trong tim. tôi sợ rằng lỡ may, nó chỉ là thứ tình cảm trong một phút nhất thời, rồi lại một lần nữa khiến em tổn thương.
bởi lẽ tôi biết, sau hai lần đổ vỡ đó, em sợ bị lừa dối, em sợ bị tổn thương... tôi biết rằng bây giờ chỉ cần chạm nhẹ vào tấm gương của em, lập tức nó sẽ vỡ vụn thành nghìn mảnh. ở bên ngoài em càng vui vẻ bao nhiêu, thì bên trong em sợ hãi bấy nhiêu. tôi nhận ra, sự vô tư ấy chỉ là chiếc màng bọc mỏng manh che lấp đi cái màn đen u tối ở bên trong em...
nằm thêm một chút, tôi giật mình vì vài giọt nước rơi trên tay tôi mà em đang gối đầu lên và một vài âm thanh run run nhỏ nhẹ trong lồng ngực. tôi giật mình vội vàng ngồi dậy bật đèn lên, quay người lại đã thấy mắt em đỏ nhoè đi, cả người cuộn lại có chút hơi run.
"em bình tĩnh lại nào. không sao hết, có anh đây rồi. không có khóc nữa, ngày mai anh sợ em sẽ mệt, được không?"
"em... sợ..."
giọng em run run cố gắng nói cho tròn chữ. tiếng nấc nghẹn ứ trong cổ họng của em càng khiến tôi chắc chắn hơn về tình cảm của mình. chút âm thanh nhỏ bé, lí nhí đó cứ từ từ đâm xuyên thấu qua da thịt, chạm thẳng vào nửa hồn tôi.
tôi vẫn kiên trì vỗ nhẹ vào lưng và nhỏ giọng dỗ dành để em cảm thấy dễ chịu hơn. đến lúc bình tĩnh lại em mới nói với tôi rằng em lại nhớ về hai mối tình trước đó. em nói em muốn được yêu, em muốn yêu nhưng mỗi lần em chuẩn bị đón nhận nó thì vết thương trong lòng cứ lại nhói đau lên, như một lời cảnh báo. hoàn toàn chẳng nằm ngoài dự đoán của tôi.
bỗng nhiên tôi cảm thấy có lỗi với em. nếu như lúc tối tôi không nhắc về nó, có lẽ em sẽ không phải đau, ít nhất là ngay lúc này.
"em có làm gì sai đâu, sao ai cũng đối xử với em như thế?"
"không, không phải do em. là do họ không xứng đáng với tình yêu của em. nghe anh, em không làm gì sai cả, em xứng đáng được nhận nhiều hơn, đừng vì những điều không đáng mà tự nhốt em vào cái vòng luẩn quẩn được không? can đảm lên, sống thật với cảm xúc, rồi em sẽ nhận được những gì xứng đáng hơn thế. nhé?"
nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi em, trái tim tôi vẫn âm ỉ đau. tôi sợ cái ám ảnh của quá khứ cứ dằn vặt trong em mãi, nó cứ từng chút một vùi lấp em vào sâu trong cái hố tuyệt vọng... tôi tự hỏi có bao giờ hai gã đàn ông đó cảm thấy hối hận vì đã làm như thế với em hay chưa...?
"tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?"
khoảng lặng kéo dài, em chợt lên tiếng hỏi. chất giọng em vẫn còn chút khàn đặc.
"vì em xứng đáng"
và vì tôi yêu em nữa...
em im lặng không nói gì, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt vẫn còn hơi đỏ và mỉm cười nhẹ.
"anh có cơ hội được cùng em vượt qua không?"
"ý anh là...?"
"chúng ta... yêu nhau được không?"
tôi chẳng biết từ đâu mà tôi dám thổ lộ với em nữa.
cái im lặng lại một lần nữa bao trùm cả căn phòng ấy, em nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng hình như không có ý định sẽ lên tiếng. tôi có chút hơi ngượng... hình như tôi đã hơi vội rồi...
"em buồn ngủ rồi."
em nhanh chóng nằm xuống giường, nhắm tịt mắt rồi vẫn đưa tay lên ý muốn tôi cùng nằm xuống ôm em ngủ. tôi cũng tạm thời gác lại chuyện vừa rồi, một lần nữa tắt đèn và nằm xuống ôm em ngủ.
"em tin anh được không?"
hơn 10 phút sau, em chợt lên tiếng hỏi tôi. có lẽ em vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận một thứ gì mới, hoặc tôi chưa đủ để em tin tưởng. chẳng sao cả, tôi đợi được. chỉ cần là em, bao lâu tôi vẫn có thể. thời gian sẽ là thứ chứng minh cho điều đó.
"nếu em cho anh cơ hội, thì anh sẽ chứng minh cho em thấy."
đúng vậy, nếu em cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm tất cả vì em.
trong màn đêm u tối, bỗng tôi nhận được một nụ hôn phớt nhẹ qua môi. và em lại siết chặt lấy tôi, dụi đầu vào ngực rồi cứ thế chúng tôi cùng chìm vào giấc ngủ sâu...
____
coi bộ wp đợt này kăng ◉‿◉
đoán xem với sự siêng năng của tôi, vài tháng 1 chap thì bao giờ tôi end được fic này-))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com