Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Trải qua khoảng gần một năm, Phuwin trộm nghĩ quyết định trở về Thái Lan quả thật là một điều đúng đắn. So với việc ở lại đất Mỹ thì rõ ràng hòn đảo Koh Samui này có vẻ dễ thở hơn nhiều. Phuwin không thích cảm giác bị xoay mòng mòng giữa một thành phố to lớn, nơi có cả tá người nhưng không có bao nhiêu cảm giác thân thuộc. Có lẽ đất nước đó và cậu thật sự không dành cho nhau.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy sự tự do của mình rõ mồn một như thế, mỗi một cơn gió, một vạt nắng hay thậm chí từng cụm mây lượn lờ trên bầu trời lúc chiều tà cũng trở nên kì diệu khủng khiếp. Những ngày lang thang ở bờ biển, cát biển của Koh Samui dịu dàng luồn lách ôm lấy từng ngón chân của Phuwin khiến cho tâm trí cậu cũng gần như mềm ra.

Nhưng rồi chuyện đó xảy đến.

.

.

.

Trên phương diện tình cảm nếu thẳng thắn mà nói thì Phuwin chưa bao giờ thật sự bước vào một mối quan hệ nào cả. Thời còn đi học, có lẽ đôi lần Phuwin cũng từng ấn tượng một vài người, nhận được kha khá lời tỏ tình, nhưng nếu nghĩ đến việc phải để ai đó tiến vào cuộc sống của mình thì cậu vẫn cảm thấy mình chưa sẵn sàng.

Phuwin từng thắc mắc cảm giác yêu nhau cuồng nhiệt của những cặp đôi sẽ như thế nào. Có thật sự con người ta sẽ gục ngã trước tình yêu và giống như biến thành một con người khác hay không.

Nhưng, chuyện những giấc mơ đó ngày một nhiều là sự thật.

Và Phuwin nhận ra rằng cảm giác nhớ nhung người đó khiến cậu phát điên, nhớ mỗi lần trong mơ chính mình lại gọi tên người đó:

'Pond.'

Và rồi cười tít cả mắt.

.

.

.

Quay trở lại thời điểm năm ngoái, lúc Phuwin nghe bố mẹ nói chuyện với nhau về việc bà ngoại vẫn  đang ở một mình tại Thái Lan.

Gia đình cậu đã chuyển đến Mỹ định cư từ những ngày Phuwin còn rất bé, bố mẹ cậu mong muốn tìm một con đường khác tốt hơn cho công việc của họ và cho cả việc học tập của Phuwin. Những kí ức mơ hồ về bà ngoại chạy nhanh qua suy nghĩ của cậu, đã rất lâu rồi cậu chưa được gặp bà, cũng chưa được trở về Thái Lan.

Một vài năm sau khi gia đình cậu sang Mỹ, đảo Koh Samui được mở rộng khai thác du lịch, bà ngoại tận dụng đất đai có sẵn để mở một homestay theo lời gợi ý của bố. Mẹ từng nói với Phuwin, bà ngoại là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và chịu khó, lúc gia đình cậu dự định sang Mỹ, bà ngoại vẫn nhất quyết ở lại quê hương một mình. Thế nên cho dù việc kinh doanh homestay nghe có vẻ mới lạ đối với người dân trên đảo nhưng bà ngoại nhìn thấy được tiềm năng phát triển của nó. Sau gần hai năm mở cửa, lượng khách của homestay cũng trở nên ổn định khi những người trẻ dần có xu hướng tìm một chốn yên bình để chữa lành tâm hồn đã kiệt quệ nơi phố thị của họ.

Cho đến nay, cuộc sống của bà ngoại vẫn suôn sẻ, nhưng dù sao tuổi bà cũng đã cao, bố mẹ Phuwin không thôi lo lắng về việc bà ở Thái Lan một mình. Thời điểm này Phuwin đang làm việc cho một hãng thu âm tại Mỹ, nhưng có lẽ sự tuần hoàn và bức bối tại nơi đây khiến cậu không thể khơi gợi lên nguồn cảm hứng công việc nào cả.

Vì thế, Phuwin trở về Thái.

Cậu cũng đã từng nghi ngại rằng không biết quyết định này có đúng đắn hay không, sợ rằng bản thân sẽ không thích nghi được với cuộc sống nơi đây. Nhưng cuối cùng thì mọi thứ khá thuận lợi, có vẻ Koh Samui hấp dẫn hơn những gì cậu đã tưởng tượng ra.

Nhưng đến tháng thứ sáu sau khi Phuwin trở về Thái, bà ngoại mất.

Bà ngoại mất vì một cơn đột quỵ trong lúc ngủ. Dù cho thời gian Phuwin được ở bên cạnh bà rất ít ỏi, nhưng sự thương yêu của bà khiến Phuwin cảm giác mình được trở lại là một đứa trẻ. Ngày bà mất, Phuwin cảm giác trong lòng mình như bị người ta ném vào cục đá thật to, thủng một lỗ trống hoác, đầu óc của cậu những ngày sau vẫn cứ tê tê dại dại.

Sau khi tang lễ kết thúc, bố mẹ cũng lên đường trở lại Mỹ, Phuwin tiếp quản công việc của homestay. Phuwin đoán rằng, có lẽ bà ngoại xây dựng nơi này có khi mục đích chính là muốn vào vai một người chủ nhà khi khách du lịch đến đây. Mỗi ngày sẽ là một câu chuyện mới, đón những gương mặt khác nhau cập bến vì vẻ đẹp của hòn đảo này hay bất cứ điều gì khác cũng có thể khiến cậu vui vẻ lên đôi chút. Chắc bà ngoại cũng đã từng thấy như vậy.

Và rồi những giấc mơ đó ập tới.

Bóng lưng của một người con trai xuất hiện trong giấc mơ của Phuwin ngày một thường xuyên. Ban đầu thì cách vài ngày, nhưng về sau tần suất càng tăng, đến nỗi gần như ngày nào Phuwin cũng có thể gặp anh ta trong mỗi giấc ngủ của mình.

Như từng màn sương mờ trôi đi, hình ảnh của người con trai nọ dần dần hiện rõ qua từng ngày. Bờ vai rộng, dáng người cao và săn chắc, mài tóc đen để khá dài, xương quai hàm góc cạnh và lúc nào thấy cậu đều cười rất tươi. Cách người con trai đó nhìn cậu khiến nội tâm Phuwin trở nên xáo động, chưa từng có ai nhìn Phuwin giống như vậy, tất cả sự trân trọng đều có trong ánh mắt đó.

'Pond.'

Phuwin thấy mình gọi tên anh ta, giọng nói của cậu run lên, sự yêu thương ngập tràn trong ánh mắt người đối diện gần như muốn thiêu đốt cậu.

Đúng vậy, trong giấc mơ hằng đêm của Phuwin, cậu và Pond yêu nhau.

Mỗi ngày thức dậy, Phuwin cảm giác từng thớ thịt trong người mình đều réo gọi tên Pond, buộc cậu phải nhớ về người con trai đó, về bóng lưng đó. Cậu nhớ Pond, nhớ cách ngón tay cậu lướt trên bàn tay của anh, nhớ mỗi khi cậu nằm vừa vặn trong cái ôm của người đó. Sự nhớ nhung xen giữa nỗi hoang mang khiến Phuwin muốn nổ tung. Ai nghĩ mình sẽ đi yêu một người mình không biết là ai, cũng không biết người ta có thật trên cuộc đời này không cơ chứ?

.

.

.

'Có khi nào người ta mơ về người mà mình không biết không nhỉ.'

'Là sao anh?'

Phuwin vừa set khoá phòng vào thẻ từ trên tay vừa hỏi Minnie, con nhỏ ù ù cạc cạc vẫn không hiểu câu hỏi của cậu chủ. Minnie là nhân viên ở homestay cậu, nhỏ làm ở đây còn trước cả khi Phuwin đến. Nhà con nhỏ cách homestay tầm hai cây số chạy xe, gia đình đông anh chị em mà nhỏ còn là chị cả nên buộc phải vừa đi học vừa đi làm để còn đỡ đần cho bố mẹ.

'Ý anh là kiểu...mơ thấy mình đi chơi hẹn hò với người khác mà mình không biết người ta ấy. Kiểu vậy...'

'...Sao anh nói nghe như duyên âm quá.'

'...'

'Anh mơ thấy à?' - Tự dưng Minnie cảm thấy sống lưng mình lạnh lạnh.

'Không.' - Phuwin đảo mắt - 'Hôm qua anh xem phim, tự dưng nhớ lại có đoạn đó thôi.'

Gật gà gật gù xếp lại cái khăn tắm cuối cùng lên xe đẩy, Minnie đứng dậy đi vào trong - 'Em vào check lại phòng nhé, để lát khách còn đến.'

Sau khi nói chuyện với Minnie, bỗng nhiên bản thân Phuwin cũng thấy hơi ớn, có khi nào khả năng giống lời nhỏ nói hay không? Nhưng theo những điều mà cậu được biết thì nếu là duyên âm thật cậu hẳn đã phải mệt mỏi và ám ảnh lắm. Còn đằng này sức khoẻ cậu vẫn tốt, tinh thần cũng thoải mái, chỉ có điều cảm thấy mong nhớ một gương mặt xa lạ đến khó hiểu.

Đến nay đã ba tháng kể từ ngày cậu mơ thấy người tên là 'Pond' đó, những ký ức thân mật hoang đường đó ngày nào cũng làm cảm xúc Phuwin lên xuống thất thường. Không biết đến khi nào chuyện này mới kết thúc.

'Xin chào, tôi check in được chưa ạ?'

Giống như một tiếng sét bất ngờ đánh thẳng vào trí óc của Phuwin, cái chất giọng này chính là thứ đã xuất hiện hằng đêm trong giấc ngủ của cậu!

Phuwin ngẩng phắt mặt lên khỏi quầy lễ tân nho nhỏ, rồi ánh mắt cậu như đông cứng lại dán chặt lên người vị khách vừa đến.

Người vừa bước vào bờ vai rộng, cao, mái tóc màu đen, xương mặt góc cạnh.

Là Pond.

Thật sự là 'Pond'.

Phuwin không biết mình đứng bất động bao nhiêu lâu, giống như trong một khoảnh khắc thời gian đã không còn trôi nữa. Cho đến khi vị khách kia hỏi lại một lần nữa:

'Cậu, giờ này tôi có thể check in được chưa?'

'...Được ạ.'

Bờ môi Phuwin khẽ mấp máy, lật đật mở phần mềm trên máy tính, tay loay hoay làm sao đến mức mấy cây bút trên bàn lăn xuống đất hết cả.

'À... Anh đăng ký phòng bằng tên gì ạ?'

'Naravit Lertratkosum.'

Không phải à? Nội tâm Phuwin tự hỏi.

'Vâng ạ, cho tôi mượn giấy tờ tuỳ thân để tôi check thông tin trước nhé.'

Vị khách nọ tìm kiếm trong balo sau đó lấy ra một tấm thẻ CCCD đưa cho Phuwin, cậu đón lấy. Lúc ngón tay Phuwin chạm vào tay của người nọ, một cảm giác quen thuộc lướt qua khiến cho Phuwin càng cảm thấy mơ hồ, không biết đây có phải là thực tại hay không. Phuwin cố tình bắt chuyện:

'Anh Naravit đến đây chơi à? Tôi là Phuwin, cần gì anh cứ gọi nhé.'

'Được.' - Anh cười, nụ cười này không còn mấy lạ lẫm với Phuwin - 'Cậu cứ gọi tôi là Pond nhé.'

Cậu cứ gọi tôi là Pond nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com