Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14 - 01/02/2022 (1)

Kỷ niệm một năm ngày Pond và Phuwin gặp nhau cũng là ngày mà cậu ấy về nước. Điều mà chẳng ai nghĩ tới, hoặc ít nhất không ai nghĩ tới tại thời điểm này. Có lẽ, mọi thứ sẽ quay lại đúng quỹ đạo của nó, còn mọi người thì trở về đúng vị trí ban đầu của mình. Năm vừa rồi, với tất cả cảm xúc đau khổ hay vui vẻ, nuối tiếc hay nhớ mong, sẽ được coi như là một giấc mộng chỉ tồn tại trong ký ức. Những chuyện đã xảy ra, rồi sẽ được coi như là chưa từng xảy ra.

Một năm trước, Aaron từng nghĩ rằng, việc bỏ qua những tình cảm cá nhân để theo đuổi ước mơ sự nghiệp là một lựa chọn đúng đắn và sáng suốt nhất của cuộc đời cậu. Nếu được quay lại, cậu vẫn sẽ hành động giống hệt bản thân trong quá khứ. Nhưng dù ý thức được đây là sự lựa chọn của riêng mình, cậu vẫn ngỡ ngàng khi nhận ra sự cô độc nơi đất khách quê người lớn đến mức nào trong một chiều mưa tầm tã, mất điện thoại, mất ví, và không gọi được xe. Vừa dầm mưa vừa khóc. Cậu hiểu rằng sẽ không có một bất ngờ nào - sẽ không có ai xuất hiện trước mặt cậu ngay lúc này, che ô cho cậu, và cùng cậu đi về trên con đường đẫm nước mưa nhưng cũng tràn ngập tiếng cười. Aaron nhớ lại những ngày ở Thái. So với lúc ấy, không còn ai ở đây cả, tiếng cười cũng được thay bằng nước mắt.

Quả thực, đối với một người đã quen với cuộc sống sung sướng và nhận được nhiều tình yêu thương, Aaron chưa lường trước được hết mọi khó khăn. Trải qua sự vui mừng choáng ngợp ban đầu, cậu bắt đầu phát hiện ra nhiều vấn đề. Nhưng bằng cách này hay cách khác, cậu vẫn vượt qua được tất cả. Dù sao thì tài năng, sự kiên trì và vững vàng của cậu vẫn là một điều không thể chối cãi được. Sự vững vàng của Aaron chỉ đổ sụp khi cậu phát hiện ra mình bị mất giọng do tổn thương thanh quản, và con đường sự nghiệp của cậu trở nên tăm tối không khác gì con đường tình cảm. Có thể cậu sẽ không thể hát opera được nữa. Mấy ngày đầu, Aaron vẫn mặc kệ những cảnh báo và nhắc nhở, lao vào luyện tập. Nhưng dần dần, triệu chứng càng nặng. Cậu giấu gia đình, giấu bạn bè, một mình bôn ba khắp các bệnh viện ở Pháp để tìm kiếm hy vọng cho giọng hát của mình. Đổi lại toàn là thất vọng. Thậm chí, nếu không dừng việc luyện tập một cách điên cuồng như bây giờ lại, cậu sẽ mất luôn cả giọng nói chứ không còn chỉ là khả năng ca hát nữa.

Bỏ lại Paris hoa lệ với ước mơ và khát vọng còn dang dở, Aaron xếp vali về nước. Cậu vẫn không dám báo chuyện này cho ai cả. Không biết mọi người sẽ đau lòng, thất vọng hay là chế nhạo. Trước kia cậu từng là một chàng trai bướng bỉnh được nuông chiều, mọi việc đều khăng khăng theo ý mình, cho rằng bản thân luôn có lý nhất. Vì thế, chắc không ít người sẽ thấy hả hê khi chứng kiến cậu trở về trong thất bại như thế này đâu nhỉ? Cứ như thế, đến tận khi đáp xuống Krung Thep, Aaron vẫn không hề báo cho ai. Không hiểu run rủi thế nào, cậu quyết định bấm vào số điện thoại của Pond, người mà vài ba tháng gần đây dường như đã cắt đứt liên lạc, có gọi cũng chỉ một hai cuộc thoại chưa đến ba phút. Sự xa cách này là do cậu chủ động.

"Pond, anh đến đón em nhé. Em đang ở sân bay Suvarnabhumi."

Bên kia hơi sững sờ, nhưng cũng kịp nhận ra giọng nói khản đặc và nấc nghẹn của cậu.

"Em ổn chứ, Aaron?"

Nghe giọng nói quen thuộc này, Aaron thật sự không thể kiềm chế nổi nữa. Cậu gần như òa khóc, giải thoát cho biết bao nhiêu cô đơn, buồn bực, sợ hãi và cả tuyệt vọng bấy lâu nay. May ở đây là khu vực VIP, không có quá nhiều người, và cũng không có ai tò mò với đời tư của cậu.

"Được rồi, chờ anh ở đó một chút nhé."

Mọi chuyện tiếp theo diễn biến không có gì bất ngờ. Phải nói, từ khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Phuwin đã biết quyết định của Pond là gì. Mấy sở thích ăn uống mà anh nói - để tốt cho giọng hát - cũng không hẳn là sở thích của cậu. Ở đây chỉ có một người thích hát điên cuồng như thế, và bảo vệ giọng hát bằng mọi giá như thế. Kết quả là, Pond đi đón Aaron, Phuwin đi uống với Dunk. Phuwin mong rằng Pond vẫn có cơ hội đi ăn một bữa "nhẹ nhàng, lành mạnh, không dầu mỡ, không cay", mặc dù điều kiện không về muộn gần như đã không thể thực hiện được nữa rồi.

Lúc Phuwin chia tay Dunk để về nhà, ngày mới đã trôi qua được cả tiếng. Là ngày sinh nhật Pond. Thời gian trôi nhanh thật, ngày này năm trước Phuwin mới chỉ bắt đầu ôm giấc mộng trở thành diễn viên. À, đúng hơn là trở thành partner của Pond, chứ tại thời điểm ấy, Phuwin cảm thấy nếu không phải là dương cầm - thứ cậu học lâu nhất và yêu nhất, thì có trở thành diễn viên, ca sĩ, mc hay người mẫu cũng đều giống nhau cả.

1h sáng, Phuwin chợt nhớ ra bây giờ mình nên đăng ảnh. Ngày sinh nhật của partner đã bắt đầu được cả tiếng đồng hồ mà cậu vẫn chưa có bất kỳ động thái nào, để ít nhất tỏ ra rằng hai người vẫn là một couple không gặp sự cố gì. Một bức hình đôi, cười tươi, ánh mắt rất tình, hạnh phúc mỹ mãn, không có gì phải bàn cãi. Nhưng sau khi đăng rồi, cậu mới ước là bản thân mình chưa từng làm như vậy. Phần bình luận bây giờ thực sự giống như một chiến trường đầy khói lửa.

Lúc mới hoạt động với nhau, cậu đã từng nghĩ, nếu các trang mạng xã hội của Pond giống như những tác phẩm truyện ngắn hiện thực phản ánh bản ngã của anh ấy theo một cách đầy rõ nét và sắc sảo, thì tài khoản của Phuwin đích thị là một vở bi kịch. Chiến trường mở ra ngay từ bài đăng đầu tiên thông báo họ sẽ trở thành một đôi trong công việc. Trong vở kịch buồn đó, nhân vật chính - Phuwin, một mình một phe, chết ngay từ hồi 1 giữa đống súng ống đạn pháo loạn lạc. Nhưng may mắn rằng, Pond - nhân vật chính còn lại, đã nhặt được một lọ thuốc hồi sinh ở đâu đó để kịp thay đổi nội dung cho vở kịch này.

Mọi chuyện dần êm đẹp, nhất là sau khi cậu và Pond cũng có được một bộ phim thành công, không kém gì "Our First Love". Nhưng có vẻ, lọ thuốc của Pond không đủ dùng cho tới khi kết thúc vở kịch rồi. Bằng chứng là, không hiểu sao hôm nay bài đăng của cậu một lần nữa lại là một mớ hỗn độn khó hiểu. Cảm giác thật vừa hài hước, vừa châm biếm. Mọi cung bậc cảm xúc của con người dường như hội tụ đủ dưới bức ảnh này.

"Yêu Phuwin quá." Vâng, cảm ơn chị ạ - Phuwin nghĩ.

"PondPhuwin là đẹp đôi nhất." Haha, vâng, có thể, nhưng cũng chưa phải đâu ạ.

"Phuwin dỗi nên giờ này mới chúc hỏ?" Không, em xin lỗi, là em đi uống rượu nên quên mất.

"Đừng buồn nhé huhu." Trời ạ, sao hôm nay ai cũng nói em buồn trong khi em vẫn đang rất vui vẻ chứ?

"Một năm rồi, cuối cùng ngày này cũng đến. Rời đi được rồi đấy, Phuwin Tangsakyuen." Wow, cái gì vậy?

"Biết ngay mà, họ sao có thể xa nhau được, ở bên nhau từ nhỏ đến lớn rồi đấy." Ồ, có vẻ Pond và Aaron đã làm ra chuyện gì rồi.

"Trả lại Pond cho Aaron đi chứ?" Nực cười, tôi còn chưa từng lấy của ai điều gì đâu.

"Mong con trai mẹ không buồn, nhưng mà sao có thể không buồn được chứ?" "Mẹ" rất đáng yêu, nhưng lần này "mẹ" sai rồi, "con trai của mẹ" thật sự không buồn một chút nào.

"Nói không buồn thì chắc chắn là nói dối. Chỉ có duy nhất một trường hợp không buồn, chính là chưa từng động lòng." ...

Phuwin gần như có thể đoán được phần nào của câu chuyện. Lúc nãy hơi buồn ngủ, mà bây giờ vô cùng tỉnh táo. Thật sự, chẳng có cảm xúc gì. Cậu đã nhấn mạnh với mọi người nhiều lần, từ ngày này qua tháng khác, đến tận hôm nay, nhưng dường như ai cũng nghĩ rằng nỗi buồn quá độ khiến cậu tê liệt cảm giác. Phuwin tự nhiên muốn cười, mọi người đều lo cho cảm xúc của cậu - điều mà cậu rất biết ơn, nhưng lại chẳng ai tin vào lời khẳng định chính cậu nói ra.

Phuwin thoát khỏi Instagram và mở Twitter - nơi có thể cho cậu biết tình huống hiện tại cụ thể như thế nào. Wow, hashtag #PondAaron và #PondPhuwin đang tranh nhau hạng 1, 2 rồi kìa. PondAaron- chẳng hợp gì cả, đọc cũng khó nữa. Nhưng biết đâu đấy, cái không hợp vô tình mới là sự thật? Phuwin cảm thấy thú vị, vuốt lại màn hình vài lần để xem số lượng sử dụng từng hashtag tăng lên chóng mặt. Người ta mặc định cảm xúc của Phuwin lúc này phải là buồn, còn nếu cậu thấy vui, hoặc là thấy thú vị như bây giờ, thì chắc chắn là buồn quá hóa điên. Có cả ảnh và video rõ ràng này. Họ đón đưa nhau, đi cùng nhau, dựa dẫm nhau. Người quay video cũng có tâm quá, đi theo một quãng đường xa ghê. Phuwin đã nghĩ điểm đến của họ là một nhà hàng bán những món lành mạnh, tinh tế - tốt nhất đừng có bất kỳ vị chua cay mặn ngọt gì. Nhưng dù có là một món ăn 5 sao mang vị giống cơm chan nước lã đi chăng nữa, họ vẫn phải hạnh phúc vì gặp lại nhau chứ? Không hiểu sao trong đầu Phuwin cứ hiện lên những ý tưởng kỳ quái nực cười như thế.

Tuy nhiên, trái với dự đoán của cậu, bọn họ đi vào một bệnh viện. Vui mừng đến ngất luôn cơ à? Nhưng Phuwin ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ ấy. Cậu nghĩ rằng, đúng là tâm trạng của mình không ổn định rồi. Sẽ thật độc ác nếu châm biếm một người bệnh. Người ốm yếu thì luôn đúng, ngay cả cậu cũng thấy thế. Ngay cả cậu, không hiểu sao, cũng nghĩ rằng bức ảnh lúc nãy mình đăng giống như một lời khiêu khích không đúng thời điểm vậy. Biết đâu anh ấy cũng sẽ nghĩ như thế. Nên xóa đi không? Thề với trời, cậu không cố ý. Cho dù đang say, nếu biết trước, cậu cũng sẽ không làm như thế. Nhưng, đăng lên rồi xóa còn tệ hơn nhiều. Lắm chuyện quá, đầu óc mơ màng rồi, không muốn nghĩ ngợi nữa. Pond cũng không reply, cả tin nhắn riêng lẫn bài đăng. Như bị bỏ rơi vậy. Đúng hơn, như một đứa trẻ gây ra sai lầm bị bỏ rơi... Một đống dòng tweet được đăng mới vẫn liên tục hiện lên, một mực bênh vực cậu, sẵn sàng cãi tay đôi, tay ba, tay năm với người khác. Họ khiến Phuwin có niềm tin rằng cậu không làm gì sai cả.

Aaron tuyệt vọng vì giọng hát, Phuwin tuyệt vọng vì một đống chuyện người khác không biết được. Góc nhìn của từng cá nhân thì đều không khách quan. Có vẻ như, Pond sắp phải đối mặt với một tình cảnh rất khó khăn - đứng giữa hai con người có triệu chứng trầm cảm cùng một lúc, dù cả hai vẫn sẽ tỏ ra là mình đang trong trạng thái vui vẻ và lạc quan nhất.

—---------------------------------

mypalette3: Có mấy chi tiết đã phím trước từ chap 2 rồi đó. Chuyện là sáng T7 thì tui sẽ có một chuyến đi nho nhỏ trong vài ngày. Tui có mang laptop theo đấy nhưng mà ăn chơi nhảy múa chắc cũng không viết được. Dạo này thời tiết xấu quá nên nếu không may mà trời mưa gió thì tui sẽ ngồi trong phòng viết để giết thời gian vậy^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com