Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Cầu xin người hãy bảo vệ anh.

--

Pond đang trên đường trở về nhà riêng của mình. Đoạn đường tối tăm không có lấy một ánh đèn, chỉ một mình hắn. Điện thoại bỗng dưng đổ chuông, nhận thấy đầu dây bên kia là Phuwin, hắn nhấn nút kết nối cuộc gọi.

[Anh nghe đây.]

[Anh đang ở đâu đấy?]

[Anh đang về nhà, có chuyện gì sao?]

[Anh phải cẩn thận đấy nhé, nhất định phải cẩn thận!]

[Phuwin, có chuyện gì hả?]

[Khi nào rảnh sẽ kể anh nghe, về nhà an toàn nhé.]

Naravit thắc mắc không thôi, Phuwin bị làm sao vậy nhỉ? Khi không lại bảo hắn phải cẩn thận, giọng nói còn có phần gấp rút. Hắn mặc dù chẳng biết đầu đuôi ngọn ngành như thế nào cũng vẫn gật đầu đồng ý với Phuwin, dỗ dành em nhỏ trước đã, những thứ khác tính sau.

[Được rồi nhé, hứa với em, anh sẽ cẩn thận.]

[Được.]

Nói rồi Phuwin tắt máy, Pond cũng ngắt kết nối cuộc gọi. Hắn lại tiếp tục hành trình trở về nhà của mình. Chỉ cần đi qua một ngã rẽ nữa liền sẽ tới nhà hắn, đoạn đường không quá dài, vẫn chỉ là không gian xung quanh quá mức tĩnh lặng. Rùng mình thật đấy.

Bỗng từ đâu một chiếc xe khác lao ra giữa đường chắn ngang xe hắn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay, và rồi hai chiếc xe tông vào nhau.

May mắn rằng không phải tai nạn gì lớn, hắn chỉ bị thương ngoài da, vết thương chỉ gây ngứa rát, không nguy hiểm đến tính mạng. Lo lắng cho người ngồi bên trong chiếc xe còn lại, Naravit mở cửa xe, vội vã chạy đến kiểm tra người nọ.

Người bên trong theo hắn nhìn thấy thì không bị gì nặng, tất cả đều là các vết thương hở. Hắn cầm lấy điện thoại, nhấn số định bụng gọi xe cứu thương. Số đã được bấm, chỉ đợi ấn nút gọi, thế nhưng một bàn tay bí ẩn từ đâu hiện ra chụp lấy hắn. Một luồng khí mê dần dần đi vào khí quản của hắn. Hai mắt dường như không còn mở nổi, hắn chìm vào cơn hôn mê sâu.

----

Trước đó hai mươi phút, Phuwin được bố của mình là ông Phawan gọi về dinh thự. Phuwin rất nhanh đã có mặt tại nhà chính, tuy rằng bản thân em chẳng thiết tha gì với việc trở lại nơi này.

"Con đến rồi, ngồi xuống đi."

Phuwin theo lời bố mình, ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với ông. Ông Phawan nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó liền cất lời.

"Chúng ta là bác sĩ, và nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu mạng người. Con biết chứ?"

"Vâng, con biết."

"Vậy con có từng nghĩ đến chuyện, con sẽ không thể nào bảo vệ được người mình yêu thương không?"

Trong khoảng khắc nghe thấy câu nói đó được phát ra từ bố mình, Phuwin dường như đã ngừng thở. Có lẽ em hiểu những gì bố em đang nói, càng hiểu rõ nữa là đằng khác.

"Bố biết thằng nhóc đó đã trở lại rồi. Bao nhiêu năm qua ép buộc con quên đi nó, giờ đây mới thấy thật là tốn công vô ích mà. Có lẽ lần này bố phải mạnh tay hơn rồi nhỉ, cứ như vậy một lần khiến nó biến mất luôn."

"Nếu những gì nãy giờ bố nói là sự thật, thì con không mong muốn lắm đâu."

"Con cứ gọi điện để xác minh nếu không tin, sẽ không lâu đâu con trai à."

Phuwin lòng như lửa đốt, vô cùng sốt ruột. Nghe lời đề nghị từ bố của mình, em vội vàng lấy điện thoại và gọi ngay cho hắn. May mắn rằng lúc đó hắn vẫn an toàn, vẫn trả lời cuộc gọi của em rất bình thường. Kết thúc cuộc gọi với hắn, Phuwin thở phào một hơi nhẹ nhõm, trở lại với bố của mình.

"Anh ấy vẫn an toàn, và con không mong việc con sẽ phải đối đầu với bố đâu."

"Con chắc chứ? Thằng bé đó có thể an toàn, nhưng đó chỉ nằm trong trường hợp con luôn ở cạnh nó mà thôi."

Nguy rồi.

Phuwin giờ phút này như đã hiểu hết ẩn ý mà bố mình muốn nói. Hai mắt em đỏ ngầu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Từ nhỏ con đã luôn nghe theo sắp xếp của bố, tốt nghiệp rồi liền trở về bệnh viện làm việc. Đến cả hạnh phúc của bản thân mình con cũng đánh đổi cả rồi. Vậy nên con hy vọng, con sẽ không phải đối mặt với bố tại tòa án."

"Bố cũng mong con sẽ không vì người ngoài mà phản bội bố."

Phuwin cười nhạt, nụ cười càng thêm nhiều phần giá lạnh. Cái gì mà vì người ngoài, cái gì mà phản bội, chỉ riêng tội trạng của ông ta cũng đã đủ khiến Phuwin muốn kiện chính bố mình ra tòa lắm rồi.

Ra khỏi dinh thự, Phuwin một lần nữa lấy điện thoại ra gọi cho hắn. Lần này tâm trạng em càng thêm phức tạp, từng dòng suy nghĩ ngổn ngang nằm nơi đại não em.

"Làm ơn, nhấc máy đi mà.."

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]

Phuwin tối sầm mặt, tâm không ngừng dậy sóng. Cho điện thoại vào túi áo, em nhanh chóng lái xe rời đi. Mặc dù tự bản thân em cũng chẳng biết mình nên đi về đâu, đến việc hắn hiện đang như thế nào em cũng không rõ, liệu đâu sẽ là giải pháp tốt nhất đây.

Phuwin vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì bỗng một tin nhắn thoại được gửi đến máy em. Từ một số điện thoại ẩn danh. Phuwin nhấn vào đoạn tin nhắn, một giọng nói mười phần quen thuộc từ đầu dây bên kia được phát lên.

[Chào nhé, bác sĩ Tang,..]

Đoạn tin nhắn phát được năm chữ đầu liền im lặng, nhưng đó vẫn chưa phải tất cả. Như thể người bên kia đang muốn đùa giỡn trên sự lo lắng của em, cũng như đủ thì giờ để em nhận ra người kia là ai.

"Seon.."

[..chắc cậu cũng đã nhận được tin từ bố của mình rồi, thế thì hẳn cậu cũng phải biết tôi đang giam giữ ai rồi nhỉ. Đừng lo, thằng nhóc đó da dày, bị đánh vài cái vẫn chưa chết được đâu. Tôi chỉ nhắn để báo tin cho cậu thôi, tạm biệt.]

Phuwin sau khi nghe xong đoạn tin nhắn liền không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có nữa. Nắm chặt lấy vô lăng, cả người em run lên. Phuwin giờ phút này đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, em khóc rồi.

Xin chúa, cầu xin người hãy bảo vệ anh ấy.

--

tôi cảm thấy vẫn chưa có miếng chua xót nào hết ấy. cảm giác vẫn còn lâng lâng, không chạm đến nỗi đau được. thật ra thì vẫn còn, bấy nhiêu đây chỉ mới là khởi đầu thôi, chúng ta vẫn còn bão táp mưa sa chưa đối diện mà thôi.

sắp đến là đất diễn của tuyến nhân vật phụ, tất cả mọi người đã xuất hiện đều có ý nghĩa riêng về vai trò, ai cũng như ai. tôi đã phát tín hiệu rồi, hy vọng mọi người đã nắm bắt được nó =)

hết rồi, bai bai.

@-lisxo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com