Sáng hôm sau, Jacob trực tiếp tới bệnh viện và đưa nó về sau khi được kiểm tra một lượt. Thằng bé liên tục hỏi nó về lí do vì sao ngủ lâu như thế nhưng đến Olivia còn không biết thì sao có thể trả lời cậu được đây ?
- Nếu chị mệt thì cứ ngủ đi, em sẽ canh ở dưới cho
Ý thằng bé là canh nhà Cullen ấy hả ?
- Được rồi, nhờ em vậy
Olivia chắc chắn chuyện nó ngủ liên miên hai tuần cũng đến tai Alice và Edward rồi. Nhưng nó quá mệt mỏi để nghĩ tiếp, chỉ có thể tự ép bản thân ngủ thêm giấc nữa. Dù sao thì mùa hè này nó không muốn ở Forks đâu..
___________________
Olivia lần nữa lạc vào trong mộng cảnh, nhưng dường như không chỉ mỗi tầm nhìn và tâm trí mà cả thân thể nó đã trôi dạt vào huyễn cảnh vô thực này, một cách lững lờ
- Olivia Odette Oswald....tôi đang đợi cô đấy
Nó giật mình khi nghe thấy có người gọi đầy đủ tên nó, người duy nhất biết tên đệm của của nó là Darlene đã mất rồi, không lẽ đến bác sĩ ở Forks cũng chui vào đây ? Nhưng sao họ có thể tìm và nhớ được cái tên đệm mà Darlene đặt cho nó chứ ?
- Ai đấy ?
Olivia không run sợ vì nó biết bản thân ở trong mộng cảnh sẽ chẳng thể bị hề hấn gì cả. Từ trong hư vô, dáng hình quen thuộc nó thấy hàng đêm từ từ hiện hữu.
Bất ngờ hơn là cùng với gương mặt nó thấy mỗi ngày trong nhà tắm....đây là Olivia Odette Oswald mà ?
- Olivia Osiris Ogden là cái tên mà cô đã từng thấy...cũng là tên tôi....cũng là tên của cô
Olivia Osiris Ogden mỉm cười hiền hoà, trái với Olivia Odette Oswald đang nhăn nhó khó hiểu. Thật sự, chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủn ấy mà đã biết bao chuyện xảy ra, nó không thể thích ứng kịp thời được
- Olivia Osiris Ogden là tên của cô, Olivia Odette Oswald mới là tên của tôi....chúng ta khác nhau, Osiris
Olivia quyết định gọi người kia bằng tên đệm vì nếu gọi "Olivia" cảm giác như đang gọi chính mình bằng thân thể của người khác ấy. Olivia Osiris Ogden giống nàng đến từng chi tiết, cảm giác như đứng trước gương ấy
- Chúng ta giống nhau, Odette....linh hồn cô chỉ có một nửa và đó là một nửa linh hồn của tôi. Cả đời tôi chỉ có hai chấp niệm đó là không thể hạnh phúc và không thể sống sót....Linh hồn của cô chính là chấp niệm thứ hai của tôi, Odette
Olivia Odette Oswald đứng ngơ ra đó mất một kucs để có thể tiêu hoá toàn bộ những lời mà người kia nói. Vậy có khác gì khi nói rằng nó và Olivia Osiris Ogden kia chính là một không ? Đây là điều hoàn toàn vô lí !
- Cô đã sống với một nửa linh hồn và tìm được anh ấy....nhưng tôi rất tham lam, lại muốn tiếp tục hạnh phúc bên Jazzy....tiếc là với nửa linh hồn không có thể xác thì chẳng thể làm được gì
- Vậy, điều mà cô muốn nói ở đây là gì ?
Olivia Odette Oswald tra hỏi rõ ràng, dù có là chính bản thân thì cũng sẽ không mủi lòng hay mất cảnh giác. Olivia Osiris Ogden thì chỉ mỉm cười rồi nhìn nó, với một ánh mắt chất chứa sự tin tưởng, tin vào nó và nửa linh hồn trong cơ thể
- Sau khi cô tỉnh dậy, Olivia Osiris Ogden sẽ biến mất còn Olivia Odette Oswald sẽ có một linh hồn toàn vẹn. Tới lúc đó....cô sẽ chấp nhận thân phận của mình, chấp nhận tình cảm của "chấp niệm" còn lại này...
-....
- Khi tỉnh dậy, hãy tìm chiếc nhẫn đính hôn của Jazzy, anh ấy chắc chắn sẽ nhớ ra tôi...nhớ ra chúng ta
-.....Còn gì nữa không ?
- Tôi biết chỉ với một nửa linh hồn sẽ không thể ép buộc được cô, thế nên tôi cũng muốn cô có được một cuộc sống tốt hơn với một linh hồn vẹn toàn....nhưng làm ơn hãy nói với Jazzy rằng đừng quên tôi, cũng đừng quên lời hứa giữa chúng tôi...
Olivia Osiris Ogden rơi nước mắt, cảm giác như sự tồn tại trước mắt sẽ nhanh biến mất...
__________________
Olivia tỉnh giấc, không hề giật mình hay hoảng loạn, còn cảm giác như cơ thể đã được lấp đầy bởi một thứ gì đó. Có lẽ là một nửa linh hồn như Olivia Osiris Ogden đã nói đến. Quả là một chấp niệm lớn lao, nó đã khiến Olivia nhớ đến những kỉ niệm khi ở bên Jasper, nhưng không phải qua giấc mơ mà là thực sự từng trải qua.
Cảm giác hoài niệm mong nhớ ngày càng tăng một cách khó hiểu, "cuộc sống tốt hơn" mà Olivia Osiris Ogden đã đến là đây sao ? Không dám nhận mất
Trái tim của Olivia cứ đập từng nhịp nặng nề, nhưng trước hết cũng phải thực hiện điều ước đầu tiên của Olivia Osiris Ogden trước đã. Nhưng nó có thể tìm chiếc nhẫn ở đâu đây ? A...căn nhà nhỏ của Olivia Osiris Ogden toạ lạc nơi Houston, Texas...
Olivia nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Điều mà nó muốn nhất kể từ bây giờ chính là tránh không chạm mặt nhà Cullen, đặc biệt là Jasper Hale....vì anh ta chính là người mà linh hồn này yêu say đắm, tới nỗi si mê điên cuồng. Chấp niệm đối với tình yêu của anh ta quá lớn....
- Jake
Oh my god, quên mất thằng bé vẫn còn ở đây. Giờ làm sao lấp liếm lí do để rời Forks đây ?
- Liv, nửa đêm rồi chị còn muốn đi đâu ?
- Jake, chẳng phải em nói chị phải tránh xa nhà Cullen sao ? Chị đã nghĩ thông suốt rồi. Trước hết, chị sẽ rời Forks cả mùa hè....
- Đến đâu ?
Nhìn vào dáng vẻ vừa giận vừa thương của Jacob, nó hiểu thằng bé lo cho nó nên cũng không muốn nói dối thêm chút nào
- Houston
-....Em đưa chị đi
Olivia nhanh chóng kéo theo cái vali nhỏ của mình cùng với balo. Nó cảm thấy thật may mắn vì Jacob không hỏi quá nhiều, hoá ra thằng bé tin tưởng nó đến thế. Jacob à, chị nợ em một lời xin lỗi
- Jake, chị mong chuyến đi này sẽ là bí mật của cả hai chúng ta...
- Nhà Cullen sẽ không thể biết được điều gì đâu. Cứ tin ở em, Liv. Giờ thì bám chắc vào nào
Olivia nghe lời Jacob, vòng tay qua trước ôm chặt lấy eo của thằng bé. Jacob rồ ga lên phòng vù một phát làm nó suýt không thắng kịp mà ngã ra phía sau
- Em xin lỗi nhé Liv !!
- Đừng lo...chúng ta phải tới Port Angeles trước sáng mai đấy
Olivia nhìn Jacob, không cần nói cũng biết thằng bé đang cười khẩy đắc ý rồi. Jacob phóng rất nhanh, thông thường đều rơi vào khoảng 60-70km/h. Nhưng bây giờ là trong đêm, thực sự không cần tiết chế, cứ 100km/h mà vặn tay ga thôi
- Jacob, đừng quên em đang nắm giữ một mạng người đấy !!
- Cứ ôm chặt vào và tin ở em !!
Olivia không nói gì thêm, cái tốc độ này đủ để khiến nó nếm mùi rồi, chỉ biết áp mặt vào lưng Jacob rồi tin tưởng thằng bé thôi. Nhưng tâm trạng của nó lại trở nên xấu đi khi nhớ lại tất cả mọi chuyện. Olivia không biết nên cảm thấy như thế nào vào lúc này nữa.
Buồn ? Rất nhiều là đằng khác
Vui ? Cũng có
Lo lắng ? Cái này chiếm đa số
Cam chịu chấp nhận ? Cái này là chắc chắn rồi, nó không thể tự phủ nhận chính bản thân mình được. Và dù có đổ vỡ thế nào thì cũng không được phép nghĩ đến cái chết
Olivia lại bất chợt nghĩ tới Alice, người bạn nó trân quý nhất chỉ sau Jacob. Cô nàng là bạn đời của Jasper, Olivia cảm giác thật tội lỗi khi lại nghĩ về anh chàng Whitlock ấy bằng cái cảm xúc chết tiệt này
Nhưng Olivia cũng không thể tự phủ nhận cảm xúc của mình, dù có muốn cũng không. Nó không muốn sống trong sự lừa dối của chính bản thân, nó muốn chấp nhận tất thảy mọi thứ không thể thay đổi. Chính xác thì là tình cảm của nó lúc này....
Có lẽ Alice sẽ chẳng thể ngờ tới, cũng như Jasper có lẽ cũng chẳng hề biết đến sự hiện diện của thứ tình cảm này. Dù có ra sao, Olivia chắc chắn cũng sẽ không chen chân vào
Nhưng đột nhiên nghĩ thế này lại làm nó nảy sinh ra thêm một nghi vấn. Vì cái cớ gì mà Jasper Whitlock Hale lại có thể quên đi Olivia Osiris Ogden được kia chứ ? Dù là cố để quên nhưng không lí nào lại như thể hoàn toàn chưa từng gặp được !! Quả nhiên trong chuyện này có quá nhiều ẩn khúc, dù có lấy lại được kí ức từ một nửa linh hồn thì cũng không thể biết hết hoàn toàn
Nhưng gượm lại đã nào, trước khi chết Olivia Osiris Ogden đã thấy điều gì nhỉ ? Người phụ nữ thì thầm bên tai Jasper ? Liệu có đúng không nếu nghĩ rằng ả ta chính là ma cà rồng, lại còn có thể thao túng Jasper dễ dàng đến thế ? Nhưng theo những gì nó đọc ở trên internet, hoàn toàn không có thông tin nào đề cập tới việc ma cà rồng có thể thao túng con người cả
Đã rối rồi còn rối nữa, Olivia quyết định mặc kệ, còn nhiều thời gian để tìm ra cách giải quyết cho chuyện này cơ mà...
Ngồi sau xe Jacob chỉ khoảng chưa tới một giờ đồng hồ là đã tới được sân bay Port Angeles, nó cùng thằng bé phải mua vé trực tiếp ở sân bay, nhưng hầu hết các chuyến bay đến Houston đều đã kín. Phải đến ngày hôm sau mới có thể xuất phát
- Đi nào, em sẽ tìm một khách sạn để chị ở đây....chị không muốn về Forks lúc này mà đúng chứ ?
Olivia khi nãy tâm trạng còn không ổn, giờ đã cầm vé máy bay và cười thật tươi với Jacob rồi. Đúng là chỉ có thằng bé này mới hiểu nó thôi
- Chắc chắn rồi
- Em sẽ ở cùng đến khi nào chị rời đi
Jacob lại lái xe đưa nó đến một khách sạn trông có vẻ uy tín để Olivia nghỉ ngơi cho đến ngày mai
- Hai phòng nhé, gần nhau được thì càng tốt....ở qua đêm nay thôi
Olivia ở quầy lễ tân đặt phòng xong thì cầm chìa khoá, Jacob đằng sau mang vác balo và đồ nặng dùm nó. Công nhận có đứa em khoẻ như này thích thật chứ.
- Em không muốn hỏi chị cái gì sao ?
- Em sẽ nghe chị nói nếu chị muốn
- Được, lát nữa chị sẽ qua phòng em hỏi chuyện
- Rất chào đón chị đến, Liv
____________________
Trời mắ đó giờ không để ý, hoá ra tui có 39fl ☠️ kbiet từ lúc nào r
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com