11
Giảng hòa rồi.
--
Nơi rừng sâu hoang vu hẻo lánh, nằm sừng sững nơi giữa cánh rừng rộng là một tòa biệt thự bỏ hoang rộng lớn. Bên trong, hai bóng người ẩn hiện giữa màn đêm tĩnh mịch.
"Thằng chó! Mau thả tao ra!"
"Chà chà, cậu Naravit có cần phải nóng tính như vậy không."
Chỉ mười phút nữa đồng hồ sẽ điểm không giờ, cũng như sẽ qua ngày mới. Naravit bị trói trên ghế, mặt mũi đã sớm bầm dập méo mó. Seon một tay cầm điện thoại, một tay bấu chặt vào vai hắn.
"Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết sớm như vậy đâu. Cậu cứ an nhàn ở đây sống vài ngày, khi nào tôi nhận được lệnh của viện trưởng sẽ liền cho cậu một viên, thật nhẹ nhàng tiễn cậu lên thiên đường."
"Bỉ ổi. Ngươi tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác, nhất định sẽ không được sống tốt."
Seon cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp ngôi nhà. Gã đơn nhiên biết rõ, những việc gã làm đều là chuyện không thể tha thứ. Nếu có một ngày mọi chuyện bị phanh phui, hình phạt nương tay nhất dành cho gã hẳn cũng là ăn cơm nhà nước vài chục năm.
Nhưng hiện tại gã ta không quan tâm, lợi ích về đồng tiền vẫn đang che mờ mắt gã. Bỏ ngoài tai những lời gào thét của Naravit, Seon chỉ để lại điệu cười khinh khỉnh, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Hắn không chốt khóa cửa.
Rời khỏi tòa biệt thự hoang tàn, Seon lái xe đi khỏi cánh rừng. Giờ chỉ còn mỗi hắn nơi này. Seon không lấy điện thoại của hắn đi, gã đặt nó cách hắn vài bước chân, quá dễ dàng để lấy được. Tức thật, nếu hắn không bị trói thì hắn đã lấy điện thoại gọi báo cảnh sát rồi.
Bỗng dưng điện thoại đổ chuông. Naravit dùng sức cố gắng nhích bản thân và chiếc ghế lại gần bên điện thoại, mặc dù hắn đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không cách nào cầm được điện thoại.
Và rồi màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ. Ít giây sau liền sập nguồn.
Naravit cơ hồ muốn phát điên. Tia hy vọng cuối cùng để thoát khỏi cái nơi quỷ quái ma chê quỷ hờn này cuối cùng cũng bị dập tắt. Hắn khổ sở nhìn chiếc điện thoại trên sàn, cả người trở nên vô hồn vô định.
Hắn cũng xem như là bỏ cuộc rồi đi, giờ đây hẳn là hắn chỉ còn cách chờ người đến cứu mà thôi.
----
Phuwin sau khi rời khỏi nhà chính liền nhanh chóng lái xe đến nhà hắn, trong lòng không ngừng cầu mong hắn được bình an.
Xe dừng trước nhà, Phuwin vừa ra khỏi xe liền vội vã đập cửa, tiếng đập cửa dồn dập tạo nên thứ thanh âm ồn ào đến chói tai.
Phuwin đã mong rằng người ra mở cửa sẽ là hắn, và hắn sẽ trưng ra bộ mặt nửa bất ngờ nửa lo lắng nhìn em. Sau đó liền sẽ hỏi cớ sao muộn vậy rồi em còn đến nhà hắn. Nhưng tiếc thật, người ra mở cửa lại là một nữ nhân. Cô nàng này không phải Ciize, càng không phải người em quen biết.
"Hửm, bác sĩ Tang, Phuwin Tangsakyuen đây phải không?"
"Cô là..?"
"Xin chào, tôi tên Ramida, hoặc cậu có thể gọi tôi là Jane. Tôi là bạn thân của Pond. Và hơn hết, tôi còn đang là bác sĩ tại bệnh viện cậu theo làm, cách đây không lâu."
Jane trước giờ chưa từng biết chút gì Phuwin, chỉ là hôm trước đi nhận việc tại bệnh viện liền thấy em được làm gương mặt đại diện cho bệnh viện. Hỏi bác sĩ y tá là được mọi người giới thiệu cho cặn kẽ từng chân tơ kẻ tóc của em, thêm cái về nhà còn được nghe một bên là Ciize bóc trần chuyện cơm cún của hai nhóc nhà, một bên là Naravit nâng em lên đến tận trời mây miễn phí. Cô nàng sớm đã quen thuộc với em nhỏ luôn rồi.
"Pond đâu?"
"Thằng đó vẫn chưa về nhà, tôi nghe bảo cậu đóng phim cùng nó cơ mà, thế rồi nó đâu?"
Jane vừa nói vừa đứng né sang một bên, tạo khoảng trống để em bước vào nhà.
"Tôi cũng không biết, nhưng có khả năng Pond gặp chuyện rồi."
Ciize từ phòng bước ra, thế nào lại đúng lúc nghe được bốn chữ 'Pond gặp chuyện rồi' của Phuwin. Ánh mắt cô nàng chuyển sang hoảng loạn, chạy đến túm lấy vai em.
"Cậu nói cái gì? P'Pond gặp chuyện? Rốt cuộc là chuyện gì hả!"
Phuwin hất tay Ciize khỏi vai mình. Cô nàng này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, hắn mất tích thì chỉ mình cô ta lo lắng thôi sao? Em cũng lo cơ mà, có khi còn sốt ruột hơn cô ta vạn lần, thế rồi cô ta lấy cái quyền gì mà trút hết bấy nhiêu hoảng hốt lên người em chứ?
Thôi quên đi, nói gì đi chăng nữa thì Ciize cũng là thanh mai của hắn, là đứa em hắn yêu thương. Từ đó suy ra, tình cảm giữa Naravit và Ciize vốn rất tốt. Giờ nghe tin hắn gặp chuyện, cô nàng kích động cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Phuwin tiến đến sofa và ngồi xuống. Nhà có sofa để ngồi, tội gì phải đứng chứ. Jane nắm tay đưa Ciize đến và ngồi ở ghế cạnh.
"Tôi không biết, lúc nãy gọi điện thì không thấy anh ấy trả lời.."
"Có khi điện thoại nó hết PIN rồi cũng nên. Cậu không cần lo lắng thế mà."
Phuwin lắc đầu, lấy điện thoại ra và bật đoạn tin nhắn thoại lúc nãy vừa nhận được. Từng câu từng chữ đều được cả ba nghe không sót một từ nào. Jane nghiêng đầu nhìn em, đáy mắt ánh lên sự nghi hoặc.
"Giọng nói này là của cậu Seon, đúng không?"
"Cô biết bác sĩ Seon?"
Jane nhún vai, "Tất nhiên rồi, ngày đầu tiên tôi đến bệnh viện đều là cậu ta hướng dẫn cho tôi. Chúng tôi còn add Line và follow Instagram nhau đây cơ mà."
Ciize lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Jane.
"Giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Phuwin cũng chỉ biết lắc đầu. Em có thể gặp mặt đối chất với ba mình, có thể gạt bỏ trách nhiệm của một người làm nghề y mà xuống tay đánh tên Seon, nhưng em không biết hắn đang ở đâu, làm sao mà cứu được đây cơ chứ.
"Có một cách."
Jane đứng dậy khỏi sofa, trở về phòng mình. Ngay tại phòng khách lúc này chỉ còn Ciize và Phuwin. Em nhỏ đặt điện thoại xuống ghế, đưa tay xoa thái dương.
"Ciize này, lúc này không phải thời điểm thích hợp để chúng ta tiếp tục làm oan gia của nhau. Làm lành và cùng tìm cách cứu Pond thì sao?"
Ciize hạ mí mắt. Không phải là cô không thích hay ghét bỏ gì Phuwin. Chỉ là cô cảm thấy ghen tị. Vốn dĩ Ciize và Naravit là thanh mai trúc mã của nhau, hắn luôn là người yêu thương cô nhất. Thế nhưng Phuwin lại xuất hiện và lấy đi bao nhiêu là yêu thương của hắn. Cô vừa buồn, vừa tủi thân.
Ciize đã luôn muốn làm bạn với Phuwin. Ngày trước có thể cô nhóc này khó chịu với em là thật, bây giờ cô nhóc này muốn làm bạn với em cũng là thật. Ai bảo Phuwin giỏi như thế, muốn ghét cũng không được.
"Tôi đồng ý."
Ngay khi hai bên đã chính thức hòa giải, Jane cũng từ trên nhà đi xuống. Ngồi vào vị trí bên cạnh Ciize, Ramida vẻ mặt có hơn mười phần đắt ý.
"Cách mà chị nói lúc nãy là gì thế?"
"Chúng ta cần sự trợ giúp từ một người, Perth."
--
tôi thành thật xin lỗi nhưng mà đoạn diễn biến phía sau của tôi gặp vấn đề rồi. hiện giờ tôi còn bận chút chuyện nữa nên khả năng cao là tôi sẽ để dở con này. và cái này cũng chỉ là dự định thôi nhé.
về sau còn nhiều nhân vật tuyến phụ xuất hiện nữa lắm nên có vẻ truyện còn hơi dài.. thì chỉ hơi thôi ༎ຶ‿༎ຶ
hẹn gặp lại mọi người ngày gần nhất nhé, bai. ʕっ•ᴥ•ʔっ
@-lisxo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com