Chương 24:
Đêm càng về khuya, khu phố càng thêm nhộn nhịp, Dunk mới chỉ nán lại cửa hàng chè ngắm nghía suy nghĩ xem nên mua cốc nào ngon nhất một chút, đám bạn xung quanh đã học xong phép ẩn thân chi thuật, đến cái bóng cũng không xuất hiện lấy một lần. Cậu xách túi chè trong tay, nhìn biển người chen chúc trước mắt mà như quả bóng bị chọc xì hơi, rút điện thoại gọi Phuwin.
Phuwin không bắt máy.
Cậu không nản lòng, tiếp tục gọi cho Pond, rồi tới nhà GemFourth, PerthChimon, không một ai nhấc máy đáp lời cả. Ôi cái đám này, dùng điện thoại mắc tiền thì được nước gì đâu chứ, gọi cũng không gọi được.
Dunk nổi giận nhét điện thoại vào túi quần, hoà mình theo dòng người chậm chạp nhích từng bước. Thực ra cậu vẫn có lựa chọn cuối cùng, cậu chưa gọi cho Joong. Nhưng cậu không muốn, nếu đã không ai bắt máy, vậy cậu thuận tiện trốn về trước luôn.
Thoát khỏi được đám đông, không khí náo nhiệt xung quanh cũng giảm bớt xuống, dần dần đường phố trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của ban đêm. Thi thoảng từ mấy căn hộ còn sáng đèn truyền tới tiếng nói chuyện, tiếng người đi lại trên cầu thang bộ, tiếng mấy chú mèo hoang đang đi kiếm ăn kêu khẽ, tất cả hoà thành một bản nhạc sống động miêu tả rõ nét cuộc sống sinh hoạt thường ngày nơi đây.
Cậu cúi đầu trả lời tin nhắn trên Line, trong miệng lẩm bẩm vài câu hát yêu thích.
Gió buổi đêm cuốn lá khô bay xào xạc, dù là ở Krungthep thì nơi những con ngõ nhỏ vẫn thiếu thốn ánh đèn đường, vì đi đường tắt mà có những đoạn phải dùng đèn flash mới nhìn rõ lối đi. Cậu cứ thế mải miết đi hơn mười phút, rốt cuộc phát hiện một điều không đúng lắm.
Dunk có cảm giác, cậu bị bám đuôi.
Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra, từ khi nổi tiếng, thi thoảng sẽ có vài vị fan cuồng quá khích, dù công ty cùng bảo vệ đã cảnh cáo rõ ràng, nhưng mấy người đó vẫn sẽ cố chấp bám theo bọn cậu mọi lúc mọi nơi, Pond cùng Joong vừa mới gần đây cũng bị bám theo về tận đến condo, quả thật không cho ai chút riêng tư nào cả.
Trước khi trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, bọn cậu chỉ là người bình thường thôi. Ai cũng không thích thời gian riêng tư của bản thân bị kẻ khác nhìn chằm chằm soi mói, đặc biệt có những kẻ fan độc duy đầu óc không tỉnh táo, chuyện đe doạ bạn diễn của người này người kia trong giới giải trí xảy ra nhiều hơn cơm bữa, cậu nhìn riết thành quen.
Quen là một chuyện, khó chịu là chuyện khác.
Dunk thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn phía sau mình, dù con đường trống trải không một bóng người, nhưng cậu tin chắc dự cảm của mình không sai, cái cảm giác sởn tóc gáy khi bị người không quen nhìn chằm chằm từ đằng sau ấy khiến cả người cậu muốn phát bệnh. Cậu đẩy nhanh bước chân, trong tiếng xào xạc loáng thoáng bắt được hai tiếng chân dồn dập đuổi theo mình, trái tim trong lồng ngực cậu bắt đầu đập như phi nước đại, chân dài tăng tốc chạy như điên trong ngõ nhỏ.
Làm sao bây giờ, cậu nghe tiếng bước chân đuổi theo mình đến gần lắm rồi.
Ngay lúc ở đoạn rẽ ngoặt lao ra đường lớn, một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra túm lấy cậu, không một tiếng động kéo cậu trốn vào góc khuất. Dunk hoảng loạn giãy dụa cắn lấy tay kẻ đang bịt miệng mình, chỉ nghe người kia hít sâu một tiếng nhịn đau, giọng nói quen thuộc ngay lập tức truyền đến.
" Là tao, đừng lên tiếng. "
Mắt cậu dần thích ứng với bóng tối, cũng nhìn rõ được đường nét cương nghị trên khuôn mặt người đối diện, Joong dùng một tay giữ hờ trên môi cậu, nghiêng đầu quan sát động tĩnh trong ngõ nhỏ, quả nhiên không đầy nửa phút sau có một nam một nữ bực tức đi ra, cô gái kia còn hầm hừ mà nói cậu chạy nhanh như thỏ, thiếu chút nữa bắt được cậu rồi.
Dunk cảm thấy ghê tởm đến dạ dày nhộn nhạo, bắt được cậu thì thế nào? Họ định làm gì với cậu?
Sau khi xác nhận hai người kia đã đi xa, Joong mới hạ tay xuống, hắn nhìn bàn tay dính một vòng dấu răng chỉnh tề, bất đắc dĩ nhéo mũi cậu: " Mày học Haruto cắn người đấy à? "
" Đột nhiên bị kéo vào như thế, mày có phản kháng không? " Dunk tức tối liếc hắn " Mày bám theo tao làm gì? "
Joong chớp mắt nhìn cậu, đã lâu rồi, hắn không được ở riêng với cậu như lúc này, gần đây chỉ cần không nhất thiết phải tiếp xúc, cậu đều trốn rất xa, công việc cũng cố gắng 200% sức lực để kết thúc một cách nhanh nhất, dường như bên hắn thêm một phút thôi cũng sẽ khiến cậu cảm thấy không vui.
Archen là một người cơ hội, từ trước đến nay đều vậy. Hắn giơ bàn tay bị cậu cắn hơi sưng lên, uỷ khuất tố cáo: " Mày cắn tao đau quá nè. "
Dunk phiền não nhìn hắn ăn vạ, không nhanh không chậm đáp: " Vậy tao để mày cắn lại một cái nhé?"
" Không cần. " Hắn nhẹ giọng trả lời " Tao không muốn mày bị thương, tao sẽ đau lòng. "
" Rachen ... Mày đang kể chuyện cười đấy à? Mày mới là người tổn thương tao nhiều nhất. "
Joong nghẹn họng nhìn cậu trân trối, hắn biết, cậu nói đúng. Hắn không chối bỏ được quá khứ vì bản thân ngu ngốc mà khiến cậu đau lòng hết lần này tới lần khác. Kẻ sai là hắn ngày ngày nhởn nhơ sống vô lo vô nghĩ, Dunk thì lại ôm hết từng vết thương xấu xí đầy sẹo dữ tợn gói ghém giấu đi, gian nan mà đứng bên cạnh hắn cố gắng bước tiếp.
Gần đây hắn thiếu ngủ trầm trọng, bởi vì chỉ cần nhắm mắt ngủ một lát thôi, khung cảnh cậu quyết tâm gỡ từng ngón tay của hắn ra nhẹ nhàng nói: " Chúng ta chấm dứt ở đây đi. " sẽ như ma chướng kéo hắn sa vào vũng lầy, dù hắn có cố hết sức quờ quạng tìm cách bò lên, những cánh tay đen ngòm trong bãi sình đó cứ nắm chặt chân hắn không buông, thậm chí hắn còn nghe được tiếng cười nhạo văng vẳng trong đầu mình.
Joong Archen Aydin, Dunk Natachai Boonprasert không cần mày nữa.
Hoa hướng dương của riêng mình mày, cậu ấy kiếm được mặt trời khác rồi.
Cơn ác mộng dai dẳng này khiến hắn mỗi lần tỉnh dậy đều mặt mày tái mét, trái tim đau như bị cắt làm đôi, hắn khổ sở túm chặt lồng ngực mình cố gắng hít không khí vào trong khoang ngực, kéo tâm trí rối loạn của bản thân quay trở về.
Dunk trước đây cũng sẽ giống hắn bây giờ sao? Cậu thậm chí còn không cần mơ, bởi chính hắn đã là cơn ác mộng lớn nhất ở đây rồi. Trái tim cậu vì hắn tổn thương bao nhiêu, đau đớn nhường nào, cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện trong mắt cậu dung nạp thêm người khác, cậu sẽ dùng nụ cười xinh đẹp ấy để cười với người kia, sáng tối quấn quít lấy nhau như cậu và hắn đã từng, cơn ghen tị trong lòng hắn liền dâng đến cực hạn, hắn đố kị với chính suy nghĩ của bản thân, thảng thốt chợt muốn lôi chính mình trước đây ra lăng trì xử tử.
Người tốt luôn luôn ở cạnh, hắn lại không biết trân trọng giữ gìn.
" Dunk ... tao sẽ không khiến mày đau lòng nữa đâu, tao thề đấy. "
Dunk nghiêng đầu nhìn hắn, thứ xúc cảm lạ kì kêu gào trong lòng như được tháo dây xích lao ra, hung hăng va đập vào tâm trí cậu từng lần một, nhưng cậu không dám tin, lời nói của hắn như thứ mật ngọt tẩm độc, cậu đã tin hết lần này đến lần khác, tin tới độc ngấm vào tim thối rữa, vẫn ngu muội không nghi ngờ gì.
Tin cho tới lúc cậu không thể cố gắng nổi nữa, trái tim không lành lặn mang đầy lỗ hổng yếu ớt thu mình lại, mới khờ dại nhận ra, từ trước tới nay, người đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, chỉ có mình cậu thôi.
Nếu đã bước ra khỏi được địa ngục ấy, hà cớ gì cậu phải quay về?
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm báo hiệu một ngày mới bắt đầu, tiếng pháo hoa chúc mừng năm nới nổ rộn rã trên bầu trời đen thẳm. Từng cụm pháo đẹp rực rỡ sắc màu nở tung trong không trung giúp lòng người dịu đi đôi chút, Dunk ngẩng đầu vài phút, đợi khi pháo hoa vãn đi, cậu mới nhìn Joong, trong khung cảnh đáng ra vô cùng lãng mạn đêm tết nguyên tiêu, nhẹ nhàng đẩy hắn quay trở về vực thẳm.
" Joong, tao nghĩ hai chúng ta như này là tốt nhất rồi. Không ai tổn thương ai, sống cuộc đời bản thân mong muốn, theo đuổi mục tiêu bản thân đề ra. Không nhất thiết phải là tao, mày hiểu mà. "
Dunk dường như toả sáng dưới từng chùm pháo hoa sặc sỡ, xinh đẹp như vậy, đáng yêu đến thế. Nhưng hắn sờ không thấy, chạm không được. Cậu như ảo tưởng tốt đẹp hắn tự nghĩ ra để an ủi cõi lòng loạn y tơ vò, chỉ cần đụng nhẹ thôi, sẽ giống nàng tiên cá tan biến thành bọt biển rồi biến mất.
Phải là cậu ! Joong nghiến răng hét lên trong lòng như thế. Nhất định phải là cậu, cũng chỉ có mình cậu.
Cậu sinh ra là hoa hướng dương của hắn, dù hắn ngàn sai vạn sai, hắn cũng sẽ dốc lòng sửa chữa mọi lỗi lầm của mình, một lần nữa khiến bông hoa đã héo rũ ấy tràn ngập sức sống, vui vẻ vươn người đón ánh nắng sinh trưởng.
Dù cho cậu có xù lông nhím lên đâm hắn thủng lỗ chỗ, ấy đều là hắn hoàn trả tất cả tổn thương hắn từng gây ra, chỉ cần hắn sót một chút hơi tàn, hắn nhất định giữ chặt cậu.
Bé con của hắn, thì chỉ có thể là của mình hắn.
" Nong Dunk ... Tao đưa mày về nhà nhé, trời tối nguy hiểm lắm. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com