Chương 28
Tan học, bầu trời u ám đè nén. Phuwin lững thững rời khỏi cổng trường, từng hạt mưa lất phất bắt đầu rơi, lăn nhẹ trên tóc, trên vai cậu. Không khí trở nên ẩm lạnh, mùi đất ướt thoang thoảng trong gió.
Cậu kéo áo khoác sát người, rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến tiệm hoa quen thuộc.
Trong cửa tiệm tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, ấm áp đến lạ. Phuwin đứng lặng trước quầy hoa, ánh mắt dừng lại ở bó lavender tím biếc – loài hoa của chờ đợi, yêu thương bất diệt. Những cành hoa khô nhưng vẫn tỏa mùi hương nồng nàn, như niềm tin không phai dù thời gian trôi qua.
"Cho em bó lavender này." Cậu khẽ nói, giọng như tan vào tiếng mưa.
Ôm bó hoa trong tay, Phuwin bước ra đường. Lúc này, mưa đã nặng hạt, đập chan chát lên áo, bắn tung tóe trên vỉa hè. Cậu chạy băng qua cơn mưa, kịp bắt chuyến xe buýt cuối cùng. Ngồi ép sát cửa sổ, vai run lên vì lạnh, cậu khẽ siết bó lavender, như nắm lấy hy vọng mong manh mà kiên định. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái xe vang vọng, át cả tiếng động cơ ì ạch.
Phuwin tựa trán lên mặt kính lạnh buốt, ánh mắt im lặng dõi theo những giọt mưa đang trườn dài, tan vỡ rồi biến mất trên mặt kính. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt cậu, soi rõ đôi mắt sâu thẳm, như đang chìm trong một suy nghĩ xa xăm, vượt khỏi khung xe hẹp, vượt cả những con phố loang loáng nước.
Hôm nay, cậu chợt thấy lòng mình nhẹ hơn đôi chút. Mọi cảm xúc vốn nặng nề, nghẹn ứ suốt bao ngày qua, như được cơn mưa cuốn trôi bớt. Nỗi đau vẫn còn đó, vẫn âm ỉ nhức nhối, nhưng không còn xé toạc cậu như trước.
Phuwin khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi lạnh của mặt kính áp vào trán, nghe tiếng mưa vỗ vào xe, từng nhịp đều đặn như tiếng ru trầm buồn. Một đêm mưa dài, nhưng trong khoảnh khắc này, ít nhất cậu đã có thể thở một cách bình yên hơn.
"Anh biết không, hôm nay trời mưa. Mưa tầm tã. Em nhớ cái lần em đứng dưới mưa chờ anh, anh có biết em hạnh phúc thế nào khi thấy anh xuất hiện không..."
---
Đêm nay, bệnh viện chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống dãy hành lang dài hun hút. Phuwin mở cửa phòng bệnh bằng một cú đẩy dứt khoát, như xua tan bầu không khí ngột ngạt đọng lại suốt đêm.
Cậu cẩn thận cắm bó hoa vào chiếc bình thủy tinh nhỏ, chỉnh lại từng cành sao cho hướng về phía Pond. Ngắm nhìn những bông hoa tím biếc khẽ rung nhẹ dưới luồng gió, Phuwin khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng vang lên:
"Anh xem này, hôm nay em mang hoa đến cho anh. Để phòng mình không còn buồn, để anh biết ngoài kia, mùa xuân vẫn đang chờ."
Cậu kéo chiếc ghế gấp đến sát giường Pond, đặt balo xuống, chỉnh lại vạt chăn cho anh. Động tác thuần thục, cẩn thận như thể việc ở bên Pond mỗi đêm đã thành thói quen, là một phần hơi thở của cậu.
Không còn nét mệt mỏi nào hằn trên gương mặt, chỉ còn sự kiên định sáng lên trong đôi mắt ươn ướt. Cậu đặt chồng sách xuống, mở laptop, rồi cẩn thận lấy chiếc loa mini ra như đang chuẩn bị cho một buổi hẹn hò thân mật.
Khi tiếng nhạc vang lên, giai điệu quen thuộc khẽ len lỏi qua từng khe hở im lìm của căn phòng, cuốn trôi cả tiếng máy móc khô khốc. Giọng Phuwin vang nhẹ, run run nhưng vững vàng, như đang cất lên cho cả thế giới nghe:
"Anh có nghe không? Là bài hát của chúng ta... bài mà anh từng nói, chỉ cần vang lên thôi là sẽ nhớ đến em."
Cậu khẽ cúi đầu, ngón tay mân mê mép chăn, nụ cười mong manh nở trên môi, ánh mắt như chất chứa cả trời thương nhớ:
"Em sẽ lấp đầy căn phòng này bằng kỷ niệm và bằng tình yêu của em. Để anh biết... anh vẫn chưa từng cô độc."
Trải sách vở ra bàn nhỏ cạnh giường, bút chì gõ nhịp lên trang giấy. Tiếng bấm máy tính vang lên khe khẽ giữa không gian chỉ còn tiếng máy thở đều đều. Thỉnh thoảng, Phuwin ngẩng đầu, nghiêng người nhìn Pond, khóe môi cong lên trong một nụ cười dịu dàng:
"Anh thấy không? Hôm nay em giỏi lắm. Đừng có tỉnh dậy rồi cười em ngốc nhé, em sẽ giận đó."
Phuwin không để những ngày dài chỉ trôi qua bằng chờ đợi. Cậu mở điện thoại gọi video cho Dunk, bắt bạn thân phải ngồi trò chuyện 'ba người'. Dù chỉ có cậu nói, Pond lặng im, nhưng tiếng cười của Dunk và cậu khiến căn phòng trở nên rộn ràng, ấm áp.
"Anh nghe thấy không?" Phuwin nghiêng điện thoại về phía Pond, khóe môi cong lên một nụ cười. "Anh mà tỉnh dậy chắc ghen chết mất, em với Dunk nói chuyện còn vui hơn cả với anh đấy."
Dù chỉ là câu nói đùa, ánh mắt Phuwin vẫn ngời lên sự tin tưởng, như thể cậu đang thực sự chia sẻ một buổi tối sôi nổi với người yêu, không phải độc thoại với hình hài bất động.
Khi ánh chiều tà nhuộm vàng căn phòng, Phuwin lấy tập vẽ, đặt ghế gần giường và bắt đầu phác họa gương mặt anh. Ngòi bút lướt chậm rãi trên giấy, từng đường nét hiện ra.
"Anh làm mẫu cho em nha. Em sẽ vẽ anh thật đẹp, để anh dậy còn có cái mà chê em." Cậu bật cười khẽ, tự trêu chính mình nhưng trong mắt lấp lánh sự kiên định, không còn sợ hãi.
Bàn tay cậu siết chặt tay Pond, như truyền qua đó hơi ấm của chính mình. Không khí phòng bệnh lúc này không còn nặng nề, mà tràn đầy sức sống. Mỗi đêm, cậu sẽ bật nhạc, vừa học vừa nói chuyện cùng Pond như anh đang thức:
"Mai em thi giữa kỳ rồi đấy..." Cậu dừng bút, ngẩng lên nhìn Pond, ánh mắt nghiêm túc mà dịu dàng. "Anh nhớ mong em trúng đề dễ nha. Thi xong em sẽ chạy về ngay, không để anh phải chờ lâu đâu."
Khi mệt quá, cậu gục đầu bên cạnh giường ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt tay Pond. Có lúc giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cậu nhìn Pond, cười mệt mỏi nhưng ánh mắt không còn tuyệt vọng:
"Em vẫn ở đây. Anh cũng vậy. Chúng ta chưa rời xa nhau."
Phuwin dán đầy mẩu giấy note quanh phòng: "Pond sẽ tỉnh", "Cố lên!", "Em yêu anh!"
Những câu chữ nhỏ xíu nhưng mang tất cả niềm tin cậu đặt vào anh. Dù y tá hay người khác bước vào cũng phải sững lại, như thể nơi này không còn là phòng bệnh, mà là căn phòng ngập tràn yêu thương.
Mỗi sáng, trước khi rời viện đến trường, Phuwin luôn nắm tay Pond, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán, thì thầm: "Anh phải đợi em. Em sẽ quay lại."
Tối về, cậu sẽ kể hết mọi chuyện ở trường, về bài giảng khó, về chuyện vui bạn bè, cả chuyện Dunk bị thầy phạt vì ngủ gật. Cậu kể với một nụ cười, vì cậu tin, ở đâu đó trong giấc ngủ sâu, Pond vẫn nghe thấy, vẫn đang lắng nghe câu chuyện của cậu.
Và khi những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ, cậu tựa đầu lên vai Pond, khép mắt lại, để hơi thở hai người hòa làm một như lời hứa không bao giờ buông tay.
---
Ba tháng.
Tám mươi chín ngày.
Hơn hai nghìn giờ.
Và từng khoảnh khắc trôi qua, Phuwin vẫn kiên định tin rằng sẽ đến ngày Pond mở mắt, nở nụ cười quen thuộc, gọi tên cậu như trước.
Pond nằm đó, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt yên tĩnh đang say ngủ. Không một lời đáp, nhưng Phuwin không còn sợ hãi sự im lặng ấy nữa. Cậu đã học cách biến từng giây phút chờ đợi thành động lực để mạnh mẽ hơn.
Ba tháng qua, Phuwin chưa từng cho phép bản thân gục ngã.
Ban ngày, cậu đến trường, học hành chăm chỉ. Tối đến, cậu chạy như bay đến bệnh viện. Có những đêm, cậu ngủ gục ngay bên giường Pond, đầu tì lên bàn tay anh, giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng.
Đêm nay là sinh nhật của Pond. Phuwin đem vào phòng một chiếc bánh nhỏ, cắm cây nến đơn độc đang cháy bập bùng. Cậu cười, nụ cười thật tươi, giọng run run cất tiếng hát:
"Happy birthday to you... Happy birthday to you..."
Giọng hát vang trong phòng, chậm rãi, nhưng càng hát, âm thanh càng run lên. Đến câu cuối, giọt nước mắt lăn xuống má cậu, rơi lên mu bàn tay Pond lạnh ngắt.
"Happy birthday... to you..."
Cậu cố mỉm cười, nhưng nụ cười méo mó, khổ sở.
"Anh nghe không? Hôm nay là sinh nhật anh… Chúc mừng sinh nhật, Pond. Chúc anh… dù đang ở nơi nào, vẫn bình yên, vẫn cảm nhận được em đang ở đây, chờ anh."
"Em đã đếm từng ngày để chờ đến hôm nay, vì em tin đến ngày này anh sẽ tỉnh lại. Nhưng..."
Phuwin múc một miếng bánh, cho vào miệng. Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, ngon lắm, nhưng sao cổ họng cậu nghẹn lại, trái tim đau quặn.
"Bánh ngon lắm, anh có biết không? Nhưng em... em chẳng còn thấy vui nữa."
Âm thanh cuối cùng vỡ ra thành tiếng nấc, cậu gục đầu xuống bên giường, tay run rẩy siết lấy bàn tay Pond.
" Em mệt lắm! Đau lắm! Anh dậy đi! Dậy đi mà! Em không chịu nổi nữa rồi... Tại sao anh không mở mắt nhìn em một lần thôi cũng được... Một lần thôi..."
Trong ánh nến sắp tàn, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng khóc ngắt quãng. Mọi kiên cường tích góp suốt ba tháng, trong khoảnh khắc ấy, sụp đổ.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com