Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.

Bầu trời trong xanh xen lẫn vào những tia nắng chiếu rọi lên thân hình bụi bặm của thanh thiếu niên chăn cừu đứng giữa cánh đồng lúa vàng ươm. Anh có một mái tóc mướt mát nhưng lại bị gió làm cho rối bời, làn da vì nắng cũng đã sậm thành màu bánh mật, nụ cười hồn nhiên kèm theo cặp mắt màu xanh biển long lanh ngắm nhìn cả khung trời đẹp đẽ. Tay anh đang cầm bông lúa vợt vào những chú cừu lắm lông đang xếp thành hàng ở phía trước, những bước nhảy chân sáo đang nghênh ngang đạp lên những phần đất thịt vô cùng nhịp nhàng bỗng bị một giọng nói vang từ xa làm chùng bước.

"Pond ơii, về ăn cơm thôi con."

Một bà cụ có vẻ ngoài thấp bé, làn da nhăn nheo, lưng khù thấp nhưng lại có khuôn mặt vô cùng phúc hậu đang ngoắc tay gọi anh về từ đằng xa.

"Dạ, bà đợi con lùa nốt bọn này về" - anh cất giọng vui vẻ đáp bà.

Sau khi đã hoàn tất việc dẫn bọn cừu lông trắng về chuồng thì Pond lập tức chạy nhanh đến chỗ bà đang đứng, anh chạy như bay né các lỗ đất lỏm trên đường đi nhưng không may lại bị lật chân mà té sõng soài, cơ thể đầy bụi bẩn lập tức đứng dậy rồi chạy nhanh đến bà như chưa có gì xảy ra.

"Ui, có sao không con, cẩn thận một tí đi" - bà có vẻ lo lắng, cầm lấy tay anh xoay vòng để xem xét có vết trầy nào không.

"Cháu không sao, chúng ta về thôi ạ, Pond đói lắm rồi" - cậu vờ tay phủi cát trên áo cho có lệ rồi ôm lấy cánh tay từ từ dìu bà về con đường nhà quen thuộc.

"Nào từ từ thôi, kẻo lại té nữa" - bà lại nở nụ cười bất lực trước sự ngây ngô, hồn nhiên của đứa trẻ này 21 tuổi này.

Thật ra Pond không phải là cháu ruột của bà Emma, nói đến thì phải nhắc lại sự việc năm đó. Vào một buổi đêm mưa gió, lúc bà đang chạy ra chuồng cừu để mở mái che cho chúng thì bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ loáng thoáng ở chuồng, bà bước đến nơi âm thanh phát ra thì thấy một đứa trẻ đang nằm khóc mếu máo vì cái lạnh, thân chỉ có mỗi cái khăn nhỏ để che còn lại thì trống trơn nằm trên đống cỏ khô trong vô cùng tội nghiệp, bà vội ôm chặt lấy đứa nhỏ vào lòng còn thuận tay gỡ chiếc khăn choàng trên cổ mà quắn lấy người của thằng bé để sưởi ấm.

"Trời, lại bỏ thằng bé ở đây vậy, chắc con lạnh lắm hả, để bà đưa con về" - giọng bà chua xót xoa nhẹ khuôn mặt lạnh ngắt của đứa bé, vội lấy tay che cho nó rồi chạy nhanh về nhà.

Vừa về đến nhà bà đã lập tức để nó trong chăn ấm áp, đốt lò sưởi lên để sưởi ấm cơ thể nhỏ. Đứa nhỏ cũng đã xua đi bớt cái lạnh mà nở nụ cười khúc khích nhìn bà nhưng có vẻ nó đói rồi nó lại bật khóc đòi ăn, được bà đút cho một ít sữa cừu thơm ngon thì liền nín khóc mà no bụng ngủ thiếp đi.

"Ở đây với ta nhé, con không còn phải chịu bị bỏ rơi một lần nào nữa. Pond chính là tên của con."- bà nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ nhắn xoa dịu, nở một nụ cười phúc hậu nhìn Pond đang ngủ say sưa.

Từ đó đến nay cũng đã hơn 20 năm, bà luôn là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn đối với anh bà vừa là mẹ vừa là bố, không ai có thể thay thế bà cả. Đồng bộ với tính cách hiền từ, tốt bụng của bà thì anh cũng là một người vô cùng thật thà, vì từ nhỏ đã sống nơi đồng quê yên bình và cũng chẳng biết gì về nơi thành thị tấp nập cả nên anh tính cách khù khờ hồn nhiên lại được mọi người cùng thôn vô cùng quý trọng.

Quay trở về hiện tại, lúc bà và anh đang ngồi cười nói với nhau trên bàn ăn thì một tiếng chuông điện thoại reo lên làm vỡ tang bầu không khí nhộn nhịp. Bà vừa cầm máy lên đã nghe bên kia một giọng của người con trai quen thuộc đang khóc nấc.

"B-bà ơi..hức.., con về với bà được không."

"Sao thế hả con? Có chuyện gì, đừng khóc nữa" - giọng bà có vẻ lo lắng, lập tức buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống.

"Hức..ngày mai con sẽ về rồi kể cho bà nghe" - dứt lời cậu im bật xong cúp máy để lại cho người bên kia một sự lo lắng bồn chồn không tả được.

Đằng này, thân thể bé nhỏ của cậu con trai đang ngồi ở một con hẻm tối mà bật khóc, tiếng khóc van rộng khắp con hẻm trông vô cùng chua xót, chẳng biết cậu đã trải qua những gì nhưng bây giờ cậu lại rất đau khổ và cô đơn.

.

Sáng hôm sau, mặt trời chỉ vừa ló dạng thì bà đã nhanh chóng rời khỏi căn nhà đơn sơ của mình rồi đi đến đầu đường vào làng. Đường vào làng là một con đường bằng đá sỏi được xếp xen kẽ vào nhau, xung quanh từ đầu đến cuối đều được làm nổi bật bởi những bông hoa đỏ chói.

Đứng lóng ngóng một hồi rồi cũng thấy một bóng dáng thân quen, nở một nụ cười phúc hậu bà dang tay ôm chặt lấy đứa cháu sau bao năm xa cách, mắt bà đã đẫm lệ do xúc động, đưa tay lên sờ gò má của cậu, bà cất giọng hỏi.

"Phuwin dạo này khỏe không con? Công việc trên đó thế nào rồi?"

Cậu chỉ nhìn bà trầm ngâm không đáp, ánh mắt có vẻ hơi buồn bã nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi câu hỏi mà nắm lấy tay bà.

"Vào nhà đã ạ, con đi cả đêm qua rồi mệt quá bà ơi".

Cả hai vui vẻ dìu nhau qua hết con đường hoa màu rồi lại đi về căn nhà thân quen đó, vừa bước vào đập vào mắt Phuwin là hình ảnh của Pond đang ngắm nghía những cây xương rồng ở bệ cửa sổ.

Mắt đối mắt một hồi lâu, anh bỏ chậu xương rồng xuống rồi đi đến trước mặt cậu nhìn chằm chằm vào. Cậu ngượng ngạo khụt khịt vài cái rồi quay sang hỏi nhỏ bà.

"Bà ơi, ai thế bà."

"Ơ Pond đấy, không nhận ra sao con? Lúc nhỏ từng thân với nhau lắm mà."

Tất nhiên là cậu không nhận ra rồi, lúc nhỏ nó xấu lắm còn lùn hơn cả cậu nữa nhưng bây giờ thì khác, mũi nó cao dọc dừa, mắt long lanh làm nổi bật làn da bánh mật, những đường nét trên khuôn mặt rõ hơn nhiều trông nó vô cùng đẹp trai với cả bây giờ  cậu phải ngước hẳn đầu lên mới có thể nhìn vào mặt nó. Mẹ, thằng này ăn cái gì mà lớn nhanh vậy hả?

"Phuwin hả?"

"Ờ-ờm"

Anh chỉ nhìn cậu rồi nở nụ cười niềm nở, còn chu đáo cầm lấy chiếc balo hộ cậu.

"Không còn xa lạ gì với nhau nữa, 2 đứa sẽ ở chung phòng nhé."

"Há?"

"Há há cái gì?? Lúc nhỏ hai đứa tắm chung mãi đấy thôi, giờ có gì đâu mà bất ngờ"

Sao không bất ngờ được chứ, lúc nhỏ khác bây giờ khác, cậu đã 20 còn anh thì cũng đã 21 rồi tắm chung thế quái nào được? Ngại lắm luôn.

Nhưng cũng không dám cãi lời bà, cậu có vẻ khó chịu nhanh chóng đi về phòng của "mình". Bước vào thì lại nằm phịch ra giường êm, mắt lim dim nhìn người kia đang cất đồ vào tủ hộ cậu. Đang suy nghĩ thì bỗng chợt có một ý nghĩ xấu xa hiện lên, do lúc nhỏ cậu và anh rất thân nên bây giờ sai vặt một tí cũng chả sao nhỉ với cả nhìn thằng này có vẻ khờ khạo.

"Ê"

"Cậu gọi tớ hả?" - anh quay lưng lại nhìn cậu.

"Không mày chứ ai, lại đây tao bảo" - cậu nằm trên giường ngoắc đối phương với vẻ mặt kiêu ngạo.

"Phuwin cần gì à" - anh đi lại gần đứng dưới chân của cậu hỏi.

"Tao vừa về nhưng có vẻ hơi đau chân đấm bóp hộ xíu đi."

"À được chứ"

Phần nệm một bên bị lún xuống, bàn tay thô ráp đặt lên làn da mềm mại ở chân nhẹ nhàng xoa bóp, anh không dám bóp mạnh chỉ sợ những vết chai sần trên tay mình sẽ làm tổn thương phần da mịn.

"Nè mạnh lên chút, chưa ăn sáng hả" - cậu làm vẻ mặt khó chịu cằn nhằn người bên dưới, tay còn chỉ chỏ các thứ.

Anh dứt khoát tăng lực tay, bóp mạnh vào làn da trắng làm nó hằn những vết đỏ hình ngón tay.

"Shhh, mạnh vừa vừa thôi, đau."

"Không phải Phuwin vừa kêu tớ mạnh sao"

"Mạnh cũng có chừng mực, định bẻ cả chân tao hay gì?"

Cậu lầu nhầu ngồi dậy làm vẻ mặt đau đớn xuýt xoa chân mình, nhìn sang Pond với ánh mắt hình viên đạn. Cậu có vẻ không thích cái tên này, từ nhỏ khi có sự hiện diện của anh thì cậu đều bị bà cho ra rìa, tất cả tình yêu thương đều dồn vào anh còn cậu thì bị bỏ rơi và mỗi lần như thế cậu ghen tị chết đi được!!

.

Ở mâm cơm chiều lúc cả ba đã ăn xong thì nhiệm vụ rửa chén là của cậu và Pond nhưng hà cớ gì cậu phải làm? Trong khi đã có một người "quản gia" rất tốt.

Cậu khoanh tay dựa vào một mép tường đứng nhìn anh đang lau rửa từng cái chén một với vẻ mặt ra lệnh như ông chủ.

"Nào cái kia chưa sạch xà phòng kia kìa"

Anh cũng chỉ gật đầu nghe lệnh sếp trên nhưng cái gì cũng có giới hạn, người gì mà sống khó chịu cọc cằn Pond không chịu được liền quay qua quát.

"Cậu giỏi thì xuống đây rửa xem."

"Được, để bố."

Gãi đúng chỗ ngứa cậu liền ngồi xuống bên cạnh anh cầm lấy cái dĩa sứ mà chà rửa trong vô cùng điêu luyện, còn anh thì chống tay lên đầu gối rồi đặt cằm lên nhìn vẻ mặt khó chịu như đang dạy trẻ của cậu mà bật cười.

"Mày cười cái gì? Mặt tao dính gì à"

"Không có nhưng bây giờ thì có nè" - dứt câu anh vét một miếng xà phòng chét lên chóp mũi của cậu.

"Dơ bỏ mẹ" - mồm bảo dơ nhưng cậu vẫn lấy một "ít" rồi bôi lên trán của anh.

Hai đứa như được hóa thân thành công chúa bong bóng, đứa này bôi đứa kia thì đứa kia lại trả thù đứa này, bọt xà phòng bay tứ tung cả lên nhưng bọn nó vẫn tiếp tục cuộc vui đùa giỡn trong tiếng cười. Lúc đang không chú ý, cậu đưa tay vào thao xà phòng thì bị khứa vào ngón tay bởi một lưỡi dao trong đó, thấy máu chảy anh liền nhanh nhẹn rửa sạch xà phòng trên tay cậu rồi đưa nó vào miệng mình để hút máu tránh nó chảy thêm nữa.

"L-làm gì vậy" - mặt cậu có chút đỏ, vội rút tay khỏi miệng anh.

"Cầm máu, bà đã dạy tớ như thế"

"Không cần, một tí là hết" - cậu xua tay không bận tâm đến vết thương.

"Không được đâu, vào trong tớ băng lại cho cậu"

Không để cậu đáp thì anh đã kéo cậu vào trong phòng rồi đặt cậu ngồi yên vị trên giường, bản thân đi tìm hộp sơ cứu lấy ra một miếng băng cá nhân hình con mèo màu hồng.

"Èo, sến vãi" - cậu dùng ánh mắt miệt thị nhìn anh đang băng lại vết thương ở tay của mình.

"Giống Phuwin quá trời luôn"

"Giống chỗ nào?"

"Nó và Phuwin đều rất dễ thương."

Cơ thể như xịt keo, cậu nhìn anh một hồi lâu rồi vội rút tay lại kéo chăn chùm cả người.

"Sến quá, đi ngủ"

Anh thì vẫn đang ngơ ngác với hành động hấp tấp của cậu không hiểu cậu đang làm gì nhưng rồi cũng dọn dẹp gọn gàng xong leo lên giường nằm ngủ cùng cậu.

Dù cả hai rất thân với nhau nhưng vì lâu ngày không gặp nên anh cũng biết điều mà đặt gối vào giữa rồi nằm cách xa cậu, cả đêm dài không dám đụng vào một sợi tóc.

____________________________
Helooo, tui mở màn chap 1 tới đây thui cảm ơn ạaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #pondphuwin