Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

"Vì sao em lại chọn cách quên anh?"

--

Khuôn mặt của người mà hắn yêu thương nhất giờ đây lại xuất hiện ngay trước cửa nhà hắn. Naravit lấy tay vỗ mạnh vào mặt mình, tự hỏi có phải bản thân đang mơ hay không.

"Thần kinh nhà anh, không định mời khách vào nhà à?"

Phuwin nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, làm hành động như xoay người bỏ đi. Pond nhanh chóng giữ em lại.

"Thất lễ quá, mời em vào."

Pond tránh sang một bên, nhường đường cho em nhỏ bước vào. Bản thân hắn đi sau em ôm đầy một bụng thắc mắc, vậy nhưng cũng chỉ dám giữ trong lòng chứ nào có dám nói ra.

"Không cần thắc mắc, tôi đến mang trả anh túi đồ lúc sáng anh để quên. Trời nắng nên muốn vào nhà xin ly nước, anh không phiền chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, em ngồi xuống sofa đợi anh một tý."

Phuwin gật đầu, đặt túi đồ của Naravit xuống bàn, em thì hiên ngang ngồi xuống ghế như bản thân là chủ nhà.

Không sớm thì muộn, em nhỏ tập làm quen dần, ý kiến không?

Naravit tiến vào bếp lấy nước cho em, đi được nửa đoạn liền khựng lại. Khoan khoan, có cái gì đó nó sai lắm, siêu sai luôn.

Phuwin từng nói cả hai chưa từng quen biết, tức là em đã quên hắn, vậy tại sao em nhỏ lại biết nhà hắn? Ủa what why?

Ciize đợi đã một lúc vẫn chưa thấy hắn quay trở lại, buông đũa rồi bước ra ngoài xem thử. Nào ngờ đâu lại trông thấy Naravit đứng sững người ngay trước phòng bếp, cách đó không quá 10 bước chân là Phuwin đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa một cách ung dung nhất.

Phuwin Tang, cậu ta sao lại đến đây? - Ciize.

"Anh, làm gì mà cả người đều ngây ra thế?"

Ciize vỗ nhẹ lên vai hắn, đồng thời cũng gây được sự chú ý với Phuwin. Em nhỏ đang lướt điện thoại cũng phải rời mắt khỏi màn hình, xoay đầu nhìn cô.

Quả nhiên, oan gia không đợi trời chung thế nào cũng gặp phải ngõ hẹp. Đi tứ phương tám hướng vậy mà cuối cùng vẫn chạm mặt nhau. Trông khó coi chết đi được.

"Ciize?"

"Phuwin!"

Naravit cũng đã lấy lại tinh thần, bước vào bếp lấy cho em cốc nước ép, còn đặc biệt là loại em thích nhất. Ngoài này, một nam một nữ đồng loạt gửi đến đối phương ánh nhìn "thiện cảm".

"Bác sĩ như cậu cũng có thời gian rảnh để đến đây sao?"

"Diễn viên như cậu cũng thảnh thơi ở đây ăn bánh uống trà đấy thôi."

Dìm đối phương xuống không phải chủ đích của bọn họ, cả hai cũng không phải loại phản diện như trong phim, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Chỉ là lâu năm không gặp, oan gia còn có thể không hoạt động mồm mép sao.

Naravit mang nước ra cho Phuwin, nhận thấy luồng khí lạnh cũng bất giác rùng mình. Phuwin nhận cốc nước, tu hết một hơi. Không nói hai lời liền quay gót đi luôn, thật sự chính là không thể ở lại lâu thêm được nữa.

Ciize thấy em rời đi cũng thả lỏng cơ mặt, mỉm cười nhìn hắn. Vừa nãy bị hắn trông thấy vẻ hung dữ, nữ nhi còn sợ hắn sẽ vì bất ngờ dẫn đến nhập viện không ấy chứ chả đùa.

"Không còn gì nữa, để em dọn."

"Cũng được."

Pond tiện tay đưa cốc nước cho Ciize. Cô nàng vui vẻ nhận lấy, vào bếp dọn luôn bát đĩa của hai người lúc nãy.

----

Phuwin không đến bệnh viện, em trở về nhà. Lúc nãy đúng là đến nhà hắn trả đồ, nhưng nhìn thấy Ciize đang sống trong nhà hắn bản thân em cũng không vui vẻ gì. Em và Ciize vốn không thích nhau, Ciize lại thích hắn, thiện cảm giữa cả hai càng giảm mạnh.

Tâm trạng không tốt, em cũng không thể làm việc gì ra hồn được.

Thật ra, em không hề quên hắn. Người con trai năm tháng ấy được em bảo vệ, chăm sóc em, cùng em đón giáng sinh hay sinh nhật, bảo quên liền có thể quên sao. Chỉ là em có nỗi khổ riêng, cũng chỉ là em sợ bản thân không thể đảm bảo an toàn cho người mình yêu, vậy thì chọn cách quên nhau là được rồi.

Vậy nhưng tạo hóa thật đúng là thích trêu ngươi. Bốn năm em sống khép kín cũng chỉ là vì muốn quên đi hắn, rồi sau đó đùng một cái hắn xuất hiện, hắn bước vào cuộc đời em một lần nữa.

Hắn lấy cái quyền gì khiến em yêu hắn, rồi lại vì lo cho hắn mà chấp nhận buông tay trước, sau đó lại chật vật khi hắn bước lại vào cuộc sống của em một lần nữa chứ.

Thế nhưng Phuwin này, em thật sự không nhận ra ư? Naravit chưa từng rời khỏi cuộc đời em, hắn chỉ là bị em giấu vào tận sâu một góc trong tim, bây giờ cũng chính là lúc hắn trở ra rồi.

Phuwin ôm mặt, em không khóc, chỉ là cảm thấy trong lòng tràn ngập khó chịu. Nếu là bốn năm về trước, khi thấy em khó chịu như thế này, Pond chắc chắn sẽ đến bên em, ôm lấy em và dỗ dành em. Hắn từng nói rằng bây giờ hắn có thể không có đủ dũng khí để bảo vệ em, vậy hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho em, mệt mỏi khó chịu thì cứ khóc, hắn sẽ luôn bên em.

Lúc này, em đang rất cần hắn. Vậy tại sao hắn lại không đến ôm lấy em, dỗ dành em như trước nữa cơ chứ.

Phuwin chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày thân tàn ma dại như thế này chỉ vì một người, đặc biệt hơn là hắn. Phuwin có thể làm lại không? Không thể, em thà để bản thân chịu buồn chịu đau cũng nhất quyết không để hắn gặp nguy hiểm.

Vậy nên cho dù trời đất rung chuyển, thời không hỗn loạn, em được trở về vào ngày hôm đó, em vẫn sẽ chọn quên hắn. Quên hắn để hắn có thể an toàn, tại sao lại không làm cơ chứ.

----

"Ba muốn con rời xa thằng nhóc Naravit kia, càng xa càng tốt, được nữa thì quên nhau luôn đi."

"Tại sao chứ? Con và anh ấy vốn là anh em tốt, sao lại nói chia cắt là chia cắt được?"

Người đang ông ngồi trên ghế xoay, ngước mắt nhìn con trai mình. Ông biết hắn và em không chỉ là loại anh em bình thường. Bây giờ chưa thổ lộ, nhưng càng ở bên nhau tình cảm càng đậm sâu, vậy chi bằng ngay lúc này tiêu diệt nó trước.

Phuwin nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ cực kì không vui. Từ khi còn nhỏ em đã luôn phải chịu sự kiểm soát của bố, ông ta luôn xen vào cuộc sống của em như thế. Những lần trước em có thể nhắm mắt cho qua, nhưng lần này ông ấy lại mang hắn ra, vậy là quá đủ rồi!

"Nếu con không đồng ý với chuyện này, tính mạng của thằng nhóc kia, ta không dám đảm bảo."

"Ba! Người có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ! Đây là lời một bác sĩ có thể nói sao?"

"Bác sĩ dù gì cũng là người, con đừng nên xem bác sĩ như Bồ Tát sống, chẳng có ai là hoàn toàn lương thiện đâu."

Phuwin biết, em biết rất rõ người đàn ông trước mặt chính là kiểu người như thế nào. Ông ta dám nói, ông ta dám làm. Vì lo cho an nguy của hắn, Phuwin đành gật đầu đồng ý. Và rồi sau đó, em rời nước Thái thân yêu, đến nước Hàn hoa lệ.

--

tôi thấy fic này nó nhẹ nhàng quá mức rồi, không có miếng nào giống cái tên với cái màu tôi dựng lên luôn á =)

thì thôi chúng ta chứ mặc kệ, đi với nhau vài tập nữa thể nào cũng có thăng trầm. mà mỗi lần sóng gió ập đến thì thật sự là đỡ không kịp.

phải thông báo với mọi người một chuyện, khi bleakness chính thức hoàn văn, một bộ truyện khác sẽ được đăng tải. hy vọng mọi người sẽ ủng hộ và yêu thích nó.

chân thành cảm ơn các vị <3

@-lisxo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com