Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Gặp lại người quen cũ

Sau trận chiến đầy kịch tính, Toru không kiềm chế được cảm xúc, ôm chầm lấy Tyranitar, người bạn đồng hành đã cùng cậu chiến đấu ngoan cường. Cậu cảm nhận được nhịp thở nặng nhọc của Tyranitar, nhưng ánh mắt của nó vẫn ánh lên sự tự hào và kiên cường. Ở phía sau, Rattata chạy quanh hai người, đuôi ve vẩy không ngừng như muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng với họ.

Ánh sáng từ trận đấu dần phai nhạt, và tiếng hò reo của khán giả vẫn vang vọng khắp đấu trường Cerulean. Bầu không khí chiến thắng tràn ngập khắp nơi, nhưng trong lòng Toru, cậu biết đây chỉ là những bước khởi đầu cho cuộc hành trình dài đầy thử thách phía trước.

Misty đứng lặng nhìn Gyarados của mình trở lại dạng bình thường sau khi Mega Evolution kết thúc. Toàn thân Gyarados phủ đầy vết thương, những lớp vảy xanh lam bị rách nát ở nhiều chỗ, nhưng sự kiêu hãnh của nó vẫn hiện rõ. Misty chậm rãi bước đến bên cạnh Gyarados, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nó. Cảm giác ấm áp từ cơ thể nó còn đó, dù nó đã mệt mỏi sau trận chiến dữ dội.

"Em đã làm rất tốt, Gyarados," cô khẽ nói, giọng đầy sự dịu dàng và tự hào.

"Chúng ta đã chiến đấu hết sức mình."

Gyarados mở mắt, khẽ phát ra một tiếng rên nhỏ nhưng đầy mãn nguyện, như thể nó cũng hiểu rằng nó đã dốc hết sức lực. Misty mỉm cười nhẹ, ánh mắt đượm vẻ thấu hiểu và không chút oán trách. Cô biết rằng cả hai đã làm tất cả những gì có thể, và hôm nay, đối thủ của họ xứng đáng với chiến thắng này.

Cô đứng dậy, nhìn về phía Toru và Tyranitar. Cậu nhóc đứng không xa, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng và tự hào. Tyranitar của cậu, dù kiệt sức, vẫn đứng hiên ngang, toát lên vẻ uy nghi và sức mạnh tuyệt đối.

Misty khẽ thở dài, không phải vì thất vọng, mà là vì sự ngưỡng mộ đang dần hiện rõ trong lòng cô. Toru... cậu ta thực sự là một huấn luyện viên tài năng. Cô nghĩ thầm, mắt nhìn chăm chú vào cậu bé. Không chỉ là sức mạnh, mà còn là khả năng đọc trận đấu, điều khiển Pokemon và sự kiên định. Chính điều đó đã giúp cậu ấy giành chiến thắng hôm nay.

Trong suốt trận chiến, Misty đã quan sát kỹ cách Toru và Tyranitar phối hợp với nhau. Không chỉ là sức mạnh vượt trội của Tyranitar, mà còn là sự thấu hiểu và đồng điệu giữa huấn luyện viên và Pokémon. Họ không cần phải nói quá nhiều; chỉ với một cái nhìn hay cử chỉ nhỏ, Tyranitar đã hiểu ý Toru ngay lập tức. Điều này không chỉ đến từ luyện tập, mà còn từ sự gắn kết sâu sắc giữa họ.

"Cảm giác này..." Misty nghĩ thầm, "...thật giống với cách Red từng chiến đấu ngày xưa."

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô. Toru, cậu ấy có tiềm năng trở thành một trong những huấn luyện viên vĩ đại nhất mà Kanto từng chứng kiến.

Ngay lúc đó, Misty tiến đến gần hơn, nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Chúc mừng em đã chiến thắng, Toru! Em đã thể hiện một màn trình diễn thật sự ấn tượng"

Misty giơ ra chiếc huy hiệu Cascade Badge lấp lánh, biểu tượng cho chiến thắng.

"Đây là huy hiệu Cascade Badge dành cho em," cô trao cho Toru.

"Em đã làm rất tốt, Toru. Chiến thắng này hoàn toàn xứng đáng."

Misty nói, giọng nói không chỉ đơn thuần là của một Gym Leader, mà còn là của một người huấn luyện viên giàu kinh nghiệm, biết cách nhìn nhận tài năng của người khác.

"Tyranitar của em rất mạnh, nhưng điều khiến chị ấn tượng hơn cả là cách em và nó phối hợp với nhau. Không chỉ sức mạnh, mà còn là sự hiểu biết giữa hai người. Đó mới là điều làm nên một huấn luyện viên giỏi."

Toru cúi đầu nhận huy hiệu, khuôn mặt cậu rạng rỡ nhưng vẫn giữ sự khiêm tốn.

"Cảm ơn chị, Misty. Em sẽ tiếp tục rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn."

Misty mỉm cười, cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt của Toru. Cậu bé này sẽ còn tiến xa hơn nữa, cô nghĩ thầm, ánh mắt đầy niềm tin vào tương lai của cậu. Chỉ cần cậu ấy tiếp tục giữ vững đam mê và khát vọng, không gì có thể ngăn cản cậu ấy trở thành một nhà vô địch thực thụ.

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Chúc mừng chiến thắng, Toru!"

Blue, nhà cựu vô địch Indigo Plateau, bước đến với nụ cười trên môi. Anh khoanh tay trước ngực, vẻ tự tin và lão luyện hiện rõ qua từng cử chỉ.

"Màn trình diễn hôm nay thực sự rất ấn tượng. Cậu đã làm tốt lắm, nhóc" Blue nói

Toru bất ngờ trước sự xuất hiện của Blue.

"Anh Blue? Lâu rồi không gặp!" Toru reo lên, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui hội ngộ.

Blue mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự khích lệ. "Nhóc đang đi đúng hướng, Toru. Cứ tiếp tục thế này, chẳng gì ngăn được nhóc trở thành nhà vô địch. Red và tôi cũng từng bắt đầu như nhóc, thậm chí còn chật vật hơn. Red đã chọn cách đi thật xa, đối mặt với những điều chưa ai biết. Còn tôi ở lại, để giữ vững những gì đã có. Giờ thì nhóc đã có hai huy hiệu rồi, hành trình chỉ mới bắt đầu thôi, và tôi tin nhóc sẽ còn tiến xa hơn nữa."

Toru cảm nhận được sự khích lệ lớn lao từ Blue. Hành trình của cậu bắt đầu muộn hơn so với Red và Blue, nhưng cậu biết rằng mình vẫn còn rất nhiều cơ hội để phát triển và chinh phục những thử thách tiếp theo.

Misty, đứng bên cạnh, cũng gật đầu đồng tình. "Cậu đã thể hiện rất tốt hôm nay, Toru. Nhưng hành trình thực sự của một huấn luyện viên không chỉ dừng lại ở những trận thắng. Nó còn nằm ở sự kiên nhẫn, lòng quyết tâm và khả năng học hỏi từ mỗi trận đấu."

Toru mỉm cười, cảm nhận được sức nặng của những lời khuyên từ hai người huấn luyện viên kỳ cựu trước mặt mình.

"Cảm ơn cả hai rất nhiều. Em sẽ không ngừng cố gắng!"

Blue đưa mắt nhìn Misty, rồi quay sang Toru. "Được rồi, chúng ta nên đưa Pokémon của mình đi chữa trị. Không có gì quan trọng hơn việc chăm sóc cho những người bạn đã chiến đấu hết mình."

Misty gật đầu, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. "Đúng vậy. Gyarados của chị cũng cần được nghỉ ngơi."

Cả ba cùng nhau rời khỏi đấu trường, bước về phía Trung tâm Pokemon gần đó. Trên đường đi, cuộc trò chuyện xoay quanh những trải nghiệm và bài học từ trận đấu. Cả Misty và Blue đều chia sẻ những câu chuyện về hành trình của họ, từ những ngày đầu tiên bắt đầu như huấn luyện viên cho đến khi trở thành những người đứng đầu Kanto.

Trên đường đi đến Trung tâm Pokemon, Blue nhìn Rattata đang bám trên đầu Toru với cái đuôi đang lắc qua lắc lại đầy vui vẻ. Ánh mắt anh khẽ khàng dõi theo nó, một cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong tâm trí.

"Có chút khác biệt so với cậu ấy," Blue lẩm bẩm, giọng nói đầy suy tư.

Toru quay lại nhìn Blue đầy thắc mắc "Sao thế?"

"À, không có gì," Blue nhanh chóng gạt đi, cố che giấu sự xúc động trong lòng. "Chỉ là tự nhiên nhìn thấy Rattata khiến anh nhớ đến một vài điều."

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Rattata, Blue đã nhìn thấy bóng dáng của người bạn cũ. Anh nghĩ thầm: "Cậu bé này... rất giống cậu."

Toru mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng. Cậu hiểu rõ cảm xúc của Blue lúc này, một nỗi buồn sâu thẳm mà chỉ những ai từng mất đi người thân mới thấu hiểu.

Khi họ đến Trung tâm Pokemon, Y tá Joy mỉm cười chào đón họ. Misty và Toru trao những Pokemon của mình cho cô, để chúng được chữa trị và nghỉ ngơi sau trận chiến đầy căng thẳng.

Trong lúc Tyranitar được chữa trị, Toru cùng Rattata và Green tiến vào nhà ăn của Trung tâm Pokemon để nạp lại năng lượng. Không gian nhà ăn rộn rã tiếng trò chuyện, mùi thơm của đồ ăn bốc lên làm dịu đi sự mệt mỏi trong lòng mỗi người.

Toru cười nhẹ, đưa cho Rattata một phần thức ăn Pokemon đầy dinh dưỡng, còn mình thì gọi một phần cơm cà ri nóng hổi. Green cũng chọn một suất sandwich và bắt đầu trò chuyện:

"Toru, cậu đã làm rất tốt hôm nay. Tôi thấy cách cậu chỉ huy Tyranitar thật sự ấn tượng."

Blue nhìn cậu với  ánh mắt đầy kỳ vọng.

"Toru, cậu có tiềm năng trở thành một huấn luyện viên tuyệt vời. Cứ tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, cậu sẽ đạt được những điều phi thường."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt dường như đang hướng về quá khứ.

"Nhìn Red và tôi, chúng tôi cũng từng là những cậu bé đầy khát vọng như cậu. Hãy ghi nhớ những bài học từ thất bại và thành công, và đừng bao giờ ngừng học hỏi."

Toru gật đầu, cảm nhận được sự kỳ vọng trong lời nói của Blue. Cậu hiểu rằng hành trình của một huấn luyện viên không bao giờ kết thúc, và luôn có những thử thách mới đang chờ đợi phía trước.

"Anh Red hiện tại đang ở đâu ạ?"

Toru hỏi, vẻ tò mò hiện rõ trên gương mặt. "Em nghe nói anh ấy đã đi rất nhiều nơi."

"Đúng vậy,"

Blue đáp, "Red đang tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, khám phá những vùng đất mới và hoàn thiện Pokedex. Cậu ấy luôn hướng đến những thử thách mới, không bao giờ chịu dừng lại."

Khi cả ba người sắp ăn xong, Blue nhìn Rattata đang vui vẻ gặm bánh quy, rồi quay sang Toru với một nụ cười tinh nghịch.

"Toru, cậu đã làm rất tốt khi giành chiến thắng ở hai Hội quán. Nhưng để trở thành một huấn luyện viên giỏi, cậu cần phải trau dồi thêm kỹ năng chiến đấu thực tế. Rattata của cậu rất có tiềm năng, nhưng vẫn còn nhiều điều cần học hỏi. Tôi sẵn sàng giúp cậu huấn luyện nó qua một trận đấu thực chiến."

Trong thế giới Pokemon, việc huấn luyện và gia tăng kinh nghiệm cho Pokemon là yếu tố then chốt để chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Toru nhận thấy đây là cơ hội tuyệt vời cho Rattata của mình, không chỉ để nâng cao kỹ năng chiến đấu mà còn để học hỏi từ những trận đấu thực tế. Một trận đấu với Blue, người nổi tiếng với khả năng huấn luyện Pokemon xuất sắc, chắc chắn sẽ mang lại nhiều kinh nghiệm quý báu.

Toru mỉm cười đáp lại, vẻ phấn khích hiện rõ. "Cảm ơn anh, Blue. Buổi chiều nay, chúng ta gặp nhau tại sân đấu phía sau Trung tâm Pokemon nhé. Em rất mong chờ trận đấu này."

Cả nhóm bật cười, không khí trong nhà ăn trở nên thoải mái hơn. Sau khi dùng bữa, họ rời khỏi bàn ăn và tiến về khu vực gọi điện của Trung tâm Pokemon.
Tại khu vực gọi điện, Toru đứng trước một thiết bị giao tiếp hiện đại, vừa là máy tính vừa có khả năng kết nối video. Cậu nhanh chóng nhập số liên lạc của Giáo sư Oak, người từ lâu đã trở thành một trưởng bối đáng kính trong cuộc đời cậu.

Màn hình lóe sáng, gương mặt hiền từ của Giáo sư Oak xuất hiện.

"Toru! Cháu đây rồi. Ta vừa nhận được báo cáo từ Misty về trận đấu của cháu hôm nay. Cháu làm rất tốt!"

Toru mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào.

"Cháu cảm ơn Giáo sư. Đây là hai huy hiệu đầu tiên của cháu," cậu nói, lấy hộp đựng huy hiệu ra và giơ lên cho Giáo sư Oak xem.

Giáo sư Oak gật đầu, giọng đầy khích lệ:

"Rất tuyệt vời, Toru! Cháu đã tiến xa hơn ta mong đợi. Nhìn thấy cháu trưởng thành như thế này, ta thật sự rất tự hào. Ông bà cháu chắc chắn cũng sẽ cảm thấy như vậy. Ta sẽ báo tin vui này đến họ ngay."

Toru cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại một chút, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.

"Cảm ơn Giáo sư. Cháu hy vọng ông bà sẽ vui. Cháu muốn họ biết rằng cháu vẫn ổn và đang cố gắng từng ngày để thực hiện ước mơ của mình."

Giáo sư Oak cười hiền từ:

"Họ chắc chắn sẽ rất tự hào về cháu. Hãy tiếp tục giữ vững niềm tin và đam mê, Toru. Nếu có gì cần, đừng ngại gọi cho ta. Ta luôn ở đây để hỗ trợ cháu."

Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí ấm áp. Toru rời khỏi khu vực gọi điện với trái tim tràn đầy động lực. Cậu cùng Green và Misty trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho trận đấu vào buổi chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com