Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 : Trong nghĩa trang

Mặt đất rất ẩm ướt nếu phải so sánh với bãi cỏ trong sân trường. Nó làm bạn nhận ra rằng bạn đã rời khỏi Hogwarts. Bạn lăn dài trên nền đất ẩm ấy và dừng lại ngay trước mũi chân một người đàn ông. Hắn ta có gương mặt to bự cũng cái răng khểnh khiến cho hắn trông chẳng khác gì một con chuột. Hắn nhìn bạn rồi nhoẻn miệng cười và nói :

"Đây không phải là lần đầu chúng ta gặp đâu, cô Derbyshire ơi! Nhưng tôi vẫn rất được hân hạnh giới thiệu. Tên tôi là Peter Pettigraw, một người bạn cũ của cha mẹ cô! Tôi biết rất nhiều về cô đó! Tôi đã kể về ngài rằng, tôi thấy Snape, hắn cấm túc cô mỗi tuần. Nhưng thực ra hắn đã dạy dỗ cô phải không? Dạy cô phải trung thành với ngài..."

Hắn luyên thuyên bất tận về ngài. Bạn nhìn trân trân cái đồng xu nằm lăn lóc trên bãi cỏ. Nó là gì? Một thứ đồ có thể di chuyện bạn từ Hogwarts đến tận một nơi xa lạ như thế? Đầu óc bạn trắng xóa với những ý tưởng hoang đường.

Nó phải là một cái khóa cảng. Các bạn đã được học hồi năm thứ nhất rồi. Nếu vậy thì nó có thể đưa bạn trở về lại Hogwarts. Trước cả khi bạn kịp chồm đến và chạm lấy đồng xu thì một cái giọng ồm ồm lạnh lẽo vang lên làm đáy lòng bạn chùng xuống :

"Thôi lảm nhảm đi! Đưa cho con bé cái nó cần! Tối nay chúng ta sẽ có khách..."

Hắn ta vâng lệnh ngay lập tức. Hắn đưa tay cầm lấy một cái bọc và ném xuống cùng một nụ cười :

"Một món quà mà Chúa tôi đã tặng cho cô."

Bên trong cái bọc ấy là một chiếc mặt nạ và một cái áo chùng cỡ lớn. Người đàn ông vẫn nhìn bạn chằm chằm một cách thiện ý. Bạn siết chặt chúng trong tay và cho rằng mình cần phải mặc nó vào. Toàn bộ cái áo chùng đã xuất sắc che đi bộ đồng phục Slytherin của bạn. Trong khi chiếc mặt nạ ẩn giấu gương mặt của bạn đằng sau chất thép nặng nề.

Trái tim bạn run rẩy vì sợ hãi. Đây là đâu? Vì sao bạn lại ở đây? Cái gì sẽ diễn ra. Bạn bấu móng tay vào đùi để bình tĩnh trở lại.

Bế quan bí thuật. Bạn nghĩ về nó và lặng lẽ sắp xếp lại tâm trí hỗn loạn của mình.

Ophelia có thể sẽ cảm thấy kì lạ vì bạn không quay lại. Nhưng cuối cùng cô ấy sẽ cho rằng bạn không tìm được bọn họ giữa đám đông. Có quá nhiều học sinh và bài thi thứ ba quá hấp dẫn. Đến khi họ nhận ra bạn mất tích, có lẽ chỉ qua mười giờ tối khi cuộc thi kết thúc rồi.

Pettigraw bước lại gần cái bọc vải gần đó và ôm nó vào lòng. Lúc này bạn mới nhận ra âm thanh ồm ồm khi nãy vang lên từ đó. Nó giống như một đứa trẻ sơ sinh. Gần đó còn có một con rắn đang cuộn mình lại ngủ. Hắn ôm theo cái bọc lại gần chỗ của bạn. Theo mỗi một bước chân của hắn, cơn đau ở tay càng trở nên dữ dội hơn. Rồi từ trong cái bọc, một chất giọng lạnh lẽo như băng khi nãy lại lần nữa vang lên trong nền trời tăm tối :

"Ta cảm thấy tiếc vì phải gặp ngươi trong bộ dạng này, Y/N Derbyshire. Đứa trẻ đáng thương bị giam cầm bởi một đám nhu nhược. Đứa trẻ mang dòng máu Derbyshire, những kẻ thuần chủng và trung thành nhất với ta. Chỉ một chút nữa thôi và ta sẽ giải phóng ngươi khỏi ngục tù."

Cảm nhận được chút sát khí như tro tàn, chân bạn quỳ xuống nền đất ẩm ướt. Bạn thậm chí còn chẳng cảm thấy được sức lực của chính mình. Bởi một cơn run sợ dâng lên từ khắp mọi tế bào. Bạn biết chính xác đó là gì. Bạn biết chính xác đó là ai. Thứ linh hồn mỏng manh mà dai dẳng bám víu lấy cõi đời này. Chân bạn cứng ngắc và giống như bị trói xuống mặt đất vậy. Nỗi kinh hoàng gợi lên vô số những hồi ức lạ lẫm.

Rồi bạn mấp máy môi, giọng lạnh đi vì một cơn gió thổi qua hay chỉ bởi chút tàn dư của cái chết trỗi dậy trong mình :

"Vâng, thưa Chúa của tôi."

Hắn cười trước phản ứng của bạn. Gương mặt bạn bị che khuất bởi chiếc mặt nạ lạnh. Mỗi một âm thanh mà hắn tạo ra khiến cho bạn trở nên trống rỗng. Sự sợ hãi giống như một làn khỏi mỏng manh nhanh chóng bị nuốt chửng bởi hố đen khổng lồ sâu trong bạn. Cái hố đen mà thầy Snape vẫn luôn muốn đào bới. Thứ sức mạnh nhỏ bé che lấp cả trời xanh.

Rồi trái tim bạn chùng xuống trong lúc mặt trời biến mất đằng sau đường chân trời.

Đêm chỉ mới bắt đầu.

Gió rít bên tai và bạn không biết mình phải chờ bao nhiêu lâu nữa bên dưới mặt đất. Không gian im ắng tuyệt đối như thể thách thức tâm trí của bạn. Bài thi thứ ba đã bắt đầu chưa? Vì sao bạn lại ở đây chứ? Bài thi thứ ba và sự việc này liệu có liên kết gì với nhau chăng? Nó có liên quan gì tới các quán quân không? Bạn dằn lòng xuống khi nghĩ tới Cedirc. Đây không phải lúc để bạn phân tâm. Chỉ một sai sót cũng có thể đẩy bạn vào cái chết.

Tầm mắt bạn đảo ra xa hơn để nhìn thấy những ngôi mộ mọc lỏm chỏm trên bãi cỏ đang héo tàn. Nghĩa trang lúc này quá tối để bạn xác định được rằng bạn đang ở đâu trên Anh Quốc. Hay có lẽ nơi này không phải là nước Anh chăng? Chẳng có biển hiệu nào chung quanh trừ những cái tên xa lạ.

Có lẽ là một giờ, hoặc chỉ mới nửa giờ trôi qua. Bạn không đeo đồng hồ để xác định được thời gian. Nhưng ngay cả mặt trăng cũng bắt đầu di chuyển ở phía trên đầu của bạn.

Cuối cùng cũng một thứ âm thanh khác với tiếng gió đánh tan bầu không khí bên trong nghĩa trang. Tiếng lẻng kẻng vang lên bên phía bên kia khu nghĩa địa. Hắn nói mà không thể che giấu được sự phấn khích tột độ của mình :

"Thằng bé đến rồi."

Pettigraw đứng dậy ngay lập tức. Hắn ôm theo cái bọc và tiến qua phía bên kia khu rừng. Không ai nói với bạn cả, nhưng bạn cũng đứng dậy và đi theo hắn ta. Và rồi bạn nhìn thấy một mái tóc màu cỏ lau tung bay trong cơn gió. Răng bạn cắn lấy môi trên đến bật máu. Vận mệnh như một vở kịch bi hài .

Hai thiếu niên ngơ ngác trước khung cảnh tan hoang trước mắt. Trái tim bạn hoang tàn và hỗn độn.

Hãy chạy đi. Họ phải rời khỏi đây. Tại sao họ lại ở đây? Tại sao đứa bé được chọn lại đến nơi này? Và tại sao Cedric đi cùng với đứa nhỏ? Trước cả khi bạn kịp gào lên hay kịp chạm đến cây đũa phép của mình. Trước cả lúc bạn nhận ra cái điều gì sẽ diễn ra tiếp theo. Và trước cả khi dòng thời gian kịp trôi chảy thành hình. Giọng ngài vang lên một cách lạnh lẽo và khinh khi :

"Giết thằng thừa đó đi."

Ánh sáng xanh soi rọi toàn bộ không gian chung quanh các bạn. Ánh sáng xanh dội vào người thanh niên mới mười bảy tuổi, trẻ trung và tràn ngập yêu thương. Bạn đứng sững lại và quá kinh hãi để phát ra bất cứ tiếng động gì. Đôi mắt bạn mở to ra chỉ để nhìn thân xác Cedric ngã xuống nền đất ẩm ướt đó trong sự bất lực. Cùng với nỗi đau tuyệt vọng xé toạc linh hồn mình ra, nước mắt bạn chảy dài trên gương mặt và rơi xuống nền đất. Chẳng ai hay và chẳng ai biết. Trái tim bạn gần như bị bóp nát trước cái sự thật mà bạn vừa mới chứng kiến. Nó quá đỗi tàn khốc.

Và bạn hỏi tại sao? Vì sao? Có phải đây lại là một cơn ác mộng khác? Một trong những cơn mơ mà bạn nhìn thấy mỗi đêm.

Tâm trí bạn kêu gào. Móng tay bấu vào da thịt làm chính mình bật máu. Cơn đau như muốn nói rằng đêm nay không phải một giấc mộng. Tất cả đều là thật. Nỗi đau là thật. Máu tanh tưởi cũng là thật. Bạn ở đây cũng là thật. Quỳ trên nền đất ẩm này là thật.

Anh ấy đã chết. Anh nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Đồng tử mở to ra trong nỗi kinh hoàng chưa kịp biết đến. Anh ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Cái chết đến quá đột ngột. Cơ thể bạn dại đi bởi nỗi đau. Cơn đau ở mặt trong phía tay trái chẳng là gì. Chẳng là gì so với nỗi mất mát này.

Một nỗi tuyệt vọng sâu không đáy như muốn nhấn chìm bạn xuống địa ngục. Xúc giác đột nhiên trở nên xa lạ.

Để rồi lúc Pettigraw xuất hiện trong tầm mắt bạn cùng với một cây đũa phép. Nỗi đau trong một khắc biến thành nỗi hận. Bạn muốn giết hắn như cách hắn làm với Cedric. Bạn siết chặt lấy cây đũa phép. Giọng thầy Snape lặp đi lặp lại bên trong tâm trí một cách điên cuồng nhằm níu giữ trái tim người học trò lại :

Hãy sắp xếp lại tâm trí của trò.

Bạn muốn gào lên rằng mình không thể. Bạn muốn bật khóc thành tiếng. Bạn muốn vung cây đũa phép và làm nguội đi thứ cảm xúc đau đớn này. Bạn muốn giết chết người đàn ông trước mắt. Kết thúc sinh mệnh gã như cách gã đã hủy diệt bạn. Nhưng rồi tiếng hắn cười khiến bạn run rẩy đến nỗi gục xuống nền đất ướt. Đất dính áo chùng. Bạn thậm chí chẳng còn sức để quan tâm.

Sao bạn phải nín nhịn hoài? Nhịn những bài viết bịa đặt về mình. Nhịn nhục chờ đợi ngày mình trưởng thành để mà còn sải cánh bay khỏi cái lồng mang tên bộ pháp thuật. Nhịn cả những nỗi niềm không thể kể ai.

Mỗi một tràn cười của hắn là một gáo nước lạnh dội lên cơ thể đang run của bạn. Bạn cố gắng lấp đầy phổi bằng những đợt không khí mát lạnh. Làm hạ nhiệt trái tim nóng hổi và buộc nó phải trở nên tàn nhẫn nữa. Trước những ý nghĩ không chỉ làm cho trái tim bạn nát vụn mà còn khiến bạn đánh mất chút tự chủ cuối cùng.

Anh ấy sẽ không bao giờ mỉm cười với bạn nữa.

Bàn tay anh ấy sẽ không bao giờ xoa đầu bạn nữa.

Anh ấy sẽ không bao giờ dạy học cho bạn được nữa.

Mới lúc chiều, anh ấy còn ôm bạn, xoa tóc bạn. Chiếc mặt nạ bạc che đi những giọt nước mắt trong veo rơi xuống nền đất và hòa vào sự ẩm ướt của khu nghĩa trang. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com