35. Hết cơ hội.
_______
Buổi tối hôm qua trời mưa rất to, qua ngày hôm sau bầu trời cũng chẳng đẹp tí nào
Nhìn bầu trời lúc này giống hệt như tâm trạng đang cực kỳ xấu của Joong, à không còn có cả Dunk nữa.
Hẹn nhau ở quán cà phê. Cả cậu và anh ai cũng mang một tâm trạng buồn bã chỉ là chẳng ai chịu thể hiện ra ngoài mà chỉ dám giấu trong lòng
Joong hôm qua cả đêm không về nhà, anh cũng không nhớ mình đã đến những nơi nào chỉ nhớ khi anh tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh truyền dịch
Sáng dậy đã bị Pond mắng cho một trận vì cái tội uống rượu mà còn thích đi tắm mưa lúc nửa đêm, hiện tại đầu vẫn còn đau âm ỉ nhưng vẫn gắng gượng đến gặp Dunk
Anh muốn gặp cậu lần cuối để khi sang New York tiếp quản tập đoàn sẽ không còn luyến tiếc nơi đầy kỉ niệm đẹp đẽ với cậu.
Sắc mặt Dunk cũng chẳng khá hơn anh là bao, mặt cậu đỏ ửng vì sốt, cả người run lên vì lạnh nhưng Dunk lại tỏ ra thản nhiên đến đau lòng
- Anh biết tôi sẽ nói gì rồi đúng chứ?
Joong siết chặt tay, anh không lên tiếng chỉ khẽ gật nhẹ
- Dunk...cho anh một cơ hội cuối, được không em?
Dù đã biết trước kết quả nhưng anh không nỡ, Dunk không phải là người duy nhất anh yêu nhưng lại chính là người anh xác định cả đời này chỉ yêu và sống đến hết đời này với cậu, chỉ cậu chứ không phải một ai khác.
- Tình cảm thì còn, nhưng cơ hội thì không
- Giữa chúng ta có khoảng cách rồi.
- Chia tay là lựa chọn tốt nhất.
Bầu không khí rất nhanh đã rơi vào tĩnh lặng, Joong trầm mặc khẽ nhìn người con trai vừa hốt ra câu nói ấy. Hy vọng vừa chớm nở khi cậu nói câu đầu tiên thế mà lại bị dập tắt khi cậu nói hai câu cuối
Dunk trong lúc này thật sự rất nghiêm túc, gương mặt xinh đẹp ấy không một chút rợn sóng, có lẽ đây mới chính là con người thật của cậu chăng?
Lại một lần nữa Joong không lên tiếng, anh mấp máy môi muốn nói nhưng lại thôi, anh gật đầu, cái gật đầu quyết định mọi thứ kết thúc tại đây
Anh chỉ biết cười, cười nhạo bản thân vì sự ngu ngốc của mình, học nhiều thì cũng có giúp ích được gì đâu...sau cùng cũng chẳng giữ được người mình yêu.
Dõi theo bóng lưng lạnh lẽo đang dần tiến ra cửa, Dunk vẫn còn đi cà nhắc vì vết thương ở chân chưa lành, anh muốn đi đến dìu cậu nhưng anh không dám và cậu chắc chắn cũng sẽ từ chối.
******
Lướt qua Joong, cậu mím môi cố bước thật nhanh ra đến cửa, đôi mắt đã ngập nước từ lúc nào không hay dù Dunk đã cố lau đi nhưng nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi mà còn tuôn ra nhiều hơn
- Hức...đừng có khóc nữa mà.
Cảnh vật phía trước vì nước mắt mà nhòe đi, chiếc xe đậu cách đó không xa nhưng giờ đây cậu cảm thấy khoảng cách từ cậu đến chiếc xe ấy sao mà xa đến thế
Đột nhiên Dunk cảm thấy phía sau mình như có người đi theo nhưng chưa kịp xoay người lại thì mũi và miệng cậu như bị một tấm khăn ụp vào, Dunk vùng vẫy nhưng cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập đến khiến cậu dần dần chìm vào giấc ngủ
- Mày dễ bắt hơn tao nghĩ đó
Trước khi mất đi hẳn ý thức Dunk cảm nhận được như có ai đó vỗ vỗ vào má mình còn cười nói rất vui vẻ.
Ở bên trong quán Joong vẫn chưa hề hay biết gì, anh vẫn ngồi yên một chỗ như đang suy nghĩ gì đó
Bỗng điện thoại trong túi quần run lên, Joong chẳng buồn nhấc máy nhưng nó cứ ngưng rồi lại run lên, liên tiếp hai, ba lần như thế khiến anh khó chịu mà nhấc máy
- Joong, mày có đang ở cạnh Dunk không?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Pond, anh hơi khó chịu khi vừa gọi cho anh mà thằng bạn mình đã hỏi Dunk đâu, kiếm Dunk làm gì chứ
- Không, bọn tao...
- Dunk hiện giờ đang ở đâu? Mày mau đến chỗ Dunk đi không là có chuyện đó.
- Tại sao? Mày nói rõ ra xem nào
Nghe đến đây Joong khẽ nhíu mày, anh thấp giọng hỏi lý do, đột nhiên kêu anh đến chỗ Dunk? Có chuyện gì với cậu sao
- Mày nhớ lão già Toon không? Ông ta với thằng chó Night cấu kết với nhau tìm cách bắt Phuwin với Dunk để uy hiếp tao với mày nhường lại miếng đất tháng trước đấu giá
- Người của tao cài vào nói ông ta còn bắt Phuwin phải ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần của em ấy, còn về phần Dunk tao không rõ lắm
- Nhưng Dunk đang gặp nguy hiểm đấy, mày lo mà bảo vệ người yêu đi.
Pond vừa nói hết câu Joong đã ngay lập tức cúp máy, anh giật mình khi nhận ra Dunk chỉ vừa mới rời đi không lâu
Anh vội vàng chạy ra ngoài tính lấy xe đuổi theo nhưng bước chân đột nhiên bị khựng lại khi trước mắt anh là xe của Dunk nhưng lại chẳng có nổi một bóng người bên trong. Joong siết chặt tay thầm chửi thề một tiếng
Bỗng dưới chân vô tình đạp trúng thứ gì, thì ra là một chiếc vòng tay, Joong nhíu mày cúi xuống nhặt nó lên
Nhìn kỹ thì nó giống cái của Dunk hay đeo, sắc mặt anh trầm hẳn đi, khẽ cất chiếc vòng tay vào trong túi áo
Chết tiệt, Dunk bị bọn chúng bắt đi rồi.
*****
Cả người Phuwin bị đánh đến đau nhứt, bọn chúng vừa mới đến bắt em ký vào giấy chuyển nhượng đấy nữa nhưng vì em không chịu ký nên bọn chúng lại bắt đầu tra tấn em
Vết thương cũ chưa lành đã bị vết thương mới đè lên làm nó càng thêm đau, phần đầu cũng bị đập mạnh vào tường khiến Phuwin trong khoảng khắc đó tưởng trừng như em sắp chết tới nơi.
Phuwin sắp buông xuôi tất cả thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra, em sợ mình lại bị đánh nên khi nhìn thấy những người đó bước vào cơ thể không tự chủ được mà run lên, môi cũng bị cắn đến bật máu
Mắt Phuwin thoáng kinh ngạc pha chút sợ hãi, Dunk được một người trong số đó vác vào, hắn ta không thương hoa tiếc ngọc mà dứt khoát vứt Dunk xuống đất
Từ trong cơn mê Dunk bị kéo trở về, cậu giật mình tỉnh dậy
Đập vào mắt là hình ảnh Phuwin nằm thoi thóp dưới sàn nhà, quần áo của em bị đánh đến thấm đẫm máu, trên người Phuwin lúc này chẳng có chỗ nào gọi là lành lặn hết
- Phuwin!
Dunk tròn mắt, cậu muốn đến đỡ em nhưng tay và chân đều bị trói. Đột nhiên cả người Dunk bị nhấc bổng lên
- Này bỏ tôi xuống!
Dứt lời Dunk cảm thấy như mình vừa mới được rơi tự do, bọn chúng rất dứt khoát mà thả Dunk xuống, vết thương cũ chưa lành nên khi thả xuống một cái rất mạnh làm Dunk đau đớn rít lên một tiếng
- D-Dunk...
Giọng Phuwin cất lên, âm thanh nhỏ đến mức Dunk chỉ nghe như tiếng thều thào của em, bọn chúng không nói gì chỉ vứt Dunk ở đây rồi bỏ đi. Cánh cửa đóng chặt bên trong có thể nghe rõ tiếng khoá cửa
- Mày vẫn ổn chứ Phuwin?
Nghe vậy Phuwin chỉ biết mỉm cười nhạt, em muốn lắc đầu hay đáp gì đó nhưng em không đủ sức để làm gì hết.
Cũng đúng vì liên tục bị đánh cộng thêm đó là bị bỏ đói, nước cũng chẳng có một giọt để uống...Người bình thường chẳng chịu nổi đến ngày thứ hai đâu.
Nhìn Phuwin như thế khiến Dunk xót điên lên, cậu mím môi dùng sức lết đến gần em dù nó mất sức cực kỳ, cậu còn đang sốt cao nữa nên sức cũng chẳng được bao nhiêu
Mắt Phuwin dần trở nên mờ mịt và nặng trĩu, em có thể nghe thấy tiếng gọi của Dunk bên tai nhưng em mệt quá..mí mắt không cách nào nhấc lên nổi
Đầu em đau lắm, giá mà bây giờ cho em chết quách đi cho rồi chứ đừng hành hạ em kiểu này.
- Tỉnh dậy đi Phuwin! Phuwin!
Gọi mãi nhưng đáp lại Dunk chỉ là sự im lặng thất thường, cậu sợ hãi khi thấy nơi trán Phuwin chảy rất nhiều máu, hơi thở cũng đang yếu dần đi khiến Dunk càng thêm lo lắng
Cậu không rõ tại sao mình và Phuwin bị bắt đến đây, nhưng việc này dường như rất nghiêm trọng
Chúng đánh Phuwin thành ra thế này với mục đích gì? Nhưng hiện tại nếu không đưa Phuwin đến bệnh viện thì không ổn lắm...
- Phuwin, hức tao không cho phép mày xảy ra chuyện gì hết...mày còn phải khoẻ mạnh để đón sinh nhật với tao.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com