#5
Nhiều ngày trôi qua, Ngu Thư Hân dần quen với việc có Triệu Tiểu Đường bên cạnh. Em thường đề nghị được lái xe đưa cô đến trường, cũng sẽ nấu cơm cho cô. Những ngày ở lại trường, em sẽ tới rủ cô đi ăn cùng. Em sẽ nói rằng em muốn sấy tóc cho cô, hoặc em muốn cô cùng em tới thư viện. Em luôn nói rõ những điều em muốn, còn cô luôn chấp nhận mà không cần suy nghĩ nhiều.
Khổng Tuyết Nhi đương nhiên cảm thấy chức vụ "bạn thân" của mình đang bị đe dọa, liền tìm tới Ngu Thư Hân để đòi công bằng.
"Cậu dám bỏ rơi mình để đi theo con bé mặt quạu kia!" – Khổng Tuyết Nhi bực bội ngồi xuống cạnh Ngu Thư Hân ở thư viện.
Ngu Thư Hân bật cười. "Mặt quạu" quả thực mô tả rất sát rồi.
"Không phải, mà là em ấy rủ mình mà."
"Nhưng cậu đồng ý đấy thôi?" – Khổng Tuyết Nhi đôi co lại. Hôm nay nhất định phải giành lại bạn thân.
"Nói nhỏ thôi, cậu đang ở thư viện đấy, Tiểu Tuyết. Nếu cậu muốn đi chơi với mình đến vậy, cậu có thể gọi điện mà."
"Cậu nói xem, lần trước mình gọi điện cho cậu, là ai nghe máy? LÀ TRIỆU MẶT QUẠU. Lần trước nữa mình gọi cho cậu, cậu nói, gì mà, đang đi với Tiểu Đường tới siêu thị, hẹn lần sau. Rồi sao? RỒI SAO? HẠI MÌNH PHẢI ĐI MỘT MÌNH TỚI TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI."
Ngu Thư Hân rúc rích cười. Thật quá trẻ con rồi.
"Cậu còn dám cười? Hôm nay mình giết cậu." – Khổng Tuyết Nhi đưa tay lên làm bộ bóp cổ Ngu Thư Hân.
"Nhìn xem có người cũng định giết bạn thân của mình kìa, Tiểu Đường."
Một giọng nói trầm trầm đầy mỉa mai vang lên. Chiếc ghế trước mặt Khổng Tuyết Nhi bị kéo ra, một người hạ mình ngồi xuống. Bên cạnh là Triệu Tiểu Đường mặt mày nhăn nhó, nhìn người kia đầy khó chịu.
"Dụ Ngôn, mỉa mai ai vậy?"
"Cậu đó, chẳng phải cậu cũng bỏ quên mình à. Mình cũng muốn giết cậu." – Dụ Ngôn khinh bỉ đáp lời.
Khổng Tuyết Nhi trừng mắt nhìn hai người đối diện. Không cần thắp nhang cũng thấy người. Ngu Thư Hân thấy có lẽ tốt nhất nên dung hòa một chút.
"Triệu Tiểu Đường, đây là ai vậy?"
"Bạn thân của em, Dụ Ngôn. Dụ Ngôn, đây là Ngu Thư Hân mình đã kể với cậu, còn bên cạnh là bạn thân của chị ấy, Khổng Tuyết Nhi."
Dụ Ngôn ngơ ngác nhìn Khổng Tuyết Nhi vẫn còn đang hừng hực lửa giận.
"Công chúa, vẫn còn giận à?"
"Hai người quen nhau à?" – Ngu Thư Hân hỏi Khổng Tuyết Nhi.
"Dụ Ngôn thích mình." – Khổng Tuyết Nhi cố tình nói to để tất cả đều nghe thấy.
Dụ Ngôn trợn trừng mắt. Con người này bị làm sao vậy?
"Em thích chị bao giờ?"
"Em bám theo chị đấy còn gì? Oan gia ngõ hẹp thế nào lại là bạn của tên mặt quạu này."
"Công chúa, vừa phải thôi. Em không hề bám theo chị, là chị bám theo em. Chị cố tình va trúng em rồi viện cớ đi theo em nguyên một ngày."
Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường nhếch mày nhìn nhau ngán ngẩm. Hai người này có vấn đề thì có thể tự mình giải quyết, cần gì phải ngồi giữa thanh thiên bạch nhật cãi cọ ồn ào với nhau. Cho tới tận khi Ngu Thư Hân thu đồ đứng lên, kéo tay Triệu Tiểu Đường đi ăn tối, hai người kia vẫn chưa ngưng cuộc chiến của mình, vừa đi phía sau hai người vừa nói qua nói lại.
Triệu Tiểu Đường bất đắc dĩ phải làm tài xế cho ba người cùng đi ăn tối. Không thể chịu nổi tiếng cãi nhau, đành quay lại nói với hai người ghế sau:
"Mình đâu có rủ hai người đi ăn tối? Nếu muốn ăn làm ơn im lặng."
Khổng Tuyết Nhi hậm hực quay mặt ra ngoài cửa. Còn Dụ Ngôn bực tức lấy điện thoại ra chơi game. Ngu Thư Hân nở nụ cười dịu dàng nhìn Triệu Tiểu Đường, đưa tay xoa lên mu bàn tay em, ý bảo em đừng giận. Bốn người tới nhà hàng lẩu, chọn một vài món rồi ngồi đợi mang lên. Triệu Tiểu Đường thấy người không khỏe lắm, đầu em hơi đau. Ngu Thư Hân lo lắng lấy tay xoa xoa hai bên thái dương. Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn cảm thấy mình bỗng nhiên phát sáng.
"Chị, em cũng đau đầu." – Dụ Ngôn cố dùng giọng nói của mình để thuyết phục Khổng Tuyết Nhi làm điều tương tự.
"Vậy nhúng đầu vào nồi lẩu đi. Tay của chị không phải để xoa bóp cho người khác."
Ngu Thư Hân bật cười, vẫy vẫy Dụ Ngôn đưa đầu lại gần đây, để chị xoa đầu cho em. Trong góc kia, Triệu Tiểu Đường thấy cơn đau đầu chuyển thành ngọn lửa đốt cháy đứa bạn thân đang được xoa đầu kia.
Sau khi ăn xong, Dụ Ngôn tình nguyện đi cùng Khổng Tuyết Nhi về nhà. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường cùng nhau lái xe về căn hộ của mình. Triệu Tiểu Đường có vẻ bực bội điều gì, không nói cũng không thèm liếc Ngu Thư Hân lấy một cái. Hai người ngồi trên sofa, một người xem phim, một người đọc sách, cũng không có ai nói với nhau câu gì.
Ngu Thư Hân không hiểu mình đã làm gì sai, hay là ai đã chọc giận Triệu Tiểu Đường. Thấy em hành hạ cái điều khiển trên tay, cô ngồi dậy chắn tầm nhìn của em. Cả khuôn mặt ở trước mặt em cười toe toét.
"Tiểu Đường, ai làm em bực hả?"
"Không, tránh ra em xem phim."
"Tiểu Đường, em đang bực mình mà." – Ngu Thư Hân kéo dài giọng năn nỉ người kia nói cho mình biết.
"Không."
Triệu Tiểu Đường nhất quyết không nói. Ngu Thư Hân nhất quyết không buông tha. Muốn thi gan với cô thì còn phải sống thêm vài trăm năm nữa. Chắn màn hình không được, kéo tay áo không xong. Ngu Thư Hây đẩy người ngồi hẳn lên đùi Triệu Tiểu Đường. Hai tay vòng qua cổ em, dí sát mặt em vào mặt mình.
"Triệu Tiểu Đường, nói đi rồi chị tha cho."
"Ngu Thư Hân, chị làm cái gì vậy?" – Triệu Tiểu Đường trừng mắt nhìn cô đe dọa, nhưng má em thì đỏ lên. Phản chủ!
"Sao em lại đỏ mặt? Nói đi rồi chị xuống."
Ngu Thư Hân đúng là trêu chọc quá đáng. Nhưng Triệu Tiểu Đường không đáp lại, nhắm tịt mắt, không thèm nhìn vào cô. Hơi thở của hai người rất gần nhau. Bỗng dưng trời thật nóng.
"Triệu Tiểu Đường." – Ngu Thư Hân thì thầm.
Triệu Tiểu Đường nhíu mày càng chặt hơn nữa. Một lời nói đủ khiến em động tâm.
"Em ghen với Dụ Ngôn à?"
"Ai thèm ghen với cậu ta?"
"Em quá trẻ con rồi. Sao em lại ghen với Dụ Ngôn?"
"Em. Không. Ghen. Chị nói xem vì sao em phải ghen?"
"Vì Tiểu Đường thích chị."
Triệu Tiểu Đường ngừng giãy dụa. Ngu Thư Hân cũng không buồn ngồi xuống. Tiếng tivi phía sau lưng cô ngày càng nhỏ. Tiếng thở của em ngày càng lớn. Triệu Tiểu Đường mở mắt nhìn cô. Đôi mắt em như mọi ngày vẫn ngập tràn sóng nước. Hôm nay còn rung động hơn nữa. Ngu Thư Hân mỉm cười nhìn em, đợi câu trả lời. Thực ra dù em có trả lời thế nào, cô cũng biết sự thật là gì. Mắt của em chưa từng nói dối. Chỉ có câu trả lời của cô mãi sẽ chờ đợi sự thật được nói ra.
Triệu Tiểu Đường nắm rõ câu trả lời trong tay. Nhưng không chắc có nên nói ra hay không. Em vốn là người rất rõ ràng. Yêu là yêu, ghét là ghét. Em biết mình thích Ngu Thư Hân từ ngày cô nằm đọc sách trước mặt em cả tiếng đồng hồ, dù chỉ mới gặp. Đơn giản là vì cảm giác ở cạnh cô khiến em vô cùng thoải mái. Càng tiếp xúc, em càng thấy tình cảm của mình thêm rõ. Ngu Thư Hân rất tốt bụng, chu đáo, trưởng thành, có thể bao dung cho sự trẻ con cố chấp của em. Luôn đồng ý với em. Cô biết em thích làm hơn nói. Cô đôi khi hơi nũng nịu, có những lúc rất đòi hỏi, nhưng cô không làm em khó chịu. Thời gian gặp nhau tuy không dài, nhưng cảm giác mỗi lần ở cạnh cô đều xứng đáng bằng trăm năm. Chính là cảm giác cố nhân gặp lại qua bao nhiêu tiền kiếp, cuối cùng lại không tránh được sợi chỉ đỏ nhân duyên.
Triệu Tiểu Đường rụt rè ngửa đầu mình lên một chút, tiến sát tới khuôn mặt của cô. Em đưa tay mình ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại gần. Hơi ấm của cả hai quyện chặt vào nhau. Tới khi đã gần chạm vào môi cô, em giật mình lùi lại e dè. Cô bật ra một tiếng cười nhè nhẹ, rồi áp môi mình vào môi em. Môi em rất mềm và ấm áp. Thơm mùi son dưỡng. Cô mút lấy cánh môi em, rồi nhẹ nhàng siết chặt vòng tay quanh cổ em. Em ôm chặt lấy eo cô, một tay đưa lên miết phía sau mái tóc. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, Triệu Tiểu Đường cảm nhận người kia đang muốn rút sạch hơi thở của mình, dùng lưỡi mạnh bạo đẩy vào trong khoang miệng. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, Ngu Thư Hân bắt đầu cảm nhận một cảm giác nhộn nhạo bên trong bụng, lan dần ra các đầu ngón tay run rẩy. Cho tới khi không thể thở được nữa, Triệu Tiểu Đường mới dứt cơn mê muội, gục đầu vào vai Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân dùng tay xoa nhẹ mái tóc em, điều hòa hơi thở của mình cho bình ổn.
"Em thích chị." – Triệu Tiểu Đường nói rất khẽ, chỉ đủ để Ngu Thư Hân nghe thấy.
Ngu Thư Hân không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com